Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 23



Trans: Diêu Nhiên

Tịch Tuế đột nhiên lấy đà nhào đến, áp anh vào thành xe.

Quý Vân Tu rất cao, cao hơn cô hẳn một cái đầu.

Nhưng lúc này, Quý Vân Tu cúi đầu còn cô thì kiễng chân lên, khoảng cách càng lúc càng gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của đối phương.

Cô uống rượu không bị đỏ mặt nhưng hai má phơn phớt hồng, đôi môi căng tròn mọng nước toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn ở đây như trái cây màu đỏ mê người: “A Tu, anh ngửi thấy chưa?”

“Em uống rượu, nhưng anh không ngửi ra được là mùi rượu gì.”

“Thế thì, để cho anh cảm nhận một chút nữa vậy.”

Vừa dứt lời, cô vứt đi sự dè dặt của con gái và kiễng mũi chân lên, vòng hai cánh tay tinh tế trắng nõn qua cánh tay của Quý Vân Tu, trao một nụ hôn thơm ngọt.

Không chỉ là tiếp xúc thân mật giữa môi và môi, mà còn mạnh dạn liếm một chút.

Tịch Tuế đột nhiên tập kích bất ngờ, Quý Vân Tu không hề phòng bị mà nếm mùi rượu tinh khiết thơm ngon ngập tràn trong miệng cô. Lúc này đây, anh đang chia sẻ mùi rượu cùng người ấy, nhưng rốt cuộc lại không thể phân biệt được đó là mùi vị gì nữa.

Hình ảnh xuất hiện trong tâm trí tạm thời trống rỗng, tất cả những âm thanh xung quanh đều biến mất, trong mắt không còn người nào khác giống hệt như lúc anh ngẩn người.

Nhưng hình như, có chỗ nào đó không giống.

Chẳng hạn như giờ phút này, ánh mắt của anh sáng rực và trong suốt, lập loè tựa như đốm lửa nhỏ.

Dù là người quanh năm lăn lộn ở quán bar như Diệp Liễu Nhứ cũng nhìn đến choáng váng.

Đè lên thành xe? Cưỡng hôn?

Chuyện này cũng… quá là kích thích rồi!

Cô ấy nhớ đến câu hỏi mà khi vừa mới bắt đầu Tịch Tuế đã hỏi: “Cậu nói xem, mình có thể thích anh ấy sao?”

Thời điểm bạn nghi ngờ trong lòng rằng người đó có yêu bạn hay không thì chứng tỏ bạn biết rằng anh ấy đã không còn yêu bạn nữa. Trái lại, khi bạn bắt đầu suy nghĩ bạn có thích người đó hay không thì điều đó có nghĩa là bạn đã thích người ta rồi.

Tịch Tuế đã thành minh chứng điển hình cho quan điểm này!

Diệp Liễu Nhứ không nói hai lời lấy điện thoại trong túi xách da màu đen ra, hướng máy ảnh về phía hai người.

Quản gia Quý sau khi xuống xe thì đã đậu xe ở bên kia, xém tý nữa là đứng không vững.

Thảo nào cậu chủ nhà ông nhất quyết phải đi đón người, chuyến đi này lợi nhuận ổn định không lỗ à nha!

Nhìn cô Tịch khí phách đè cậu chủ nhà ông tựa lên cửa sổ xe để hôn còn cậu chủ thì một bộ dạng đang hưởng thụ, một chút cũng không thấy chỗ nào sai trái.

Quản gia Quý cảm thán từ tận đáy lòng: Tư thế này, vẫn là người trẻ tuổi biết chơi!

Nhưng Tịch Tuế hôn rồi lại hôn xong thì cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, híp híp mắt, buông lỏng cánh tay rồi thân mình trượt xuống.

Quý Vân Tu lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, nắm cả thắt lưng để cô đứng vững.

Nhưng bây giờ Tịch Tuế thật sự không đứng được nữa, hai mắt híp lại, tựa vào trong ngực anh mềm mại nỉ non nói: “Em buồn ngủ, muốn đi ngủ.”

