Sơ Doanh chậm rãi tròng chiếc nhẫn lên ngón áp út, năm ngón tay hơi mở ra, nhìn lên vòng bạc giữa các ngón tay với 45 độ, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong trái tim.
Cô ta không khỏi cúi đầu nhìn xuống bụng, nụ cười tươi tắn.
Sau khi cô ta đến với Quý Hoài Tây, thì Quý Hoài Tây không đi tìm người phụ nữ nào khác nữa, cũng không bảo cô ta rời đi, bây giờ còn mua nhẫn có ý nghĩa đặc biệt này nữa. Có lẽ đã đến lúc làm hắn ngạc nhiên rồi…
Sơ Doanh yêu thích chiếc nhẫn không thôi, chỉ có cảm giác chiếc nhẫn này mắc kẹt trên tay của cô ta. Kích cỡ thì không có vấn đề gì lớn nhưng cứ thấy hơi chật.
Cô ta không nghĩ nữa, nhưng lưu luyến đành phải buông cái nhẫn ra, bỏ lại vào hộp.
Chiếc nhẫn tròn tinh xảo nằm trong khe hộp, vui lắm, Sơ Doanh phát hiện giữa cái nhẫn tương tự như lõi hoa được khắc kim cương.
“Sao Hoài Tây lại mua nhẫn chưa làm xong chứ…” Sơ Doanh khó hiểu, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, tự nói lẩm bẩm.
“Rầm—” là tiếng đóng cửa vang từ trên lầu, theo sau đó là tiếng bước chân xuống cầu thang.
Sơ Doanh vội vã đóng nắp hộp lại, bỏ về chỗ cũ.
“Hoài Tây.”
Cô ra lập tức cầm hai cái túi đồ vừa mới mua lên, đưa đến trước mặt Quý Hoài Tây, “Lúc em đi dạo phố có mua mấy bộ đồ vest và mấy cái cà vạt cho anh, anh muốn mặc thử không, em cảm thấy anh mặc sẽ rất…”
Cô ta chưa nói xong thì Quý Hoài Tây đã phất tay cắt ngang, lập tức đi đến bên cạnh bàn cầm lấy hộp nhẫn, bỏ vào trong túi.
“Anh ra ngoài có việc, em ăn cơm tối một mình đi.” Ý hắn ta là hôm nay sẽ không về nhà.
“Nhưng mà anh…” Sơ Doanh muốn nói rồi lại thôi.
Quý Hoài Tây quay đầu lại liếc cô ta.
Tầm mắt Sơ Doanh nhìn vào chỗ phồng lên trong túi áo của hắn ta, khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì, anh lái xe an toàn.”
“Ừ.” Quý Hoài Tây đáp cho có, cầm lấy chìa khoá bước ra khỏi cửa.
Ánh mắt Sơ Doanh căng thẳng dõi theo bóng dáng của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng có một cảm giác mất mát vô cùng.
Với cái biểu hiện lúc nãy của Quý Hoài Tây thì, hình như đồ vật lúc nãy không phải là cho cô ta?
Là cô ta tự đánh giá cao chính mình rồi…
Nhưng mà, hiện tại cô ta đang cầm một con át chủ bài, không thể chịu thua nhanh như vậy được!
—
Quý Hoài Tây cầm hộp nhẫn đi là bởi vì phải trả lại thứ này cho Quý Vân Tu.
Có lẽ là những chuyện xảy ra liên tiếp vào mấy ngày nay làm hắn chột dạ, biết rõ là không thể mà chính hắn tự tạo ra phiền phức cho mình.
Trả nhẫn về lại nhà họ Quý, hắn biện lí do, “Xin lỗi anh cả, em lỡ tay đem đồ của anh về.”
“Bây giờ em trả lại anh, anh đừng trách đứa em này nhé.” Quý Hoài Tây mỉm cười, đẩy hộp nhẫn về phía trước.
Quý Vân Tu chìa tay nhận lấy, anh không kiểm tra lại mà cầm nó rời đi ngay.
Quý Hoài Tây hoài nghi nhìn bóng dáng anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn còn lo lắng tên ngốc này sẽ làm lớn chuyện gây ra phiền phức, không ngờ là hắn còn chẳng cần phải viện lí do hoàn mỹ nhất.
Cái loại người như Quý Vân Tu… a!
Nhưng mà không ai biết rằng, sau khi Quý Vân Tu lấy đồ về phòng, mở ra nhìn, anh liền ném nó vào thùng rác.
*
Tập đoàn Tịch thị đã qua nguy cơ phá sản, toàn bộ nhân viên công ty đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là không dễ dàng gì mà, bắt đầu từ cuối tuần này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi như bình thường được rồi.” Trương Húc nằm trên ghế sô pha như quả bóng bay bị xì hơi.
