Vì kết cục của kiếp trước, Tịch Tuế thấy áy náy với ba mẹ mình nên cô đồng ý không chút do dự.
Ban đầu cả hai đều thật sự đi mua sắm. Mẹ Tịch là một người phụ nữ có gu ăn mặc, rất kén chọn nên mỗi lần mua đồ phải mua ở cửa hàng hoặc thiết kế riêng.
Ra ngoài hơn 2 tiếng đồng hồ, mẹ Tịch vẫn luôn chọn đồ mình yêu thích, nhưng cũng không quên thử cho con gái mình.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, mẹ Tịch đầy tự hào: “Tuế Tuế của chúng ta ngày càng xinh đẹp nha.”
Mẹ Tịch không bao giờ cố tình dìm con gái mình để thể hiện sự khiêm tốn, bà không ngần ngại khen con gái khiến mọi người yên tâm.
Tịch Tuế lặng lẽ nhìn nụ cười mãn nguyện của mẹ, cô muốn lưu giữ khoảng thời gian tuyệt vời như bây giờ.
Cuối cùng, hai người họ mua vài bộ quần áo rồi cất trên xe.
Buổi trưa, mẹ Tịch đề nghị đi ăn tại nhà hàng.
Tịch Tuế ngoan ngoãn nghe lời, theo mẹ đến một nhà hàng phương Tây.
Vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ đã đến chào hỏi rồi chỉ đường.
Mẹ Tịch đột nhiên nhìn vào điện thoại mình, “Tuế Tuế, mẹ đặt trước bàn 28 rồi, con đến trước đi.”
Trong tiềm thức của Tịch Tuế đang suy nghĩ đã có chuyện gì xảy ra rồi, mẹ Tịch đang viện cớ để cô vào ngồi chờ đợi.
Tịch Tuế không nghĩ rằng là có anh ta, nên cô gật đầu, cùng người phục vụ bước vào trong.
Nhưng khi đến bàn 28, cô thấy có một người đang ngồi đó.
Quý Hoài Tây đã đợi ở đây rất lâu rồi.
Nhìn thấy mặt anh ta, cô hoàn tình tỉnh táo, Tịch Tuế cố kìm nén nỗi hận đang dâng trào trong lòng, xoay người bỏ đi.
Quý Hoài Tây bước tới ngăn cô lại, “Tuế Tuế.”
Tịch Tuế lười đáp lại anh ta, vẫn cứ đi thẳng.
Quý Hoài Tây lại đuổi kịp, “Được rồi, cô Tịch, đợi một chút.”
Anh ta khó hiểu hỏi: “Có phải giữa chúng ta đã hiểu lầm điều gì rồi không?”
“Không.” Cô biết rõ Quý Hoài Tây là loại người như thế nào!
Quý Hoài Tây nhíu mày, vẻ mặt khá tệ, “Sao cô lại thay đổi thái độ vậy? Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn đã quyết định rồi kia mà, đột nhiên cô đổi ý. Nhất định là phải có lý do gì đó.”
Nghe những lời này, Tịch Tuế thật muốn bật cười.
Trong kiếp trước, để theo đuổi tự do của chính mình, nên cô đồng ý kết hôn. Vào ngày cưới, Quý Hoài Tây lấy cớ bận việc, không ở nhà vào chính đêm tân hôn. Sau đó, anh ta tỏ ra là người chồng “biết suy nghĩ”, hết lòng ủng hộ cô ra nước ngoài học nhiếp ảnh.
Khi đó, Quý Hoài Tây muốn cô đi thật xa, để anh ta kiểm soát được nhà họ Tịch, và… nuôi người tình ở bên ngoài. Bây giờ, còn đang diễn kịch với cô.
Biết Quý Hoài Tây sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đứng yên, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Quý Hoài Tây một cách bình tĩnh và nói rõ ràng, “Lý do rất đơn giản, tôi không thích anh.”
Quý Hoài Tây nhíu mày, nghĩ rằng người phụ nữ Tịch Tuế này thật kiêu ngạo.
Mỗi lần gặp nhau, cô không ngại đối mặt với anh ta, không chừa cho anh ta mặt mũi nào. Nếu không cần sự giúp đỡ của nhà họ Tịch thì anh ta tuyệt đối sẽ không lấy lòng người phụ nữ này đâu!
Tuy nhiên, anh ta đã hiểu rõ một chân lý: Việc nhỏ mà không nhịn được thì việc lớn sẽ loạn, nếu muốn mọi chuyện ổn thỏa thì phải biết co dãn đúng lúc.
