Bởi vì hai nhà đã quen nhau qua nhiều thế hệ, cộng với mối quan hệ thông gia của hiện tại thì họ gặp nhau trong dịp tết luôn.
“Ba, mẹ, năm mới vui vẻ. Đây là quà cho mọi người ạ.”
Quý Vân Tu mang theo quà cáp, hành xử tốt đẹp trước mặt ba mẹ Tịch, làm cho ba mẹ vợ ưng ý.
Bây giờ họ càng thuận mắt con rể hơn, dáng vẻ với khí chất này không có gì để bắt bẻ, trước kia không thích nói chuyện nhưng hiện tại thì khéo léo, biết trước biết sau.
Sau khi Quý Vân Tu hoàn thành “nhiệm vụ” thì quay về bên người Tịch Tuế, ánh mắt hai người nhìn nhau như đang tranh công.
Đã làm theo lời Tuế Tuế dặn rồi, chắc là Tuế Tuế sẽ khen anh đúng không?
Lúc mọi người không chú ý thì Tịch Tuế lén nhéo tay anh.
“Thấy hai đứa nhỏ tình cảm như thế thì tôi vui lắm.” Quý Lăng Thành cảm thấy chuyện mình vui nhất cuộc đời này là khi con trai cưới được người mà nó thích, cho nên mỗi lần nhìn hai đứa nhỏ này nội tâm ông đều rất cảm động.
Tịch Minh nghe xong thì đùa: “Ông cũng đừng nói nữa, tôi nghe đến mức muốn đóng kén trong tai rồi đây này.”
“Thôi thôi thôi, tôi vui nên mới nói ấy chứ, đây là con trai với con dâu tôi, còn không cho tôi khoe hả?”
“Cũng là con gái với con rể tôi đấy nhé!”
Hai ông bạn tốt trò chuyện cứ như là hai đứa trẻ tranh nhau vậy.
Hai người đang nói vui vẻ thì đột nhiên Tịch Minh nói một câu: “Dạo gần đây tôi có người bạn ôm cháu rồi, định mời chúng ta đi ăn mừng tiệc đầy tháng đấy.”
Ôm cháu!
Bọn họ đồng thời nhìn qua Tịch Tuế và Quý Vân Tu.
Quý Vân Tu nghe không hiểu, hoặc cơ bản là anh không hề nghe người lớn nói nãy giờ.
Mà Tịch Tuế cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt của mọi người, đột nhiên cô… muốn nôn.
Hình như là hoà chung tâm ý của mọi người nên Tịch Tuế thật sự che miệng lại, vừa muốn nôn vừa không.
Mọi người lớn:???
Không biết Quý Vân Tu lấy từ đâu ra một cái chai nhỏ, đổ ra hai viên xí muội đưa đến bên miệng Tịch Tuế.
Mọi người lớn:!!!
*
Chuyện này phải quay về tuần trước.
Khi tình trạng của Quý Vân Tu đã ổn định, thậm chí là ổn hơn lúc trước, anh hoàn toàn có thể tự sinh hoạt một mình hằng ngày.
Bởi vậy nên Tịch Tuế lên kế hoạch quay về công ty, lại bắt đầu công việc.
Cô nói chuyện này với Trương Hức trước, Trương Húc nghe sếp sắp quay về thì vui muốn chết.
Cô với Trương Húc là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng quan hệ cá nhân cũng không tệ, làm việc nhiều với nhau nên đã trở thành bạn bè. Cô chủ động mới Trương Húc đi ăn một bữa, chủ yếu là khen ngợi năng lực làm việc của anh ta, với cảm ơn Trương Húc vì đã kiên nhẫn nữa.
Đó không phải là một cuộc hẹn của hai người, cô cố ý mời Trương Húc vào cuối tuần, nói thêm: “Anh có thể đưa vợ đi cùng.”
Cô biết tình cảm giữa Trương Húc và vợ rất mặn nồng, kết hôn rồi mà không hề giảm tình cảm. Mà vốn cô cũng muốn đưa Quý Vân Tu theo, nếu hai bên đi cùng thì cũng không quá xấu hổ.
Chính vì bởi bữa tiệc nho nhỏ này mà phát hiện ra hai bất ngờ lớn!
Quý Vân Tu ăn những đồ ăn lành mạnh, ở bên ngoài thì anh sẽ không chủ động gọi món mà để cho Tịch Tuế làm chủ.
Tịch Tuế gọi mấy món rau dưa, thịt, và ít súp.
Mà Trương Húc thì thích đồ bổ, nên lịch sự gọi một nồi canh đầy ắp thịt, dậy mùi thơm nồng.