Nghỉ ngơi một lát, anh ta nhận được điện thoại của vợ gọi tới, vui vẻ bắt đầu sắp xếp lịch nghỉ cuối tuần này.
Viết được một nửa kế hoạch, đột nhiên nhận được thông báo tăng ca làm anh ra tức giận đến mức đập bàn.
Nghe thấy tiếng vợ mình thở dài từ đầu bên kia, Trương Húc ôm hi vọng mà gõ cửa phòng Tịch Tuế, “Tổng giám đốc Tịch, cuối tuần này…”
“Sao?” Tịch Tuế ngẩng đầu ra khỏi máy tính, liếc nhìn anh ta.
Trương Húc thử hỏi: “Tôi xin nghỉ phép 2 ngày được không?”
“Hừ hừ.” Khoé miệng cô cong cong, giả vờ cười từ chối: “Không được.”
Không phải là công ty cố ý để anh ta tăng ca, hơn nữa việc anh ta phải làm là rất quan trọng, cần phải tốn nhiều thời gian. Cũng vì vậy mà công ty sẽ trả lương cho anh ta nhiều hơn.
Trương Húc trở về với sự thất bại.
Sau đó Tịch Tuế vô tình nghe được Trương Húc gọi điện thoại với ai đó: “Vợ ơi, anh xin lỗi, thứ bảy này phải tăng ca nên kế hoạch hẹn hò của hai vợ chồng mình phải giảm bớt đi rồi.”
Thật ra những lời này là đang nhắc khéo cô.
Hình như cô chưa từng hẹn hò với Quý Vân Tu nhỉ?
Kế hoạch hẹn hò? Ồ?
Tịch Tuế không nghi ngờ gì về năng lực bạn trai của Quý Vân Tu, có tiền, có sắc, biết cưng chiều, lần trước đi xe đạp với anh trong công viên rất vui.
Một cặp đôi bình thường đi hẹn hò: Tặng hoa, ăn tối, xem phim.
Mấy cái này chẳng có gì mới cả, không cần suy nghĩ cũng tự động gạch bỏ hết.
Gần đây cô cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đi chơi ở ngoài thì không thể đi xa, chỉ có thể đi dạo dạo gần.
“Rốt cuộc thì phải đi đâu mới được chứ…”
Trước kia chưa bao giờ phải tự hỏi như thế này, bây giờ thế mà phát sầu vì kế hoạch hẹn hò. Lại không thể trông cậy vào Quý Vân Tu, chỉ có thể tự mình động não.
Tịch Tuế gục trên bàn, ngòi bút dừng trên mặt giấy hồi lâu mới viết xuống việc ăn cơm riêng.
Màn hình điện thoại bên cạnh phát sáng, Tịch Tuế bật dậy, mở khoá điện thoại xem, là tin nhắn của Quý Vân Tu: [Tuế Tuế, thứ bảy này đi đến chỗ này với anh đi.]
“Không phải chứ? Tâm linh tương thông như vậy sao?”
Khi cô đang tự hỏi kế hoạch hẹn hò như thế nào thì Quý Vân Tu thế mà chủ động hẹn cô đi!
Chẳng lẽ dạo gần đây anh xem phim ngôn tình gì mới hả?
Cô gõ, tự hỏi: [Đi đâu?]
A Tu: [Đến đó em sẽ biết.]
Lại thế…
Anh thay đổi rồi, không uống rượu mà còn có thể nói vậy được, chắc chắn là do xem nhiều phim ngôn tình quá rồi.
Tịch Tuế mở Baidu ra tra: Đề cử những bộ phim ngôn tình ngọt ngào không ngược.
*
Chủ nhật.
Tịch Tuế vốn là người đúng giờ, chưa bao giờ đi làm trễ.
Nhưng đối mặt với sinh vật mang tên bạn trai thì với tính cách của con gái sẽ kéo dài thời gian.
Cô cũng không ngoại lệ.
Lúc Quý Vân Tu đến đón cô, một tình huống xuất hiện như thế này:
“Em xuống nhanh thôi!!!”
“Chờ chút, em sắp xong rồi!”
“Mười phút nữa nhé, em chải tóc đã.”
“Xuống liền đây, em thay quần áo đã!”
Một lát sau Tịch Tuế xuất hiện ở cầu thang, rồi lát sau lại ở phòng vệ sinh, lát nữa thì âm thanh truyền xuống từ trên lầu.
Với tình huống phức tạp như thế này, Quý Vân Tu ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trong miệng lặng lẽ niệm: “Con gái nói nhanh thì phải chờ thêm 2 tiếng. Con gái nói chờ thì còn phải chờ 1 tiếng đồng hồ. Mười phút thì ít nhất là nửa tiếng. Lập tức, thì ít nhất là 10 phút.”
