Quản gia đi đến tầng 2 rồi mới nhớ ra là quên nói với Tịch Tuế rằng phòng vẽ tranh có chuông cửa đặc biệt.
Đang đi lên cầu thang, vừa định mở miệng thì thấy Tịch Tuế đang chạm vào ngực của cậu chủ nhà mình…
Vào lúc đó, ông trợn mắt không thể tin được.
Quản gia nhấc chân quay người đi, bị kích động đến mức đập mặt vào tường, tiếng “Bụp” khiến Tịch Tuế chú ý.
Cô vội bỏ tay xuống, định giải thích nhưng đã quá muộn rồi.
Quản gia lẩm bẩm “Tôi không thấy gì cả”. Sau đó chạy một mạch xuống nhà.
Quý Vân Tu bị ngó lơ một cách oan uổng.
Vất vả lắm mới được gặp Tuế Tuế, thế mà lại bị cô ngó lơ!
Anh muốn nghe giọng của Tịch Tuế, muốn xác định xem người trước mặt có phải là người thật không.
Vì vậy, anh lặng lẽ đưa tay ra kéo ống tay áo của Tịch Tuế.
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, xoa hai tay, giả vờ bình tĩnh chào hỏi, “Buổi chiều tốt lành! À… em đến thăm anh nè.”
Quý Vân Tu hiểu ý cô, vui vẻ gật đầu.
Thấy anh rất bình tĩnh, dưỡng như không hề bị “sàm sỡ” lúc nãy, Tịch Tuế thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người này thật là dễ dỗ mà.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện không tiện lắm, nhưng Quý Vân Tu không biết đối xử với mọi người theo quy tắc.
Tịch Tuế nhướng mắt, bởi vì Quý Vân Tu đứng trước mặt cô nên cô chỉ có thể nhìn vào bên trong phòng qua một khe hỡ.
Quý Vân Tu từ nhỏ đã rất thích vẽ tranh, lớn lên vẫn kiên định với sở thích này… Cô có hơi tò mò, thế giới trong những bức tranh của anh sẽ như thế nào đây nhỉ?
Cô đưa tay chỉ vào bên trong, tò mò hỏi, “Đây là phòng vẽ tranh của anh sao?”
“Ừm!” Quý Vân Tu vội vàng gật đầu.
Tịch Tuế nhướng đầu xem, nhẹ giọng hỏi: “Em vào xem được không?”
“…” Quý Vân Tu mím môi, tay anh trên đầu Tia chớp chợt thả lỏng.
Tia chớp tự do mừng rỡ chạy ra.
Thấy Tia chớp vọt ra khỏi phòng, Tịch Tuế kêu lên một tiếng, ngay lập tức không dám thở mạnh!
Lần trước cô chạy đi, Tia chớp cũng chạy theo. Vậy nên lần này cô đứng im, giả làm người gỗ, cho rằng Tia chớp sẽ bỏ đi.
Kết quả, Tia chớp chạy về phía trước được hai mét, Tịch Tuế yên tâm được một lúc thì đột nhiên nó quay lại chỗ hai người, xoay tròn dưới chân cô.
Trái tim bé nhỏ của Tịch Tuế lơ lửng, vẻ mặt căng thẳng, run rẩy, “Sao… sao nó còn chưa đi!”
Quý Vân Tu thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đang run sợ thì đưa tay chỉ xuống dưới sảnh lầu.
“Đúng, đúng, mình xuống đi.” Đầu óc của Tịch Tuế lúc này trống rỗng, còn Quý Vân Tu chỉ suy nghĩ đơn giản mà thôi.
Theo ý của Quý Vân Tu đi xuống, không còn quan tâm phòng vẽ tranh nữa.