Vốn là một bữa cơm ngon, kết quả khi nồi canh được bưng lên, Tịch Tuế và cô Trương đồng thời che miệng lại, có vẻ muốn nôn.
Trương Húc kinh ngạc, “Không phải chứ, thơm như vậy mà… Sao hai người lại phản ứng như thế…”
Tịch Tuế nhìn người phụ nữ đối diện, đều có chung suy nghĩ, đều có chung một cảm giác không thể tin được.
Hai người phụ nữ chạy vào phòng vệ sinh.
Hai người đàn ông cũng đuổi theo, nếu không có Trương Húc kéo Quý Vân Tu lại thì chỉ sợ anh sẽ đuổi theo vào nhà vệ sinh nữ luôn mất.
Cô Trương: “Tôi muốn nôn nhưng không nôn ra được.”
Tịch Tuế: “Tôi cũng thế…”
Cô Trương: “Hai tháng rồi kinh nguyệt tôi chưa tới.”
Tịch Tuế: “Hình như tôi cũng thế…”
Cô Trương: “Thật ra hôm nay tôi định ra ngoài mua que thử thai để về thử xem.”
Tịch Tuế: “Cô thấy mình có vẻ như đang mang thai sao???”
Cô Trương quay đầu lại nhìn mắt cô, hỏi ngược: “Chẳng lẽ đây không phải là phản ứng khi mang thai sao? Thật ra tôi với Trương Húc cũng muốn có con nữa, chắc là thế thật rồi.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Tịch Tuế nhớ mỗi lần cô với Quý Vân Tu làm đều có biện pháp an toàn, chắc là không phải rồi.
“Hay là tôi ăn bậy nên bị đau bụng nhỉ? Ăn uống không lành mạnh?” Cô cảm thấy mình không giống như đang mang thai.
Bỗng nhiên cô Trương nắm lấy tay cô, “Cô Quý này, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi!”
Vợ Trương Húc hướng ngoại, dễ nói chuyện, đối với người khác cũng nhiệt tình. Thế là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này hai người quyết định đi bệnh viện kiểm tra.
Tịch Tuế rửa mặt bằng nước để thanh tỉnh trở lại.
Hai người cùng nhau đi ra phòng vệ sinh, phát hiện hai người đàn ông kia đang hồi hộp canh giữ bên ngoài.
Tịch Tuế vừa xuất hiện, Quý Vân Tu liền xông lên trước, nắm chặt lấy tay cô, “Tuế Tuế bị bệnh hả?”
“Không sao đâu, em không bị bệnh.”
Cô nói thêm vài câu dỗ dành rồi Quý Vân Tu mới yên tâm được.
Đến lúc về lại bàn, hai người vẫn không chịu nổi mùi kia, còn chưa kịp nếm thử thì nồi canh nồng mùi thịt đã bị bưng đi.
Trương Húc nhìn nhỏ dãi theo, nhưng không dám kháng nghị.
Cô Trương đập lên tay anh ta, “Có phải anh tiếc thịt của anh không?”
“Anh thấy cái nồi canh to như vậy chưa kịp nếm miếng nào mà bỏ đi thì tiếc quá…” Dù sao thì cũng rất tiếc.
Cô Trương nghĩ có thể mình mang thai còn không phải do tên này làm ra sao! Muốn mang thai thật nhưng phải chịu trách nhiệm với tương lai sau này chứ.
Nghĩ thế, cô ấy càng “không vừa mắt” Trương Húc.
Mà đôi đối diện họ thì bất đồng.
Có thể nói là cưng vợ y như trong sách giáo khoa.
Quý Vân Tu chỉ vào những món đồ ăn trên bàn, sợ mấy món đó làm Tịch Tuế khó chịu, “Tuế Tuế, còn món nào làm em khó chịu nữa không, anh bảo người ta dẹp xuống hết nhé!”
“Không có mà, không cần đâu anh.”
“Vậy em có thèm món nào không?”
“Trên bàn là đủ rồi.”
“Vậy nếu em không thoải mái thì nói cho anh nha!”
“Ừm ừm, em biết rồi.”
“Tuế Tuế muốn ăn cái gì, anh gắp cho em.”
Cứ như thế, từ từ…
Đúng là chăm vợ như chăm con, cẩn thận tỉ mỉ vô cùng.
“…” Trương Húc tự cho mình là người duy nhất cưng vợ, nhanh chóng gắp đồ ăn cho vợ, “Vợ yêu, em muốn ăn gì?”
Cô Trương xem thường, “Anh hơi quá rồi đấy!”
—
Hai cô Quý và Trương hẹn ngày đi khám bệnh.
Khi Quý Vân Tu nghe thấy Tịch Tuế phải đến bệnh viện kiểm tra thì sắc mặt anh trắng bệch, sợ hãi.