Thế là anh cực kì bình tĩnh lấy máy tính bảng ra, dựng nó ở phía trước, chọn một bộ phim ngôn tình mới nổi dạo gần đây.
Anh đứng dậy đóng máy tính bảng lại, hai người cùng ra cửa đổi giày.
Ghế đẩu ngày thường được bày biện ra bây giờ lại không thấy đâu, cô thuận tay vịn lấy cánh tay Quý Vân Tu, “Cho em đỡ chút.”
Giày cô không cần buộc dây, có thể mang thẳng vào, nhưng bên cạnh có cái cài, cần phải cài lại.
Hai chân lọt vào giày, khi cô còn đang định cúi người thì Quý Vân Tu đột nhiên ngồi xổm xuống trước cô, ngón tay cài vòng quanh mắt cá chân cô, cẩn thận cố định nó lại.
“A Tu, em tự làm được.”
“Đây là chuyện mà chồng sắp cưới nên làm.” Anh chịu làm, chứ không phải là làm cho có.
Anh không biết rằng, khi Tịch Tuế nghe được những lời này, thì ngón chân cô lén lút cuộn tròn lại.
—
Trên xe.
Tịch Tuế cài dây an toàn, thuận miệng hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu thế? Anh tìm được đường sao?”
“Tuế Tuế, không tìm được đường thì có hướng dẫn mà, trong xe có thiết bị nói thông minh, rất tiện để đi dạo.” Quý Vân Tu giơ điện thoại ra, lắc lắc trước mắt cô, dừng lại ở giao diện hướng dẫn, hình như là đang khinh bỉ IQ của cô à?
Tịch Tuế: “Em biết mà!”
Quả nhiên, Quý Vân Tu nói nhiều thì sẽ xấu tính hơn.
Tìm được phương hướng, xe chậm rãi đi ra ngoài.
Tịch Tuế cố ý nhìn vào mục định vị trên hướng dẫn, “Ơ, “Cẩm Châu” là nhãn hiện trang sức nổi tiếng phải không, chúng ta đến đó làm gì?”
Quý Vân Tu nhìn thẳng về phía trước, “Đến đó em sẽ biết.”
Dạo gần đây anh cứ nói câu này, thần thần bí bí, ngược lại nó gợi lên lòng hiếu kì của cô, “Để em đoán xem, chẳng lẽ anh định tặng em trang sức hả?”
“Đến đó em sẽ biết.” Anh trả lời như cũ.
“Ơ? Anh còn chơi mập mờ với em à?” Tịch Tuế nắm tay lại, ngửa ra sau dựa vào ghế, không hề cứng đầu hỏi nữa.
Ngoại trừ cái này ra thì còn có thể là gì?
Đi được khoảng 20 phút, cô híp mắt buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe được câu “Bạn sắp đến nơi”, cô dụi mắt, cảm giác xe dần dần dừng lại.
“Tuế Tuế, chúng ta đến nơi rồi.”
“Ò, em biết rồi.”
Cô mở cửa xuống xe, ngay cả túi xách cũng quên mang theo.
Cô quay đầu lại định bảo Quý Vân Tu mở cửa xe ra thì chỉ thấy người đàn ông tự giác cầm theo túi xách nữ đi tới phía cô.
“Lúc nãy xuống xe em quên mất, may mà có anh cầm cho em. Đưa em đi.” Cô chìa tay muốn lấy.
Quý Vân Tu lại nắm chắc không chịu buông, còn trả lời chính đáng: “Không sao mà, đây là điều mà người chồng sắp cưới nên làm.”
“Ồ, chồng sắp cưới của em chuyên nghiệp ghê, thế là khỏi mua cuốn ‘Bách khoa toàn thư những điều chồng sắp cưới phải làm’ cho anh rồi nhỉ.”
“Trở về anh sẽ mua.”
“Cũng không có quyển sách này đâu!!”
Lúc hai người đi vào cửa hàng, nhân viên bán hàng tiếp đón vô cùng nhiệt tình.
Tịch Tuế nhìn Quý Vân Tu theo bản năng, chỉ thấy anh lấy ra căn cước đưa cho họ, rất nhanh sau đó, anh lại đưa một tờ hoá đơn.
“Xin hai quý khách chờ một lát, chúng tôi sẽ lấy đồ ra ngay ạ.”
Có người chuyên nghiệp tiếp đón, dẫn họ đến nơi nghỉ ngơi, còn chuẩn bị trà và bánh ngọt.
Tịch Tuế như lọt vào sương mù, “Hoá đơn à? Anh mua đồ ở chỗ này ư?”
“Ừm ừm!”
“Anh mua gì?”
Khoé môi anh khẽ nhếch, dường như muốn trả ời.
Nhưng do dự mãi anh ngượng ngùng quay mặt đi, nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Tịch Tuế chăm chú, thấy lỗ tai anh nhanh chóng ửng đỏ.