Quý Nhan vốn nghĩ rằng, mục đích của bà cụ đã bại lộ thì giữa cô và Tần Tứ cũng không còn liên quan gì nữa, thế thì chuyện này nên kết thúc ở đây thôi.
Điều cô không ngờ là, giữa đường lại nhảy ra một người nhà họ Tần, còn có quan hệ mật thiết với Tần Tứ – em gái ruột Tần Nguyệt nữa chứ.
Mấy năm cách biệt, gặp lại người bạn từng thân thiết thời cấp ba, trong lòng có chút cảm khái.
Vì sao lại nói là ‘từng’?
Ngày trước, cả nhà cô chuyển về thành phố Vân Hải, khi Quý Nhan làm thủ tục nhập học thì Tần Nguyệt đang đứng cạnh cô, hai cô bé cùng tuổi trò chuyện với nhau và phát hiện ra rằng họ có những sở thích giống nhau.
Lúc khai giảng chọn chỗ ngồi, bọn họ liền chọn làm ngồi cùng bàn.
Cứ thế phát triển, quan hệ không nghi ngờ gì ngày càng thân hơn.
Khi đó, quả thật là bọn họ không có gì giấu nhau cả, thân thiết như chị em ruột vậy.
Cô cũng cho rằng cả hai sẽ là bạn tốt như vậy suốt đời, mãi cho đến khi Tần Nguyệt thích một cậu trai cùng trường.
Năm đó các cô vừa lên lớp Mười hai, trong lớp có thêm vài học sinh lưu ban*, trong đó có một cậu bạn diện mạo rất ổn đúng mẫu người Tần Nguyệt thích.
*Học sinh lưu ban (复读生) ở đây không hẳn là học dở tệ nên bị ở lại lớp, cũng có thể là do việc gia đình hoặc bệnh tật gì đó và bảo lưu.
Thời thanh xuân trong sáng nhất, Tần Nguyệt rung rinh với cậu bạn kia.
Cậu trai kia cũng không đặc biệt bài xích, trái lại còn chậm rãi kéo gần khoảng cách với các cô.
Tần Nguyệt sẽ chia sẻ những tâm sự thiếu nữ của mình cho cô nghe, thời điểm đó họ cũng mang một ‘trái tim tình yêu’, hy vọng Tần Nguyệt có thể ở bên người mình thích.
Ngày lễ tốt nghiệp, Tần Nguyệt lấy hết dũng cảm đi tỏ tình.
Thế nhưng ngay lúc đó, cậu trai kia lại bảo: “Thật sự xin lỗi vì đã làm cậu hiểu lầm, nhưng người mình thích là… Quý Nhan.”
Quý Nhan trốn ở bên cạnh chuẩn bị chúc mừng bạn thân:?
Tần Nguyệt biết chỗ cô đứng, vì vậy ngay lập tức nhìn về phía cô.
Cậu trai kia phát hiện ra cô cũng có mặt ở đây, từ chối Tần Nguyệt xong liền quay đầu lại tỏ tình với cô: “Quý Nhan, mình giấu lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được đến kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, bây giờ mình có thể yên tâm mà bày tỏ tình cảm trong lòng mình với cậu rồi, mình…”
*Trans: Gì dãy bà dà =))
Hình như cậu trai kia nói một đống lời thoại ‘tỏ tình nồng nàn’, nhưng lúc đó não cô cũng ngơ luôn.
Đối với lời tỏ tình của cậu bạn kia, trong lòng cô không hề rung rinh chút nào.
Nhưng nhìn thấy sự thất vọng và phẫn nộ trên khuôn mặt của Tần Nguyệt lúc đó, cô làm gì có tâm trạng mà nghe người ta tỏ tình nữa.
Bọn cô cũng không máu chó giống như đôi bạn thân trong phim thần tượng, vì một thằng con trai mà tranh giành đến chết đi sống lại, tổn thương lẫn nhau mà chỉ là sau thi đại học xong, dần dần ít liên lạc hơn.
Cô từng giải thích với Tần Nguyệt, cuối cùng Tần Nguyệt cũng nói là tin tưởng cô.
Nhưng tình cảm giữa người với người kì lạ như vậy đó, Tần Nguyệt của khi ấy thật lòng thích cậu trai kia, vậy nên sẽ không thể quay lại như trước kia lúc cô ấy chưa có khúc mắc gì với cô.
Sau đó nữa, cô ấy được trúng tuyển vào trường đại học trong nước, còn Tần Nguyệt thì đi du học.
Bọn cô mất liên lạc, tình bạn này cũng không từ mà kết.
Dường như không có sai lầm, chỉ là đúng thời điểm nhưng gặp sai người mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng ngày hôm nay của bốn năm sau, bọn cô lại gặp nhau.
