Tịch Tuế biết Sơ Doanh, là sau khi kết hôn với Quý Hoài Tây, cô thỉnh thoảng trở về Trung Quốc, gặp Sơ Doanh tại công ti của Quý Hoài Tây.Lúc đó, cô ta là thư kí của Quý Hoài Tây.
Bởi vì không có tình cảm gì với Quý Hoài Tây nên cô không có ý thức gì về hôn nhân, cho dù bên cạnh chồng cô có một thư kí xinh đẹp đến vậy cô cũng không quan tâm lắm.
Sau đó, tại bữa tiệc của nhà họ Quý, Sơ Doanh xuất hiện với tư cách là bạn gái của Quý Vân Tu. Hôm đó Sơ Doanh biểu hiện rất tốt, cô ta là kiểu người được trưởng bối yêu thích, ấn tượng của cô đối với Sơ Doanh lúc đó là ân cần và dịu dàng.
Mãi cho đến khi Sơ Doanh mang thai và được Quý Hoài Tây đưa về nhà, cô mới vỡ lẽ.
Quý Hoài Tây thật sự đã chơi trò “Sếp và thư kí” với Sơ Doanh.
Lúc đó cô và Quý Hoài Tây vẫn chưa li hôn, Quý Hoài Tây đưa Sơ Doanh về chẳng khác gì tát mạnh vào mặt cô!
“Có vài người, bên ngoài là quân tử, nhưng bên trong lại là tiểu nhân.” Tịch Tuế cho Sơ Doanh một cái tát.
“Tôi và Quý Hoài Tây thật lòng yêu nhau.” Sơ Doanh che má và che phần bụng đang nhô lên, khi nói, môi cô ta run run.
Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Sơ Doanh khi đang ôm má, nước mắt lưng tròng.
Những lời này trong tai Tịch Tuế chẳng khác gì những cái gai, “Thật lòng yêu nhau nên làm người tình, cô không biết xấu hổ à?”
Sau đó, Quý Hoài Tây và Tịch Tuế ra tòa ly hôn với lý do hai năm sống ly thân.
Nhưng lúc đó cô không thể thắng nổi Quý Hoài Tây về quyền lực hay kinh tế, chỉ có thể ly hôn. Vào ngày chính thức ly hôn, cô cũng đã cho Quý Hoài Tây một cái tát.
Vì sĩ diện của mình, Quý Hoài Tây sẽ không ra tay với Tịch Tuế ở nơi công cộng, anh ta tức giận rồi đi vào chiếc xe hơi sang trọng.
Cửa xe mở ra, cô thấy Sơ Doanh ngồi sẵn ở bên trong.
Sau này Sơ Doanh chính thức vào nhà họ Quý, còn việc có được lên làm chính thất không thì cô không biết.
Cô sẽ không bao giờ biết được cái kết của câu chuyện kiếp trước.
…
Nghĩ đến đây, Tịch Tuế ôm đầu, chỉ cảm thấy đau nhức.
Bây giờ Sơ Doanh vẫn còn đang là một bông hoa nhỏ yếu ớt, khiến người khác muốn nâng niu chăm sóc.
Một người đàn ông như Quý Hoài Tây, tự biết thành tựu của bản thân mình nên không thể cần một người phụ nữ mạnh mẽ như cô, huống chi còn là một người hơn anh ta. Sơ Doanh, một người yếu đuối thì càng có khả năng khơi dậy bản năng bảo vệ của một người đàn ông.
Chẳng trách Quý Hoài Tây thích cô ta, dù sao thì khuôn mặt cũng khá đẹp.
Nhưng nghĩ đến chuyện khác, trong mắt Tịch Tuế lộ ra vẻ nghi hoặc.
Điều cô tò mò hơn chính là, tại sao Sơ Doanh lại có thể là bạn gái của Quý Vân Tu?
Quý Vân Tu… có thích cô ta không?
…
Giọng nói của Sơ Doanh kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ.
Tịch Tuế nhìn cô ta chăm chú.
“Cảm ơn cô rất nhiều.” Sơ Doanh thấy ánh mắt của Tịch Tuế hơi kì lạ, nhưng không dám nghĩ tiếp, lại cảm ơn rồi vội vàng mang tài liệu rời đi.
Ánh mắt Tịch Tuế nhìn theo.