“Về nhà mới có thể ngủ được.”

“Không biết! Em chỉ muốn ngay bây giờ!”

“Bây giờ không thể ngủ được.”

Thấy hai người có xu hướng cãi nhau, quản gia Quý lập tức nảy ra một suy nghĩ: “Cậu chủ, cậu đỡ cô Tịch lên xe trước đã. Chúng ta phải đưa cô ấy về nhà.”

Những chuyện có liên quan đến Tịch Tuế, anh đều nghe thấy được.

Quý Vân Tu dìu cô tránh khỏi cửa xe một bước, đang muốn mở cửa thì Diệp Liễu Nhứ xông đến: “Này này này, mọi người muốn đưa Tuế Tuế về nhà sao, về nhà anh hay nhà của cậu ấy?”

“ …” Quý Vân Tu ngước mắt lên liếc một cái, không nói chuyện.

“Tôi là bạn của Tuế Tuế, Diệp Liễu Nhứ.”

“Cạch ——”

Trả lời cô ấy là âm thanh đóng, mở cửa.

Diệp Liễu Nhứ: “ …” Bà đây tung hoành khắp nơi nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị sập cửa xe bao giờ đâu!

Quản gia Quý chặn trước xe, gật đầu tạ lỗi: “Xin lỗi cô Diệp, cậu chủ nhà tôi không thích giao lưu với người khác. Nhưng xin cô hãy yên tâm, cậu chủ nhà tôi vô cùng xem trọng cô Tịch, nhất định sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Diệp Liễu Nhứ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên cạnh, giơ tay lên, nhấn xuống màn hình điện thoại di động chỉ giữa khuỷu tay.

Cô ấy đã từng nghe Tịch Tuế nói ở đâu đó về tình huống đặc biệt của Quý Vân Tu nên có thể hiểu.

Ngược lại là…

Cô ấy liếc cửa sổ xe một cái, người bên trong bị che chắn đến chặt chẽ kín đáo, Diệp Liễu Nhứ thoáng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Không, tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu chủ nhà ông.”

Nghe thế này có vẻ hơi sai, quản gia Quý vừa hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy rồi vỗ lên trán một cái, cười hỏi thăm kế hoạch tiếp theo của Diệp Liễu Nhứ.

Dù sao cũng là bạn của Tịch Tuế, vẫn phải chăm sóc một chút.

Diệp Liễu Nhứ phất tay tỏ vẻ không sao cả: “Tôi còn phải quay lại uống thêm hai ly, đừng lo lắng cho tôi. Mọi người chỉ cần đưa Tuế Tuế trở về bình an là được, nhưng mà tình hình thế này thì đêm nay tốt hơn hết là nên tìm một người coi chừng cậu ấy.”

Trước khi đi, Diệp Liễu Nhứ quay đầu liếc mắt một cái, nội tâm hết sức  cảm khái: Người chị em, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi!

Sau khi Diệp Liễu Nhứ rời đi, quản gia Quý đứng bên ngoài xe, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lên xe hay là… tiếp tục ngồi xổm chờ!

Trong xe.

Sau khi Tịch Tuế lên xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, ước chừng là thực sự buồn ngủ, nhắm mắt lại an phận ngủ.

Quý Vân Tu vốn muốn ngồi ở bên cạnh đỡ cô, nâng đầu thuận tiện để cô tựa lên vai. Nhưng tư thế này hoàn toàn không thể duy trì, Tịch Tuế lúc nào cũng muốn ngã về phía trước.

Quý Vân Tu cố chấp muốn cô tựa vào vai mình.

Mà Tịch Tuế lại không thích tư thế này.

Cô bị phá đến không thể ngủ yên, rống to nói: “Đừng phá em coi!”

Quý Vân Tu: QAQ bị Tuế Tuế hung dữ rồi.

Toàn thân anh ngay lập tức cứng đờ không dám lộn xộn.