Ban đầu cô cũng ngại nói thẳng với anh là đi kiểm tra có thai hay không, sợ không phải thì làm anh lo suông.
“Em đi khám sức khoẻ thôi, để xem sức khoẻ em không ổn chỗ nào.”
Cô cố dùng những từ nhẹ nhàng nhất nhưng không thuyết phục được Quý Vân Tu.
“Thời gian kiểm tra sức khoẻ của em vẫn chưa tới!” Cứ mỗi năm họ đều có một khoảng thời gian nhất định để khám sức khoẻ, Quý Vân Tu gấp gáp đến độ rành mạch.
Tịch Tuế: “…”
Khó thoát nổi, tên này rất thông minh, không dễ lừa.
Nếu muốn lừa thì cô có thể nói cho có lệ, nhưng cô không muốn lừa dối Quý Vân Tu, dù sao thì đó cũng chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi.
Cô vẫn chọn cách thẳng thắn thừa nhận, “Chính là, chắc là em mang thai.”
“Nhưng lần nào chúng ta cũng có biện pháp an toàn nên em nghĩ là không phải. Cũng đúng lúc cô Trương đi kiểm tra hôm nay nên tụi em đi chung.” Có một số việc có người đi cùng mới có dũng khí.
Nếu không thì cô cũng không dám một mình đến bệnh viện kiểm tra.
“Không phải mỗi lần.” Quý Vân Tu chậm rãi gục đầu, nhỏ giọng thì thầm.
Tịch Tuế nghe thấy, không hiểu rõ nên truy vấn: “Anh nói sao?”
Tròng mắt chuyển, anh nâng tay, chỉ ngược về phía sau, đó là phòng vẽ tranh.
Bỗng nhiên Tịch Tuế trợn to mắt.
Cô nhớ rồi!
Là lần cô bị hành hạ thảm nhất!
“Quý Vân Tu!” Miệng thốt ra tên anh, cắn răng cành cạch.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị kế hoạch trở lại, nếu là mang thai thật thì kế hoạch lại phải hoãn!
Cô không khách khí mà nắm lấy tai đang phiếm hồng của anh, “Nếu em mag thai thật, thì anh… Anh chịu đi! Đi, cùng em đến bệnh viện!”
Sau khi đến bệnh viện đăng kí, hai người kiểm tra theo trình tự bác sĩ bảo, giấy thử HCG biểu hiện dương tính.
Thấy kết quả này, bọn họ lại đi siêu âm,
“Chúc mừng, cô đã mang thai được 7 tuần.”
Tịch Tuế nhìn đi nhìn lại hình ảnh kiểm tra, không thể tin được là trong bụng mình đã có một sinh mệnh nhỏ.
Cô tinh tế vuốt ve, Quý Vân Tu từ sau lưng áp lại gần, “Tuế Tuế, anh xin lỗi.”
Anh biết dạo gần đây Tịch Tuế đang bận xử lí công việc định trở về đi làm. Nhưng nếu mang thai thì đành phải hoãn lại.
Tịch Tuế ngửa mặt lên trời thở dài, lại cúi đầu sờ bụng nhỏ của mình, “A… kế hoạch đi làm của em đều bị huỷ hoại rồi.”
Nghe thấy những lời này, Quý Vân Tu hơi nóng nảy.
Khoé miệng anh run run kích động không nói lên lời, qua một lát anh mới nói nhỏ, “Nếu Tuế Tuế không vui thì không cần nữa.”
Tịch Tuế:?
Cô lập tức thoát ra khỏi tay Quý Vân Tu, quay đầu nhìn anh chằm chằm, nhăn mày thật chặt, “Anh vừa nói gì?”
“Nếu Tuế Tuế không vui…”
Anh còn chưa nói xong thì Tịch Tuế đã không nhịn nổi mà cắt ngang, “Quý Vân Tu! Anh dám nói thế thì em không để yên cho anh đâu!”
Vừa rồi người thở ngắn than dài là ai?
Phụ nữ, trở mặt còn nhanh hơn bánh tráng nữa, thậm chí anh còn không dám phản bác.
Anh Quý với địa vị ở tầng chót trong gia đình tỏ vẻ oan ức, nhưng anh biết: Trong sách nói, phụ nữ khi mang thai buồn vui thất thường, anh hiểu.
Đây là điều mà người chồng nên làm!
“Vậy Tuế Tuế muốn bé con này hả?”
“Đương nhiên rồi! Đây là con của mình mà, sao em không thích được.” Mặc dù vừa mới biết có sinh mệnh nhỏ này thôi mà tâm trạng cô đã khác hẳn.