Trợ lý Trương Húc đúng lúc đi tới, lịch sự chào hỏi: “Chào giám đốc Tịch.”
Trương Húc thấy cô đang chú ý đến người kia, anh ta ngoái đầu nhìn để nhận ra thân phận của người đó.
“Giám đốc Tịch quen với Sơ Doanh sao?”
“Anh biết cô ấy hả?”
“Tôi gặp cô ấy 2 lần rồi haha, cô ấy là người mới vào công ty.” Anh ta chưa nói hết, thật ra Sơ Doanh là người mới vào, cũng là người đẹp hiếm có trong đám nhân viên.
Ai cũng đồng ý rằng giám đốc Tịch là người phụ nữ tuyệt nhất, vừa có tài vừa có sắc đẹp và gia thế. Nhưng vì cô quá giỏi nên những người họ biết mình không xứng nên không dám nghĩ đến.
Mà những viên chức nhỏ trong công ty không giống nhau, mọi người đều theo đuổi tư bản nên được nhiều người chú ý.
Người ngoài cuộc nghĩ vậy, Tịch Tuế có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trương Húc.
Ngón tay cô gõ vào tập tài liệu, “Gửi cho tôi một bản sao hồ sơ thông tin của cô ấy, tôi cần gấp.”
“Vâng, giám đốc Tịch.” Trương Húc không dám chậm trễ, đi xử lí ngay.
Tịch Tuế nhắm mắt lại, thở nhẹ ra, bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng.
*
Quý Vân Tu là một người thông minh, khi biết có thể liên lạc với Tịch Tuế bằng WeChat trên điện thoại, anh bắt đầu nhắn tin với cô.
Nhưng Tịch Tuế không thích nhắn tin nên chỉ chào hỏi anh vào khoảng thời gian cố định, Tịch Tuế nhắn thì anh trả lời lại.
Nếu người khác giới cứ chào buổi sáng hay buổi tối với cô thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ người đó đang muốn theo đuổi mình. Nhưng là Quý Vân Tu thì cô không nghi ngờ gì cả.
Quý Vân Tu chỉ quen với việc lặp đi lặp lại một hành động theo kiểu cứng nhắc.
Cô còn nhớ khi còn học mẫu giáo, cô giáo qui định rằng các bạn nhỏ đến lớp gặp cô thì phải chào cô. Cô giáo dạy cho các bạn nhỏ một số cách chào, và mọi người sẽ học theo, nhưng Quý Vân Tu thực hiện rất đầy đủ.
Dù cô giáo có giải thích thế nào cũng vô ích, anh vẫn kiên định với khuôn mẫu hành động của mình.
Mặc dù Quý Vân Tu lớn hơn cô, nhưng hai người đã từng học chung với nhau. Thời gian bên nhau cũng rất nhiều, vì vậy trong cô vẫn có những kỷ niệm sâu sắc.
Bốn giờ chiều, Tịch Tuế nhận tin nhắn từ Quý Vân Tu.
Khi cô thấy tin nhắn, cô vẫn hơi tò mò, tại sao Quý Vân Tu lại nhắn tin cho cô vào giờ này?
Không nhịn được tò mò nên cô tranh thủ nhấn vào xem, nhưng đó lại là một tin nhắn trống rỗng.
Cô trả lời:?
Bên A Tu: “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
Cô nghĩ Quý Vân Tu sẽ trả lời gì đó, nhưng anh lại bắt chước cô:?
Tịch Tuế: [Anh nhắn cho em cái gìvậy]
A Tu: [Không phải anh, là Tia Chớp đó.]
Tuế Tuế: [Tia Chớp thành tinh nên nhắn cho em hả?]
A Tu: [Sau khi kiến quốc không được thành tinh.]
“Phụt…” Thấy câu trả lời này, Tịch Tuế phụt cười.
Không phải là anh không biết cách nói chuyện sao! Sao lại biến thành như vậy!
Tuế Tuế: [Anh học cái này từ đâu đấy?]
A Tu: [Trên điện thoại tự nhảy ra.]
Tịch Tuế đã nhận ra.
Chắc là điện thoại tự gợi ý nên anh nhấn vào.
Trợ lý Trương Húc gõ cửa, “Giám đốc Tịch.”
Trương Húc đặt thông tin cần xem xét lên bàn và giải thích ngắn gọn.
