Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 45



Quả cầu trang trí ở trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, anh ôm cô vào lòng theo bản năng, dùng cả thân mình để bảo vệ cho cô.

Ngàn cân treo sợi tóc, không biết Tịch Tuế lấy sức lực từ đâu ra mà đẩy anh ra.

Pháo hoa rơi xuống cùng với quả cầu, từ một khe hở của bóng đèn có một dụng cụ sắc bén rơi ra, sượt qua chân cô, rơi trên mặt đất với một tiếng động không hề nhỏ.

Hai người bị doạ sợ bất thình lình, sự chú ý của Quý Vân Tu chỉ tập trung trên người cô, gấp đến mức không nói nên lời.

“Em không sao.” Tịch Tuế muốn trấn an anh, nhưng vừa dứt lời thì lại nắm chặt cánh tay anh để mượn lực.

Chấn động rất nhiều, cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại cảnh vật dưới mặt đất.

Các nhân viên trang trí xung quanh sôi nổi chạy tới, Tịch Tuế nhân cơ hội này ra lệnh, “Trước hết đừng động vào chỗ này, chờ chúng tôi về rồi xử lý!”

“A—” Cô bình tĩnh phân phó xong cắn chặt răng cúi đầu nhìn xuống, bên đùi cô đang dần dần chảy máu.

“Tuế Tuế!” Quý Vân Tu trước mắt hoảng sợ.

Tịch Tuế nhịn đau rụt chân lại, nhưng bề ngoài còn đang ra vẻ an ủi anh yên tâm, “Không sao đâu, anh đừng lo, chúng ta đến bệnh viện gần đây nhé.”

Quý Vân Tu bế cô lên ngay, nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh. Anh không đưa cô lên xe đến bệnh viện, mà dựa vào trí nhớ của mình, anh đưa cô đến tiệm thuốc gần đây nhất.

“Cứu cứu em ấy, cứu em ấy!”

Anh hoảng loạn vọt vào.

Nhân viên y tế mặc đồ màu trắng đều hoảng sợ, sôi nổi vây quanh hai người, “Làm sao vậy?”

Tịch Tuế bị thương vẫn còn tỉnh táo, chỉ vết thương trên đùi, nói: “Tôi bị trầy xước ở chân, làm phiền sát trùng giúp tôi.”

Nghe cô nói vậy thì mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, bảo Quý Vân Tu đặt cô lên ghế sô pha.

Quý Vân Tu ôm cô không chịu buông tay, mọi người xung quanh nói sao cũng không nghe.

“A Tu, em không sao đâu, thật sự không sao hết, anh buông em ra trước đi.”

“Tuế Tuế chảy máu…”

“Bởi vì chảy máu nên mới cần xoa thuốc cầm máu chứ, bây giờ em không đau nữa, nếu em không xoa thuốc thì sẽ đau hơn đấy.”

Cô biết nên nói sao để Quý Vân Tu hiểu, những lời này cũng có hữu dụng, nói xong Quý Vân Tu liền cẩn thận đặt cô lên sô pha.

Tịch Tuế nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau.

Khi bác sĩ bắt đầu sát trùng vết thương cho cô, hai đôi tay đặt trước người Quý Vân Tu không ngừng bóp chặt, giữa trán đã ra lớp mồ hôi mỏng. Nhìn còn khó chịu hơn cả cô, hình như người bị thương mới là anh.

Trong mắt bác sĩ thì đây chỉ là vết thương ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt, đúng hơn là không có gì nghiêm trọng.

Mà Quý Vân Tu bên cạnh Tịch Tuế luôn luôn bất an, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Mặt Tịch Tuế trắng bệch, vội nắm lấy tay anh.

“A Tu, anh ở bên cạnh em đi, ngồi bên cạnh em này.” Tịch Tuế nắm tay anh, ý bảo anh ngồi xuống cạnh mình.

Lúc này Quý Vân Tu đã mất đi ý thức chủ quan, cô kéo anh đi đâu thì anh đi theo đó.

Đến khi Quý Vân Tu ngồi xuống, Tịch Tuế liền nghiêng người, dùng hai tay che mắt anh lại, “Anh nhìn thấy sẽ khó chịu, nhưng thật ra thì không đau chút nào, anh thấy em cũng không kêu đau mà đúng không.”

Nhưng người khác có thể thấy được, lúc cô nói chuyện thì môi run run, hàm răng cắn chặt môi, cố gắng nhịn đau khi sát trùng vết thương.

Bác sĩ ngạc nhiên với cách giao tiếp của họ, nhìn Quý Vân Tu bằng ánh mắt khác.

Tịch Tuế nhíu mày không vui, lúc xoa thuốc, cô trực tiếp yêu cầu thay đổi người.