Tịch Tuế tự tìm cho mình một tư thế thoải mái, hai tay ôm lấy eo anh đồng thời nghiêng thân mình tựa vào trong lòng anh, một bên má cũng áp lên ngực anh.

“Thình thịch —— Thình thịch ——”

Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập mãnh liệt.

Cảnh tượng răng môi giao nhau với cô hiện lên trong đầu, trong tim rung động không thôi, ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống.

“Cạch ——”

Quản gia Quý mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

“Nơi này không thể đậu xe quá lâu, cậu chủ, tiếp theo chúng ta đưa cô Tịch về căn hộ hay là?”

“Về nhà.”

Đáp án hai chữ đã hình thành một cuộn len rối trong đầu quản gia Quý, ‘về nhà’ này rốt cuộc là về nhà của ai chứ?

“Cô Tịch đã uống rất nhiều rượu nên bây giờ say rồi, nếu như để cô ấy lại một mình ở căn hộ thì khó tránh khỏi việc chăm sóc không được chu đáo.” Lời lẽ của quản gia Quý chính nghĩa đưa ra đề nghị: “Hay là đưa cô Tịch về nhà họ Quý nghỉ tạm một đêm, cũng thuận lợi chăm sóc.”

“Ờ.”

Anh không bác bỏ chính là đồng ý.

Trong lòng quản gia Quý phấn khởi, ngẫm nghĩ, đây là cơ hội tốt để xúc tiến tình cảm!

*

Tịch Tuế ngủ suốt đoạn đường đi, đợi khi đến cửa nhà họ Quý thì Quý Vân Tu lại bắt đầu suy nghĩ, bây giờ nên làm gì?

Nếu đánh thức Tuế Tuế đang ngủ dậy sẽ bị mắng.

Nhưng đã đến nơi rồi, bọn họ cần phải xuống xe và vào nhà.

Ngay khi anh đang vô cùng rối rắm, Tịch Tuế tựa hồ cảm ứng được nên chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu lên liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ một cái, nhưng cũng không nhìn quá rõ ràng.

Cô thì thầm hỏi: “Đến nơi rồi sao?”

“Đến rồi.”

“Ồ, thế em về đây.” Cô lơ mơ vươn tay ra tìm chốt để mở cửa xe, mò cả nửa ngày cũng không tìm được.

Quý Vân Tu chuẩn xác không sai lệch chút nào thay cô mở cửa xe ra.

Tịch Tuế đột nhiên không biết phải giải quyết ra sao, cần phải xuống xe từ bên phía anh, vì thế chỉ có thể để Quý Vân Tu đi xuống trước.

Quý Vân Tu đứng ở cửa xe đợi, một lát sau chỉ nhìn thấy một bàn chân trần thật cẩn thận thò ra từ bên trong.

Hôm nay cô mang giày cao gót màu bạc, ánh đèn đường chiếu xuống làm màu xám bạc trên đôi giày lấp lánh loé sáng.

Quý Vân Tu đợi một hồi lâu vẫn không thấy người đâu.

Anh nghi ngờ cúi xuống, nhìn vào trong thì thấy Tịch Tuế phồng khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở mép ghế, không chịu xuống xe.

Anh khẽ giọng hô lên: “Tuế Tuế.”

Nghe thấy giọng nam dễ nghe lại quen thuộc, Tịch Tuế nâng mắt lên, đôi mắt sáng ngời giơ tay về phía anh, giọng nói dinh dính ngọt mềm: “Muốn ôm cơ ——”

Một màn này đã tái hiện lại cảnh tượng trong trí nhớ của Quý Vân Tu.

Khi còn bé, cô thích trèo lên cây, nói rằng đứng càng cao thì nhìn càng xa, đuổi theo cơn gió tự do.

Nếu bị người ta phát hiện, cô sẽ rất nhanh mà trèo xuống từ trên cây.

Nếu bị người lúc trước bắt được, cô liền trèo đến một đoạn nhất định, sau đó làm nũng với anh: “Muốn ôm cơ ——”

Thật ra, tất cả mọi người đều biết Tịch Tuế chỉ là muốn tìm một người đơn giản để làm lá chắn cho cô mà thôi!