“Khụ.” Tịch Tuế yên lặng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu, dáng vẻ ngay thẳng, thái độ nghiêm nghị, “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Quý Vân Tu, người đang đợi cô trả lời, từ nãy giờ không hề buông điện thoại ra.
Tia Chớp đứng cạnh anh, duỗi chân ra định chạm vào điện thoại, nhưng không thể với tới. Nó uất ức “Gâu” một tiếng, tự cảm thấy nó không được yêu thương nữa…
Sau khi tan làm, Tịch Tuế lấy điện thoại ra.
Nhìn sơ qua thì thấy 100 tin nhắn WeChat, tất cả đều từ Quý Vân Tu gửi.
Tịch Tuế vội vàng nhấn ra xem.
Chắc anh không thể đợi hồi âm của cô được nên cứ mỗi phút anh nhắn cho cô một câu: [Tuế Tuế, tạm biệt.]
Mọi lần trước khi trò chuyện kết thúc, anh đều nhắn tạm biệt, nhưng lần này thì không, anh vẫn cứ khăng khăng nhắn cho đến khi Tịch Tuế nhắn lại.
Tịch Tuế liền gửi một tin nhắn thoại cho anh: “Em xin lỗi nhé, lúc nãy làm việc em không để ý tin nhắn của anh.”
Ngay sau đó, Quý Vân Tu trả lời: [Không sao đâu.]
Tịch Tuế quyết định thu dọn đồ đạc, tan làm đúng giờ và đến nhà họ Quý.
—-
Khu vườn sau nhà họ Quý.
Cả hai đều đang ngồi trên cỏ, chân vẫn cách mặt đất một khoảng nhỏ.
Tịch Tuế đưa tay lên cao, vươn eo để thả lỏng cơ thể.
Quý Vân Tu nhìn cô chăm chú, rồi làm theo. Anh tính toán hành động của cô rất chính xác, ngay cả tư thế vươn tay, góc nghiêng đầu và tư thế duỗi eo đều giống hệt cô.
Đột nhiên, Tịch Tuế cảm thấy thích thú, hai tay giơ lên cao quơ quơ.
Ngay cả hành động trẻ con này Quý Vân Tu cũng làm theo, còn lắc đúng bấy nhiêu lần cô làm.
“Ha ha ha.” Tịch Tuế bị anh làm cho buồn cười.
Quý Vân Tu không biết tại sao cô lại cười tươi đến vậy, nhưng trong sách nói rằng biểu hiện cong môi, đôi mắt híp lại khi cười, có nghĩa là người đó đang rất hạnh phúc.
Anh cũng cong môi theo, nhưng cơ bắp xung quanh mắt anh không thay đổi nhiều lắm.
Anh khó khăn híp mắt lại, nhưng lại giống như đang cau mày hơn.
Quý Vân Tu đột nhiên chán nản, vì anh không thể học được sự xinh đẹp ấy…
Còn Tịch Tuế vẫn đang cười vì hành động này của anh.
Tịch Tuế không khỏi tự hỏi, Quý Vân Tu vô tội như vậy, có phải là kiếp trước anh đã bị Sơ Doanh lừa không?
Cô nóng lòng muốn biết câu trả lời, kéo tay áo anh, “Quý Vân Tu, em hỏi anh một câu nhé.”
Vẻ mặt anh rốt cuộc cũng trở lại bình thường, ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Tuế hỏi: “Anh có muốn yêu đương không?”
Quý Vân Tu chớp mắt, cầm bút viết vào sổ: Yêu đương là gì?
Nhìn dòng chữ màu đen ấy, Tịch Tuế nhếch miệng, trong đầu thì đang nghĩ cách giải thích “yêu đương” là gì.
Quý Vân Tu rất kiên trì về những điều mà anh quan tâm, giống như khi vẽ. Ngược lại, ngoại trừ những điều anh quan tâm thì anh đối với thế giới bên ngoài sẽ không liên quan gì với nhau.
Không quan tâm thì không muốn tìm hiểu.
Tịch Tuế cúi đầu bấm ngón tay, trong đầu xuất hiện rất nhiều từ ngữ đẹp đẽ, nhưng cuối cùng chỉ sắp xếp thành một câu giải thích đơn giản: “Yêu đương là nam nữ ở bên cạnh nhau. Làm cho nhau những điều hạnh phúc và vui vẻ.”
Nghe đến đây, Quý Vân Tu chợt nhận ra.