Lúc xuống lầu, cô đi phía trước, cứ tưởng rằng có Quý Vân Tu ở sau sẽ không sao. Nhưng không ngờ rằng Tia chớp rất nghịch ngợm, nó còn cố ý chạy đi trước, vẫy đuôi với họ~
Cô theo phản xạ mà nắm lấy cánh tay của Quý Vân Tu, hàm răng run rẩy, “Anh, anh cho nó cách xa ra đi.”
Tia chớp dường như cảm nhận được mình đang bị ghét bỏ, lập tức nằm bệch xuống cầu thang, miệng rên rỉ: “Ẳng… ô.”
Tịch Tuế đứng im tại chỗ.
Chó thành tinh ư? Còn biết cách tru nữa cơ đấy!
Cô nhìn Quý Vân Tu đang làm vài cử chỉ với Tia chớp, nhưng cô không biết cách huấn luyện chó chứ đừng nói đến ý nghĩa.
Cô chỉ có thể quan sát anh.
Thấy Tia chớp không có phản ứng gì, chỉ cho là Tia chớp từ bỏ giãy dụa, cô cũng từ bỏ, “Thôi vậy, anh thay em chống đỡ đi, dù sao anh cũng là chủ nó, sẽ không sợ.”
Quý Vân Tu cười nhẹ, rất hài lòng với kết quả này.
—
Tịch Tuế nghĩ đây chỉ là màn dạo đầu thôi, màn chính vẫn còn phía sau.
Đến khi cô và Quý Vân Tu xuống lầu, mới phát hiện ra có hai hàng người đang đứng ở sảnh lớn. Nghiêm túc nhìn hai người.
Cầm đầu chính là Quý Lăng Thành, đôi mắt phấn khích nhìn hai người đang nắm tay.
Tịch Tuế hốt hoảng nhíu mày, lập tức rút tay về.
Quý Lăng Thành giả vờ đưa tay lên miệng ho khan, “Tuế Tuế, hôm nay con muốn ăn gì nào? Để bác bảo đầu bếp.”
“Ơ, không cần phiền bác đâu ạ, con sẽ về nhà ngay.” Cô đến chỉ để giữ lời hứa, không có ý định ở lại lâu.
Quý Lăng Thành nhanh chóng xua tay, cư xử vô cùng nhiệt tình, “Không phiền gì cả, đều là người trong nhà mà.”
Không đợi Tịch Tuế phản bác, ông ra lệnh người giúp việc trong nhà đi tiếp khách.
Sự hiếu khách của trưởng bối không thể từ chối, Tịch Tuế đành cắn răng đồng ý.
Biết rằng Tịch Tuế sẽ ở lại, Quý Vân Tu đã đi theo cô mọi lúc, cầm điện thoại như báu vật.
Mặt sau hiện ra rất rõ ràng, hãng điện thoại giống nhau như đúc, anh muốn để Tịch Tuế thấy rằng anh và cô có điện thoại giống nhau nè.
Tịch Tuế không để ý đến chi tiết nhỏ này, nhưng ngạc nhiên khi thấy anh bắt đầu sử dụng điện thoại, “Đây là điện thoại của anh hả?”
“Ừm!” Anh nhấn vào ứng dụng WeChat, lại nhấn vào Thêm bạn cho cô xem.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, kiểm tra, sau đó thấy số của Quý Vân Tu.
Gửi tới mấy lần, cô đều không thèm xem.
“Ngại quá, em không biết đó là anh, giờ chúng ta thêm bạn đi.” Tịch Tuế chột dạ, vừa đổi tên cho anh —Quý Vân Tu.
Quý Vân Tu học theo cô, nhấn thay đổi tên thành “Tuế Tuế”.
Tuế Tuế?
Quý Vân Tu?
Cô tự hỏi chính mình, thế này có xa cách lắm không, sau đó lại đổi: Vân Tu.
Hình như.. vẫn chưa đúng.
Tia chớp đi tới cọ đầu dưới tay anh, Quý Vân Tu chớp mắt, sau đó xoay người giấu Tia chớp xuống dưới bàn.