Chỉ có Quý Vân Tu không biết còn lần nào cũng sẽ vững vàng tiếp đươc cô, ôm cô xuống.

Thật ra, tất cả mọi người đều biết Quý Vân Tu đang nuông chiều Tịch Tuế.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Tịch Tuế từng tín nhiệm anh cỡ nào mới hết lần này tới lần khác dám nhảy xuống trước mặt anh.

Lúc này, vẫn giống như xưa.

Quý Vân Tu tưởng thật ôm cô ra khỏi xe bằng tư thế này.

Tịch Tuế đã đến nhà họ Quý rất nhiều lần, đối với hoàn cảnh nơi đây chẳng hề xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ đến ‘đây không phải là nhà của cô’.

*

Phòng khách có thể có nhưng không cần thiết.

Quản gia Quý hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng tuân theo nguyên tắc, vẫn để cho người hầu sắp xếp một gian phòng khách cho Tịch Tuế.

Tuyệt đối không ngờ rằng, Tịch Tuế cũng vô cùng bài xích đối với gian phòng xa lạ này, còn chưa bước vào đã xoay người rời đi.

“Em không muốn ngủ ở đó!”

Cô buồn ngủ rồi, nhưng không muốn ngủ trong hoàn cảnh xa lạ.

Quý Vân Tu cũnng không ép buộc, thành thành thật thật nói: “Thế anh đưa em về nhà nhé.”

Nghe thấy những lời này, quản gia Quý đấm ngực giậm chân, lặng lẽ theo sát ở phía sau, thật ra nội tâm đang rỉ máu.

Cơ hội quý báu như vậy!

Đợi cậu chủ nhà ông thông suốt thì thật sự là quá khó khăn rồi!

Nhưng khi quản gia Quý đang thở dài thì mọi thứ đột nhiên xuất hiện bước ngoặt!

Phòng khách được sắp xếp ban nãy nằm ngay bên cạnh Quý Vân Tu, mà lúc này khi cô rời đi thì phải đi ngang qua phòng của Quý Vân Tu.

Trên cánh cửa này có treo một con hổ nhỏ màu vàng để trang trí, đôi mắt Tịch Tuế nhìn ngắm cánh cửa cảm thấy có chút quen mắt nên dừng bước. Ngón trỏ chỉ về phía cửa phòng Quý Vân Tu, ngẩng đầu lên: “Em muốn phòng này.”

Quý Vân Tu không nói hai lời mở cửa ra, tỏ thái độ tuỳ ý tham quan.

Quản gia Quý muốn đi theo, kết quả bị Quý Vân Tu ngăn lại ngoài cửa. Anh trừng to mắt chỉ kém chưa viết lên mặt bằng thái độ cương quyết: Không thể được!

Quản gia Quý: “ …”

Được thôi, chúng tôi đều là những người không có đặc quyền.

*

Phòng của Quý Vân Tu có màu xanh lam tươi mát, nghe nói năm đó khi mẹ Quý mang thai anh đã sắp xếp hai gian phòng trẻ con, một gian màu hồng và một gian màu xanh lam, cuối cùng sinh con trai nên tự nhiên là ở trong phòng màu xanh lam.

Anh không thích thay đổi nên từ nhỏ đến lớn đều giống nhau, cho dù là đồ dùng trong nhà được thay mới cũng sẽ đặt làm riêng cùng kiểu dáng rồi lại thay vào. Bố cục bên trong vô cùng đơn giản, ngoại trừ những vật dụng cần thiết thì hầu như không có đồ chơi, đồ trang trí và những vật dụng dư thừa khác.

Tịch Tuế trước đây chưa từng ngủ lại ở phòng khách nhà họ Quý, nhưng cô từng vào phòng Quý Vân Tu rồi nên đối với nơi này không tính là xa lạ.

“Em muốn đi ngủ.” Cô đạp giày ra xong liền bổ nhào lên giường lớn êm ái mềm mại, an tâm nhắm mắt lại.