Kế hoạch làm việc có thể hoãn lại, nhưng bé con thì phải được chăm sóc.
Sau khi về nhà, Quý Vân Tu mua rất nhiều sách về kiến thức mang thai, với khả năng đọc và ghi nhớ siêu phàm của mình, anh đã nhanh chóng nắm vững những kiến thức được viết trong sách.
Nghe nói mấy tháng đầu mang thai rất khổ, nhưng bé con trong bụng Tịch Tuế rất ngoan, không làm khó mẹ. Phản ứng nôn nghén của cô cũng không nghiêm trọng lắm, trừ những lúc có mùi khó chịu hoặc bị kích thích thì hầu hết là bình thường, đến mức cô còn không có cảm giác là mình mang thai.
Tịch Tuế không nói đến chuyện này cho gia đình biết, Quý Vân Tu cũng không nghĩ đến.
Cô định để tới ba tháng, lúc ổn định rồi nói, cho họ vui vẻ yên tâm.
Lại không ngờ đúng vào lúc tết Đoan Ngọ, nhân dịp hai nhà gặp mặt.
Nhưng hôm nay không tìm được thời cơ thích hợp để nói, đột nhiên có chuyện, đứa nhỏ trong bụng dường như có phản ứng muốn chứng minh sự tồn tại của mình.
Quý Vân Tu thủ sẵn xí muội bên người, chính là vì những lúc cô có phản ứng nôn nghén làm cô dễ chịu chút.
Lúc này bị các trưởng bối bắt gặp thì Tịch Tuế cũng chỉ có thể thành thật.
“Tuế Tuế, con?”
Trong miệng Tịch Tuế ngậm xí muội, không trả lời thẳng là mở túi xách bên người ra, lấy một tờ giấy A4 ra.
Trên đó có dòng chữ viết đậm: Giấy kiểm tra sức khoẻ tại bệnh viện xxx.
Hai người cha già kích động đến mức không cầm nổi chén rượu, sắp đổ nhưng cũng chẳng lo.
“Tốt quá, tốt quá rồi…”
“Nhanh chóng làm hôn lễ, nhanh nhanh!”
Làm hôn lễ?
Tịch Tuế còn chưa nghĩ đến chuyện này, cô vừa mới đăng kí kết hôn, hưởng tuần trăng mật, đúng là quên mất cả chuyện hôn lễ.
“Bây giờ có kịp không ạ?”
“Kịp kịp, đã chuẩn bị từ sớm rồi mà!” Chỉ còn cô dâu chú rể tới nữa thôi!
Đúng! Đính hôn cũng không cần bọn họ lo, ngay cả hôn lễ cũng thế.
Nhà họ Quý mời một đội cưới chuyên nghiệp lên kế hoạch cho họ, phục vụ chu đáo, Tịch Tuế và Quý Vân Tu được chuẩn bị sẵn.
Sau khi Tịch Tuế mang thai thì trở thành cục cưng của mọi người, không cho cô chạm vào bất cứ thứ gì, chuyện hôn lễ cũng không cần cô nhọc lòng, nhưng Tịch Tuế vẫn rất để ý, mỗi ngày cần phải biết tiến triển ra sao.
Quý Nhan lại được dồn thẻ cho, vẫn là Quý Vân Tu đưa, nói là nhờ cô ấy trông chừng giùm.
“Anh cả, anh lén trữ tiền riêng hả?”
“Đây không phải tiền riêng!” Rốt cuộc thì lần này anh cũng phản bác.
Anh cảm thấy gu thẩm mỹ của Quý Nhan cũng không tệ lắm, nhờ cô ấy trông chừng giùm có thể cũng hợp với yêu cầu của Tịch Tuế.
Quý Nhan của cho là của nợ, cô ấy tốn công sức để chuẩn bị cho hôn lễ.
Sắp đến hôn lễ, cô ném giấy nghỉ phép đến trước mặt Tần Tứ, “Kí tên cho tôi!”
Nói bực bội cứ như Tần Tứ cố ý ép khó cô, chuyện nghỉ phép thì chỉ cần báo cáo với ban cô thôi, nhưng được ban nhân sự phê chuẩn rồi thì lại được nói là phải báo lên sếp trên nữa.
Bực!
Tần Tứ kéo giấy xin phép nghỉ của cô lại, nhìn lí do, rối thong thả lấy bút kí tên “Tần Tứ” rồi đóng dấu lên đó.
Thái độ Quý Nhan tốt hơn, “Cảm ơn tổng giám đốc Tần, anh đúng là tốt bụng.”
Tần Tứ mỉm cười.
Đến khi Quý Nhan sắp ra cửa thì anh thong thả nói một câu: “Hẹn gặp lại ở hôn lễ nhé.”