Tuế Tuế thấy Tia chớp sẽ bỏ đi, nên anh sẽ giấu Tia chớp luôn!
Cũng vì hành động nhỏ này, Tịch Tuế lại đổi thành: A Tu.
—
Quý Hoài Tây vừa bước vào cửa, mẹ Tần Ngọc Chi đã hỏi: “Sao rồi? Đã gặp Tịch Tuế chưa?”
“Cô ấy dạo này mới vào công ty nên rất bận.” Quý Hoài Tây nhẹ giọng đáp.
Tần Ngọc Chi tin đó là sự thật, nhưng hôm sau bà ta nghe từ Khương Thụy Vân rằng hôm qua Tịch Tuế đã ăn cơm ở nhà họ.
Tần Ngọc Chi cạnh tranh trong âm thầm với nhà anh cả, nhưng lại rất thân thiết với mẹ kế Quý Vân Tu – Khương Thụy Vân. Ai cũng bảo chị em dâu họ rất hòa thuận.
Khi cả hai cùng uống trà chiều, Khương Thụy Vân tiện nói: “Hôm qua Tuế Tuế ở nhà bọn chị. Hình như con bé rất thân với Vân Tu.”
Tần Ngọc Chi nghe vậy, ngoài cười nhưng trong lòng không vui, “Dù sao thì hôn nhân giữa Tịch Tuế và Quý Hoài Tây đã như ván đóng thuyền rồi ạ!”
Nhưng thật ra bà ta đang rất lo lắng, ngay cả bánh trà trên bàn cũng không hề đụng vào.
Gia đình ông hai của bà ta thấp hơn ông cả, nếu Tịch Tuế gả qua nhà đó, thì nhà ông cả lại như hổ thêm cánh.
Tần Ngọc Chi trực tiếp gọi điện thoại cho Quý Hoài Tây, “Hoài Tây, không phải con nói Tịch Tuế rất bận à? Con có biết hôm qua con bé ăn cơm ở nhầ bác cả không?”
Quý Hoài Tây vốn là người kiêu ngạo, cứ nhắc đến chuyện Tịch Tuế bỏ anh ta mà chọn anh cả ngốc nghếch thì lại tức không chịu được!
Anh ta nghe vậy cũng rất buồn bực, cầm điện thoại trả lời: “Mẹ, con hiểu rõ chuyện này, nhất định cô ta phải cưới con!”
Quý Hoài Tây ngắt điện thoại để làm việc.
Tần Ngọc Chi cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng, nhớ lại chuyện ở nhà hàng, khóe mắt bà ta nhăn lại: “Nó thật sự thích thằng ngu đó sao!”
Tình thế không phát triển như bà ta mong muốn, nhưng bà ta nghĩ, ba mẹ Tịch chắc cũng đang đứng về phía bà ta!
Tần Ngọc Chi nghĩ đi nghĩ lại, chủ động gọi điện với mẹ Tịch, sau vài câu chào hỏi lịch sự, bà ta vào vấn đề, “Chị Tịch, tôi nghĩ ngày mai là ngày tốt đấy. Sao không để hai đứa Hoài Tây và Tuế Tuế gặp nhau nhỉ? Nhân cơ hội cho hai đứa làm thân với nhau hơn.”
Mẹ Tịch rất ủng hộ cuộc hôn nhân này, nghe Tần Ngọc Chi nói vậy, bà cảm động đồng ý, “Đúng lúc ngày mai Tuế Tuế nhà tôi được nghỉ phép.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Tần Ngọc Chi nhận được sự đồng ý nên rất vui mừng, nhưng cũng không quên dọn đường cho con trai, “Nhưng mà, dường như Tuế Tuế đã hiểu nhầm Hoài Tây chuyện gì rồi, người lớn chúng ta phải giải quyết cho chúng nó thôi chị nhỉ.”
Tiếng cười của Tần Ngọc Chi vang qua điện thoại, mẹ Tịch hiểu ý bà ta.