Nhưng còn chưa vào chế độ ngủ thì bị Quý Vân Tu cưỡng chế túm dậy.

Quý Vân Tu bưng gương mặt của cô để cô đối diện với mình, nghiêm cẩn nhắc nhở: “Không thể ngủ, còn chưa tắm rửa.”

“Buồn ngủ, không muốn tắm.”

“Không được! Bắt buộc phải tắm!” Đây là một hình thức sinh hoạt cố định, nếu trước khi ngủ mà không tắm rửa thì anh sẽ rất khó chịu.

Nếu đây là không phải là Tịch Tuế thì anh cũng chẳng quan tâm.

Nhưng cô là Tịch Tuế, còn vào phòng anh nữa nên nhất định phải kiên trì với quy tắc này.

Tịch Tuế nhíu mày muốn ngăn tay của anh lại nhưng phát hiện sức mình không ngăn được.

Cô không ngừng đánh tay anh và phàn nàn một cách kiên nhẫn: “Anh phiền quá à!”

“Không phiền.” Quý Vân Tu vẫn không chịu buông tay.

Hai người đẩy qua đẩy lại, cứ như sẽ đánh nhau mấy hiệp, nhưng cách phương thức nhau lại không giống người thường

Tịch Tuế nổi giận!

“Còn phá em nữa thì thả chó cắn anh!”

“Ồ …”

Tủi thân quá đi à!

Tuế Tuế còn muốn thả chó cắn anh nữa!

Nhưng Tuế Tuế sợ chó còn anh thì không sợ!

“Bé chó sẽ không cắn anh.” Tia Chớp sẽ không vậy.

Tịch Tuế không cam lòng bị bác bỏ nên ấm ức buông lời tàn nhẫn: “Vậy em cắn anh!”

Gương mặt đang bị hai tay anh giữ lại, cô xoay trái xoay phải cũng không cắn được tay của Quý Vân Tu, vì thế bổ nhào về phía trước rồi cắn lên gò má anh.

Lúc há mồm cắn, cánh môi mềm ấm chạm vào mặt trước còn hàm răng đã đóng lại.

Nói là cắn còn không bằng nói là… hôn.

Quý Vân Tu đã quên mất bản thân đang làm gì, mới nãy hai tay vẫn còn không thể lay động nháy mắt buông lỏng.

Không còn bị hai tay giam cầm, Tịch Tuế vẫn không rời đi.

Hôn rồi lại hôn, cảm giác liền khác hẳn.

Cô chép miệng mấy cái, còn muốn phát biểu cảm nghĩ: “A Tu, anh ngọt thật đấy.”

“Thật sao?” Quý Vân Tu chớp mắt nhìn bán tín bán nghi.

Theo sự quan sát và phân tích biểu cảm Tịch Tuế của anh, hình như mỗi lần cô cắn vào mặt và môi anh thì đều rất vui vẻ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nhăn lại, Quý Vân Tu rũ mi xuống che đi ánh sáng rực rỡ trong đôi đồng tử màu nâu: “Anh cũng muốn thử xem.”

Tịch Tuế: “Anh muốn thử cái gì?”

Anh giơ tay lên chỉ vào đôi môi đỏ bừng tựa như đoá hoa hé nở, vừa xinh đẹp lại yêu kiều.

Tịch Tuế đột nhiên nhoẻn miệng lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp, mỉm cười nhìn anh.

Đôi chân của cô quỳ trên đệm, ngẩng đầu lên, sau đó… dùng trán của mình cụng vào trán của Quý Vân Tu một cái.

“Cộc ——”

“Ui da!” Quý Vân Tu vô cùng đáng thương xoa xoa trán, không dám nhắc lại nữa.

Thật là quá đáng!

Tuế Tuế thì được cắn anh, vì sao anh không thể cắn Tuế Tuế chứ!

Nhưng mà, người làm chuyện xấu xong đã ôm gối ngủ thật say.