Quý Vân Tu chậm rãi nâng tay lên, nhấc tay cô ra. Anh nắm lấy tay Tịch Tuế, dùng sự ấm áp bọc lấy dỗ dành cô.

Cô chìm trong sự dịu dàng của anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, dùng lời nói lẫn hành động an ủi, “Tuế Tuế đừng sợ.”

Không biết cơn đau từ miệng vết thương hay từ trong lòng, Tịch Tuế không khỏi đỏ mắt.

Người cô yêu không biết nói ngon ngọt, nhưng chỉ bằng bốn chữ vô cùng đơn giản thì lại êm tai hơn bất cứ lời ngon ngọt nào!

Cô cuối cùng cũng biết sức lực đẩy anh ra từ đâu mà có, đại khái là thà cô nhận đau chứ cũng không muốn anh gặp nguy hiểm.

Bởi vì hình ảnh anh bị bỏng nặng chỉ vì cứu cô ở kiếp trước đã in hằn sâu trong kí ức.

Cuối cùng, cô cũng không để nó tiếp diễn.



Nhân viên y tế bốc thuốc đúng bệnh, cho thuốc trị sẹo và giảm đau vào bao nilon.

Quý Vân Tu trả tiền, còn không yên tâm hỏi: “Bấy nhiêu thuốc có đủ không?”

Bác sĩ gật đầu.

Anh cầm bao nilon đi được hai bước rồi đột nhiên xoay người, trở lại quầy thuốc xin thêm một liều nữa.

Bác sĩ hết cách, đành phải cho anh hai đơn, dặn dò lượng thuốc phải dùng mỗi ngày.

Khi anh trở về, Tịch Tuế thấy cái túi anh cầm, đang định đứng lên thì Quý Vân Tu nhanh chóng bước đến, buộc cô ngồi xuống.

Tịch Tuế chưa đứng dậy lại đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Vân Tu ôm cô theo kiểu ôm công chúa.

Tịch Tuế an tâm vùi mình trong cái ôm ấp của anh, “Ôm em về hội trường đi.”

Quý Vân Tu lắc đầu không chút do dự, rõ ràng là không đồng ý.

Tịch Tuế kiên trì, “A Tu, em có một chuyện rất quan trọng cần phải trở về.”

“Không thể quay lại, sẽ bị thương.”

“Chuyện nguy hiểm đã qua rồi mà, em chỉ quay lại để dặn dò mọi người chú ý hơn thôi. Anh quên rồi à? Chúng ta còn phải làm lễ đính hôn ở đó mà.”

“Vậy không tổ chức nữa!” Ở trong mắt anh, không có chuyện gì là quan trọng hơn sự an toàn của Tuế Tuế cả.

Những lời trẻ con này làm cô tạm thời quên mất cơn đau ở chỗ miệng vết thương.

“A Tu, chẳng lẽ anh không tin em hả?”

“Anh tin Tuế Tuế.”

“Em chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì mà, em chỉ quay lại xử lý vài chuyện thôi, không phải còn có anh bên cạnh em à? Anh sẽ bảo vệ em, em tin tưởng anh.” Được tin tưởng làm anh có cảm giác cao cả.

Quả nhiên Quý Vân Tu bị dụ vào lời nói của cô, ngoan ngoãn ôm cô quay lại.

Khi vào đại sảnh, anh bỗng nhiên thấp giọng nói: “Em chỉ được ở lại một lát thôi đấy.”

“Em sẽ cố gắng…” Ai mà biết được phải xử lý trong bao lâu.

Mà khi hai người quay lại nơi xảy ra tai nạn, lại phát hiện quả cầu đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Sắc mặt Tịch Tuế biến đổi, “Không phải tôi đã nói giữ nguyên hiện trường rồi sao?”

Nhân viên vội vàng chạy tới, khom lưng xin lỗi, “Xin lỗi cô Tịch, vừa rồi có nhân viên vừa mới thay ca không biết chuyện mới xảy ra nên đã dọn hết.”

“Được rồi, gọi người kia đến cho tôi.”

Sắc mặt Tịch Tuế không tốt lắm, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Quý Vân Tu chưa từng thấy cô như thế bao giờ, tức khắc anh nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Tâm trí của Tịch Tuế bây giờ đang đổ dồn về vụ tai nạn.

Trên quả cầu trang trí có thiết kế công tắc, chỉ cần bấm điều khiển từ xa, quả cầu sẽ tự động mở, pháo hoa bắn tung tóe. Nhưng rõ ràng vừa rồi có thứ gì đó sắt đâm vào cô.

Cô có xem qua hình ảnh trên điện thoại, bởi vì lúc ấy cái đó bị quả cầu che lại nên cô chỉ chụp được các pháo hoa giấy rực rỡ bị bắn tung toé ra từ quả cầu.