Quý Hoài Tây ra vẻ nghiêm túc, “Người ưu tú như cô Tịch đây đúng là nên kiêu ngạo một chút, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi sẽ là lựa chọn phù hợp và đúng đắn nhất của cô!”
Anh ta có vẻ tự tin, cho rằng cuộc hôn nhân này nhất định sẽ diễn ra.
Tịch Tuế nhếch môi cười chế nhạo.
“Cô Tịch, chúng ta nên tìm hiểu nhau một chút.” Quý Hoài Tây cố gắng phaan tích ưu và nhược điểm, “Ở thành phố Vân Hải rộng lớn này, tôi là người đứng đầu nhà họ Quý, là gia đình tốt nhất, cuộc hôn nhân của chúng ta chắc chắn sẽ hoàn hảo…”
Lời này của anh ta làm Tịch Tuế suýt bật cười.
Cô khoanh tay nhìn anh ta, “Anh Quý, xin anh hãy hiểu cho rõ, người đứng đầu nhà họ quý là một người tài giỏi, là bác Quý Lăng Thành.”
Những lời này nhắm chuẩn xác vào Quý Hoài Tây, nó giống như một cái tát vào mặt anh ta, đau như lửa đốt.
Anh ta lập tức cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng, “Đó là lý do tại sao cô muốn kết hôn với Quý Vân Tu ư?”
Tịch Tuế thờ ơ trả lời: “Tôi không phải trả lời câu hỏi này của anh.”
Cô không muốn ở đây với Quý Hoài Tây nữa, bước đi thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Khi Tịch Tuế ra đến sảnh ngoài, cô thấy mẹ Tịch đang ngồi một mình bên cửa sổ uống trà.
Cô nhận ra rằng mọi thứ đều đã được sắp đặt.
Lừa cô để tạo điều kiện cho cô và Quý Hoài Tây.
Mẹ Tịch thấy con gái đứng trước mặt mình, trong khi bà mới uống được nửa tách trà, bà rất khó hiểu, “Tuế Tuế? Sao con lại ra đây?”
Tịch Tuế nghiêm túc, trịnh trọng tuyên bố với bà: “Mẹ, sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa.”
Tách trà trong tay mẹ Tịch chưa kịp để xuống, đột nhiên bà không biết phải đáp lại lời nói của con gái như thế nào.
“Tuế Tuế, con ngồi đi.” Bà để Tịch Tuế ngồi xuống đối diện.
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, ngồi đối diện bà.
Mẹ Tịch tinh ý phát hiện ra con gái mình đang khó chịu, biết là cô đã gặp Quý Hoài Tây, nhưng không biết tại sao cô lại không thích Quý Hoài Tây đến như vậy.
Về chuyện này, mẹ Tịch cảm thấy lo lắng, “Tuế Tuế, mẹ không cố ý lừa dối con. Chỉ mong con có thể ở bên người tốt nhất.”
“Mẹ, con biết mẹ muốn con rể như thế nào. Con không chắc người kia có thể là ai, nhưng người đó chắc chắn không phải là Quý Hoài Tây.”
Đột nhiên Tịch Tuế tỏ ra bài xích Quý Hoài Tây, nhưng cô giữ bí mật về lí do.
*
Tịch Tuế vẫn đến công ty đúng giờ để làm việc.
Cô vừa trở về từ căn tin, trên đường lên lầu, đột nhiên có một cô gái trẻ cầm hồ sơ chạy đến. Cả hai vô tình đụng nhau, tập hồ sơ của cô gái rơi hết trên sàn.
“Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Câu đầu tiên là Tịch Tuế nói, theo sau là cô gái.
Hai người đụng nhau làm tài liệu rơi ra, là lỗi của hai bên.
Tịch Tuế cũng không ỷ vào chức vụ của mình mà sai khiến nhân viên, cô cúi người cùng cô gái ấy nhặt những thứ rơi trên mặt đất.
Cúi đầu xuống, cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh và chiếc váy trắng của cô ta, trong đầu chợt lóe lên một bóng người.
Tịch Tuế khẽ nhíu mày, cố ý bỏ qua những chuyện không vui trong lòng.
Khi mọi thứ đã được nhặt lên, cô đưa cho cô gái kia: “Của cô đây.”
“Cảm ơn cô rất nhiều.” Cô gái nhanh chóng kẹp lại các tài liệu vừa mới in.
Lúc cô gái ngẩng đầu cảm ơn, cuối cùng Tịch Tuế cũng nhận ra cô ta, lúc đó cô còn nghiến răng nghiến lợi.