Khi tiếng chuông quen thuộc vang lên trên tay, Tịch Tuế theo phản xạ có điều kiện mở mắt ra, từ trên giường cựa mình ngồi dậy.

Khi lòng bàn chân chạm đất mới nhận ra đây không phải là phòng của cô.

Đợi chút…

Cảnh vật xung quanh này rất quen mắt.

“Quý Vân Tu?”

Tịch Tuế nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy đầu giường bên kia có thêm một bàn tay thì sợ tới mức thét chói tai lùi về sau, kéo chăn ngồi bệt xuống đất.

Quý Vân Tu bị đánh thức dụi dụi mắt, phát hiện thấy mình đang nằm trên sàn nhà nên anh giơ một tay lên để đáp lại.

Anh chống bàn tay một bên giường từ từ đứng dậy.

Tịch Tuế hoảng hồn chưa bình tĩnh được, khi nhìn thấy khuôn mặt lộ ra đối diện thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Thì ra là anh.”

Lại hỏi tiếp: “Sao em lại ngủ ở đây.”

Quý Vân Tu: “Tự em chọn.”

“Thật sao?” Tịch Tuế xoa đầu đứng lên, chính mình uống say nên chuyện sau đó dĩ nhiên cũng không có chút ấn tượng nào.

Chưa từng nghĩ rằng có ngày cô tỉnh lại trong phòng ngủ của một người đàn ông mà lại có thể thản nhiên tiếp nhận như vậy. Ước chừng là quá tin tưởng nên hoàn toàn không nghĩ theo chiều hướng ‘mập mờ’.

“A Tu, quầng thâm của anh nghiêm trọng thật đó, hôm qua… ngủ không ngon hả?”

“ …” Lúc này đây, anh đột nhiên không muốn trả lời câu hỏi của Tuế Tuế.

Thời gian quay về buổi tối hôm qua ——

Sau khi Tịch Tuế thiếp đi, anh đặc biệt lấy khăn lông lau mặt cho cô, còn hứng một thau nước rửa chân cho cô. Sau khi làm xong những chuyện rườm rà này thì anh lại bắt đầu suy nghĩ, mình nên nghĩ như thế nào?

Mặc dù chiếc giường này rất rộng, nhưng ngày nào anh cũng sẽ nằm ở một vị trí cố định, hôm nay lại bị Tịch Tuế chiếm đóng. Anh đi tới đi lui trong phòng không ngủ được, đến rạng sáng mới nằm xuống bên cạnh giường, khi sáng sớm thức dậy thì đã nằm trên sàn nhà.

Tóm lại, đêm qua anh chính là ngủ không ngon!

Tịch Tuế vừa gạt vừa dỗ dụ anh nói ra tình hình thực tế, sau khi nghe xong cô vô cùng áy náy: “Em xin lỗi, em không cố ý đâu, anh phải đưa em về nhà chứ.”

“Em cần được chăm sóc.” Vì thế nên anh mới cố tình mang về để chăm sóc.

“Không sao không sao, lần sau nếu gặp phải tình huống này, anh cứ đưa em về căn hộ là được. Em uống say liền chỉ muốn đi ngủ thôi, sẽ không náo loạn gì đâu.” Phẩm chất sau khi uống rượu của cô không tệ, rất ít khi say rượu, cho dù có say ngà ngà cũng sẽ không điên cuồng đùa giỡn như một vài người mà chỉ yên tĩnh ngủ.

Chuyện này là lúc trước mấy người bạn nói với cô, ngẫm lại chắc không sai được.

“Nhưng em sẽ cắn người.”

“Cắn… người?”

“Ừ!” Anh trịnh trọng gật đầu thật lâu.

Tịch Tuế không thể tin được mà trừng to mắt: “Em, cắn người?”

“Ừ!” Gật đầu lần nữa.

“Em cắn ai rồi vậy?” Cô không tin bản thân lại có sở thích đặc biệt như thế, còn cắn người ta? Sao có thể như thế được!

Quý Vân Tu chỉ chỉ lên mặt mình, nghiêm túc trả lời: “Em cắn anh.”