Nhân viên kia nhanh chóng bị đưa lại đây, tay chân luống cuống đứng ở trước, dường như ý thức được mình đã phạm phải sai lầm.

“Cô Tịch, thật sự ngại quá, lúc đó tôi cứ nghĩ là phải dọn sạch để thay cái mới.”

“Quả cầu bị rơi xuống đất, chẳng lẽ trước khi dọn dẹp anh không hỏi những người khác là có chuyện gì đã xảy ra sao?”

Theo lẽ thường thì ai cũng phải hỏi nguyên nhân trước rồi mới dọn dẹp.

“Bình thường tôi phụ trách dọn dẹp, nên tôi dọn theo thói quen. Tôi cứ nghĩ mọi người chờ tôi đến dọn nên tôi không hỏi.”

Lời bào chữa nghe có vẻ như mình đang làm đúng chứ anh ta không hề sai.

“Vậy đống rác dọn dẹp đâu?”

“Mỗi ngày đều có xe rác chuyên môn dọn dẹp, bây giờ chỉ sợ không tìm được…”

Tịch Tuế cắn răng, “Tôi nhớ rõ là trong hội trường có camera đúng không? Điều tra cho tôi.”

“Xin lỗi cô Tịch, camera của hội trường chỉ được hoạt động vào thời gian cử hành hôn lễ mà thôi, những lúc trang trí bình thường thì sẽ không hoạt động.”

Đồ vật biến mất, không có camera, Tịch Tuế híp mắt, lần thứ hai mở mắt ra thì cô không còn nghiêm khắc nữa.

“Thôi vậy, lần này coi như tôi xui xẻo, mọi người nhớ kiểm tra đồ vật ở đây lại, đừng để phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn nữa! Lần này tôi không truy cứu.”

Tịch Tuế xua tay cho họ rời đi.

Quý Vân Tu đứng bên cạnh cô im lặng nãy giờ đã ngây người.

Vừa rồi Tuế Tuế như thay đổi vậy, không giống như anh thấy thường ngày.

Tịch Tuế đi đến phía anh, lại tươi cười, “A Tu, chúng ta về nhà thôi nào.”

Quý Vân Tu đưa cô về chung cư, một tấc cũng không rời, sợ cô rời khỏi tầm mắt anh thì lại sẽ xảy ra chuyện.

Lúc Tịch Tuế dựa vào sô pha, anh ngồi ngay bênh cạnh, không chơi điện thoại, cũng không xem TV, chỉ đơn giản là trông coi cô.

Tịch Tuế nguyện ý làm nũng trước mặt anh, nhưng không muốn kêu đau vì sợ anh lo.

Cô giơ tay xoa đầu tóc của Quý Vân Tu, “Đừng nhìn em chằm chằm, em không sao mà, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.”

“Trong tủ lạnh có trái táo ấy, em muốn ăn, anh đi gọt cho em được không?”

“Được!”

Nghe thấy Tịch Tuế nói muốn là anh lập tức đi làm ngay, không hề ngần ngại.

Tịch Tuế ngắm nhìn vào phòng bếp, nhân lúc đó liên hệ quản gia nhà họ Quý.

“Bên trong hội trường không có camera nhưng chắc chắn ngoài sảnh lớn thì có, tôi cần video theo dõi gần đây nhất. Làm phiền hãy kiểm tra các thông tin nhân viên giúp tôi.”

Hội trường được bố trí sắp xếp bởi nhà họ Quý, hôm nay sự việc “ngoài ý muốn” xảy ra có chút kì quặc, cô cần phải biết rõ ràng.

Khắc cốt ghi tâm những chuyện mình đã trải qua đời trước, cô phải cảnh giác với mọi thứ xảy ra nguy hiểm. Bất kể là ngoài ý muốn hay mặt khác, cần phải điều tra rõ ràng mới an tâm được!

Quý Vân Tu nhanh chóng bưng đĩa táo đã gọt vỏ ra, lấy mấy cây tăm găm lên trên, vô cùng thân mật đưa đến bên miệng cô.

Tịch Tuế ăn hai miếng, rồi tự mình cầm lấy, “Ha ha, em tự ăn được mà.”

Quý Vân Tu giao lại cho cô, chính mình cầm cái ghế lùn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi chân được quấn nhiều lớp băng gạc của Tịch Tuế rồi thở dài.

Lúc sau liền biến thành:

“Em muốn đi rửa tay.”

“Anh ôm em đi!”

“Em muốn đi vệ sinh.”

“Anh ôm em đi!”

“Em đi tắm rửa thì anh cũng mốn đi theo hả?”

Cuối cùng anh cũng biết ngại ngùng.

Tịch Tuế mím môi vừa lòng.

Bỗng nhiên nghe anh trả lời: “Anh, anh có thể chăm sóc Tuế Tuế…”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.