Đôi mắt đẹp của anh khẽ động, anh xoay người sang một bên, chặn tầm nhìn của Tịch Tuế.
“Anh đang làm gì vậy?” Tịch Tuế bị phản ứng của anh làm cho bối rối, ló đầu nhìn thử nhưng Quý Vân Tu đặt cuốn sổ lên chân anh, dùng tay trái che lại.
Tịch Tuế nhướng mày, thầm nghĩ tên ngốc này còn chơi trò bí mật với cô sao?
Tịch Tuế nhìn anh chằm chằm, từ tư thế lắc lư từ vai và cánh tay anh, có thể thấy anh đang chậm rãi hơn bình thường khi viết câu trả lời.
Quý Vân Tu cầm chặt cây bút, viết từng nét chữ vào cuốn sổ một cách ngay ngắn, điều đó thể hiện sự nghiêm túc của anh.
Viết xong câu trả lời, Quý Vân Tu cũng quay người lại, vuốt trang giấy, nâng cuốn sổ lên, chỉ vào dòng chữ:
Muốn yêu đương với Tuế Tuế.
Tịch Tuế sửng sốt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ trả lời như vậy.
Cô khẽ ngước mắt lên, đụng phải dôi đồng tử màu nâu nhạt ấy, trong veo mà sáng ngời, không một chút tạp chất.
Trái tim anh thuần khiết hơn bất kỳ ai khác.
Tịch Tuế thấy cay mắt, không nói được lời nào.
Vào năm nhà họ Tịch bị phá sản, cô thấy thế giới thật ảm đảm, lúc đang bị mắc kẹt dưới đáy vực sâu, chỉ có Quý Vân Tu tìm thấy cô.
Anh viết vào sổ, muốn đưa Tuế Tuế về nhà.
Anh viết vào sổ, muốn Tuế Tuế vui vẻ.
Anh viết rất nhiều, và muốn đưa cho cô xem.
Tuy nhiên, lúc đó cô đã bị hận thù làm cho mờ mắt, không những không cảm kích mà còn ném cuốn sổ ghi lại những chân tình của anh xuống vực sâu…
Vào thời điểm đó, cô hận tất cả mọi người nhà họ Quý.
Nhưng bây giờ không khỏi tự hỏi, liệu lúc đó Quý Vân Tu có thấy tức giận hay buồn bã không?
Từ nhỏ, ngoài cha mẹ nuôi nấng cô lớn lên, cô không cảm thấy mình nợ ai bất cứ điều gì, nhưng bây giờ nghĩ lại… cô nợ Quý Vân Tu không chỉ một mạng sống.
Sau khi sống lại thì ký ức cũng trở về, không thể xóa nó đi.
Lần này, chắc chắn cô sẽ không để bi kịch đó xảy ra nữa!
Quý Vân Tu đợi cô trả lời rất lâu, thấy Tịch Tuế cúi đầu, anh cũng cúi xuống, thấy gương mặt cô.
Nước mắt… khóc… tủi thân.
Anh liền hiểu được biểu hiện và phản ứng của Tịch Tuế, vội vàng dùng tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng ngón tay dịu dàng mà mềm mại mang lại hơi ấm.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi lông mày cao vút của anh, đôi mắt trong veo vô cùng nghiêm túc.
Cô thật sự cảm thấy sự dịu dàng của Quý Vân Tu.
Giống như một câu chuyện cổ tích ấm áp.
Tịch Tuế lại cảm thấy mình khó thở.
Làn gió mát lành đánh thức cô ra khỏi bầu không khí huyền ảo.
Rõ ràng biết Quý Vân Tu hành động theo bản năng nhưng sao cô lại thấy khó thở thế này?
“Anh muốn em chơi với anh như hồi bé phải không?”
“Ừm!”
Tịch Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là anh hiểu theo nghĩa khác.
“Tuy rằng em không thể chơi với anh nhiều như hồi bé, nhưng anh thích làm gì có thể nói với em.” Cô nghĩ, cô sẽ cố gắng hết sức đề đáp ứng mọi yêu cầu của Quý Vân Tu.
Quý Vân Tu hiểu câu này, lông mi dày quét qua phía dưới, lại cầm cuốn sổ lên, sau đó nói từng chữ như một đứa nhỏ đang tập đọc: “Anh muốn yêu đương với Tuế Tuế.”