Tịch Tuế lập tức nâng mặt anh lên xoay trái xoay phải để xem xét thì phát hiện chẳng có vết tích gì, vẫn là một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết.

“Không có gì mà, hứ, chuyện bé xé ra to.”

Cô đứng dậy gấp chăn xong rồi đặt ở đầu giường, nhìn thoáng qua điện thoại một cái: “Em phải đi làm rồi.”

Mượn tạm đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần, Tịch Tuế mặc quần áo và mang giày xong, trước khi đi ra ngoài, cô mở cửa phòng ra đôi mắt liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới đi ra ngoài.

“Cô Tịch, chào buổi sáng.”

“Má ơi!”

Quản gia Quý bất thình lình xuất hiện doạ cô nhảy dựng lên.

Quý Vân Tu đúng lúc đứng đằng sau cô, đỡ một cái.

Ánh mắt quản gia Quý đảo quanh trên người bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm sáng lạn: “Cậu chủ, chào buổi sáng.”

Tịch Tuế: “Khụ khụ khụ, quản gia Quý, chào buổi sáng.”

Quản gia Quý: “Đêm qua, cô Tịch với cậu chủ ngủ có ngon không?”

“Tạm được… tạm được…”

Chỉ là uỷ khuất cho cậu chủ nhà ông phải nằm trên thảm trải sàn một đêm, thật sự rất xin lỗi.

Tịch Tuế xấu hổ muốn chết, càng muốn làm ra vẻ ung dung.

Quý Vân Tu thoáng nhìn qua thời gian, nhắc nhở nói: “Tuế Tuế, phải ăn sáng.”

“Không cần không cần.” Tịch Tuế xua tay lia lịa.

Quản gia ân cần khuyên bảo: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đang ở dưới lầu. Không bằng cô Tịch nghe lời cậu chủ dùng bữa sáng xong lại đi, nếu không cậu chủ chắc chắn sẽ lo lắng.”

Hử?

Lời này nghe thì… chỉ là một bữa sáng đã chuẩn bị xong, sao lại có nhiều thêm chút mùi vị khác vậy nhỉ?

Quý Vân Tu đóng cửa phòng lại.

Tịch Tuế vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên cửa treo một con hổ nhỏ để trang trí, ánh mắt hơi ngưng trọng.

Sau khi học đại học hiếm khi trở lại thành phố Vân Hải, càng chưa từng đến phòng của Quý Vân Tu. Cô không biết thứ này được treo thêm lên cánh cửa này từ khi nào, hình như là sau khi cô thi đại học xong, vì để giết thời gian nên nhất thời hứng khởi làm một cái để treo lên trên cửa.

Lúc đó cô mua liền mấy bộ, sản phẩm làm ra ngay cả cô cũng chê xấu.

Sau đó cô cầm con hổ nhỏ đến lừa Quý Vân Tu: “Con hổ tượng trưng cho sự dũng cảm, anh treo nó lên cửa thì nó có thể giúp anh ngăn chặn vận rủi!”

Không ngờ rằng, anh thật sự tin tưởng.

Tịch Tuế che mặt lại.

Khi Tịch Tuế chạy đến công ty thiếu chút nữa đến muộn, khi đang đợi thang máy lại tình cờ gặp được Sơ Doanh.

Sơ Doanh khác với lúc mới gia nhập công ty, sau khi làm việc ở công ty hai tháng trông càng thêm mấy phần khí chất, nói chung không phải là một đóa hoa trắng nhỏ thoạt nhìn có cảm giác mảnh mai yểu điệu.

Cô từng điều tra về Sơ Doanh, trình độ ở công ty thuộc loạitầm trung, chẳng có thành tích hay công lao gì, cũng không phạm sai lầm.

Sở dĩ cô không ‘lợi dụng việc công để trả thù cá nhân’ chủ yếu là muốn đặt Sơ Doanh bên dưới mí mắt quan sát một phen, không ngờ tới bây giờ cô lại nhìn thấy ‘đơn xin từ chức’ của Sơ Doanh.

“Đơn xin từ chức?” Tịch Tuế có hơi kinh ngạc: “Sau khi từ chức thì có tính toán đến đi đâu chưa?”

Sơ Doanh căng thẳng nắm lấy một góc lá đơn từ chức, thanh âm yếu ớt: “Chuyện này… tôi vẫn chưa nghĩ xong.”

“Chưa nghĩ xong mà đã muốn nộp đơn xin từ chức, có thể nói cho tôi biết lý do không?”

“Xin, xin lỗi, tôi cảm thấy năng lực của mình không đủ, không xứng với sự bồi dưỡng của công ty dành cho tôi nên mới viết một lá đơn xin từ chức.”

“Đinh ——” Thang máy mở ra, Sơ Doanh chạy ra ngoài như chạy trốn.

Tịch Tuế bước vào phòng làm việc, đích thân liên hệ với thám tử tư: “Có thể bắt tay hành động rồi.”

Cô nghĩ, chẳng mấy chốc là có bằng chứng đưa đến tận cửa rồi!

Sau khi Sơ Doanh từ chức thì trốn ở một góc gọi điện thoại cho người khác: “Em đã xin nghỉ việc rồi.”

“Anh thật sự sắp xếp cho em xong rồi sao? Thế khi nào em có thể đến công ty của anh?”

“Hoài Tây, cảm ơn anh.”

Cô ta không chú ý tới trong một góc nào đó lộ ra một cái ống kính quay lại hết tất cả một màn này.

*

Tịch Tuế kết thúc một ngày làm việc, Diệp Liễu Nhứ tìm đến cửa đúng giờ khi cô tan tầm.

Tịch Tuế ngẩng đầu nhìn lướt qua lại cúi đầu tiếp tục kết thúc công việc: “Tối nay lại có dự định gì?”

“Không, hôm nay mình không tới tìm cậu để đi chơi.”

“Thế cậu tìm mình làm gì?”

“Thì muốn hỏi cậu một chút phần tiếp theo của chuyện đêm qua.”

“Chuyện gì cơ?”

“Thì sau khi cậu uống say đó, không phải Quý Vân Tu đến mang cậu đi sao? Sao rồi? Về nhà cậu hay về nhà anh ấy, có ‘ứ ừ’ rồi ‘á à’ không vậy?”

Nghe đến nửa câu sau liền nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng bịt chặt cái miệng không biết che giấu gì của Diệp Liễu Nhứ lại: “Tư tưởng của cậu có thể trong sáng một chút không hả!”

“Mình cũng không có làm ‘này nọ’, không phải là câu hỏi rất bình thường hay sao?”

Đều là những người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, theo quan điểm của Diệp Liễu Nhứ thì đây đều thuộc về những vấn đề bình thường.

“Không có không có, toàn bộ những hình ảnh mà cậu suy diễn đó đều không có xảy ra!” Tịch Tuế nhấn mạnh.

Diệp Liễu Nhứ ‘ha’ một tiếng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu say rượu xong liền không nhớ gì nữa?”

“Chắc không có đâu…” Nhớ đến Quý Vân Tu bảo cô cắn người, đột nhiên có chút chột dạ: “Không phải trước đây các cậu đều bảo phẩm chất sau khi uống rượu của mình rất tốt sao, uống say cũng không quậy.”

“Người chị em, cậu cũng nói rằng đó là trước đây.” Diệp Liễu Nhứ tựa vào bàn làm việc, móc điện thoại ra: “Trước đêm qua mình cũng không biết rằng, thì ra cậu thích như thế.”

Cùng lúc đó ——

Bên ngoài phòng làm việc, Tịch Minh suy nghĩ cả ngày, cuối cùng cũng quyết định đến xin lỗi con gái.

Trong phòng làm việc, Diệp Liễu Nhứ cười thần bí giơ điện thoại lên bấm mở video được ghi hình lại.

“Quên rồi cũng không sao, mình có thể phát – lại – lần – nữa cho cậu xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.