Có lẽ là vì ở nước ngoài quá lâu nên Tần Nguyệt ăn diện chững chạc hơn, trông hơi giống kiểu Âu Mỹ.
“Nhan Nhan, đã lâu không gặp, lại đẹp hơn rồi này.”
“Nguyệt, đã lâu không gặp.”
“Thật ra hôm nay mình mời cậu ra đây, là muốn nói lời xin lỗi cậu.”
Tần Nguyệt nói.
Quý Nhan: “Xin lỗi?”
“Năm đó bởi vì mình quá non nớt, làm tổn hại tình bạn của chúng ta, mình vẫn luôn không có dũng cảm để đối mặt với cậu, bây giờ mình về rồi, người đầu tiên mình tìm là cậu.”
Tần Nguyệt thoải mái khơi lại chuyện năm đó, nói hết một lần, tựa như quay lại trước kia
Quý Nhan cảm thấy hơi khó có thể tin nổi, nhưng các cô trò chuyện cả ngày nhưng nói mãi không hết chuyện, toàn bộ đều là những kỷ niệm chung đầy trong sáng và đẹp đẽ của quá khứ.
“Nhan Nhan, sau này mình vẫn có thể thường xuyên hẹn cậu ra ngoài chơi chứ?”
“Đương nhiên có thể rồi!”
Đối với cô bạn này, cả đời cô cũng không thể nào quên được.
Điểm đến của hai người không giống nhau, sau khi tách ra, Tần Nguyệt về tới nhà liền gọi điện thoại: “Bà nội, con đã gặp mặt Nhan Nhan rồi, nói chuyện rất vui vẻ.”
Trong điện thoại vang lên tiếng vui mừng hớn hở của bà cụ: “Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi.”
Thời gian trước cô ấy đã chuẩn bị chuyện về nước rồi, lúc nói chuyện điện thoại với bà nội vô tình biết được bà nội vậy mà lại muốn tác hợp Quý Nhan với anh trai cô ấy.
Cô ấy nhớ lại thời cấp ba, người bạn thân cùng cô ấy trải qua ba năm tươi đẹp vui vẻ đó liền chủ động xin đi giết giặc, muốn giúp đỡ tạo cơ hội cho anh trai.
Ngày trước cô ấy đau lòng vì bị từ chối khi tỏ tình mà là sự thật, từng ghen tỵ với Quý Nhan cũng là thật, nhưng đó cũng chỉ là giận dỗi nhất thời thôi.
Cô ấy biết Quý Nhan là người như thế nào, nếu bạn ‘từng’ thân của mình có thể ở bên anh trai cô ấy như vậy cũng không tệ, còn hơn là những người phụ nữ bên ngoài không biết rõ kia làm chị dâu cô ấy!
Sau khi Tần Nguyệt về nước, nhiều lần hẹn Quý Nhan ra ngoài.
Hiện tại Quý Nhan vẫn chưa tìm việc làm, mà Tần Nguyệt lại mới về nước, thời gian của hai người rủng rỉnh nên đi vòng quanh ăn uống, tựa như quay ngược về quá khứ trước kia vậy.
Lúc tán gẫu, Quý Nhan nói đến chuyện sắp đi tìm việc làm.
“Cậu định tìm việc ở lĩnh vực nào?”
“Trước mắt, mình mong có thể vào công ty làm, có thể tiếp xúc thêm nhiều thứ mới.”
“Ồ, ồ.”
Tần Nguyệt moi tin từ trong miệng Quý Nhan, quay đầu liền truyền đạt cho bà cụ.
Bà cụ ngầm hiểu ý, bộ phận Thiết kế của tập đoàn Tần thị bắt đầu tuyển nhân viên mới.
Trong khi Quý Nhan đang bận rộn tìm việc làm thì nhà họ Quý lại có chuyện vui.
Tịch Tuế đi đăng ký kết hôn với Quý Vân Tu, vả lại còn khoe cuốn sổ đo đỏ lên vòng bạn bè nữa.
Lúc đó Quý Nhan đã rất phấn khích!
Trước đây khi cô nhìn anh cả nằm viện cũng sắp buồn muốn chết rồi, sớm biết rằng cách thời gian bọn họ kết hôn không xa nữa, nhưng ai cũng không ngờ rằng bọn họ vừa xuất viện đã đi đăng ký kết hôn ngay.
Vòng bạn bè của Tịch Tuế thêm rất nhiều bạn tốt, người bình luận cũng nhiều.
Quý Nhan cướp được bình luận đầu tiên nhất, cô ngoan ngoãn bình luận:【Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.】
Diệp Liễu Nhứ với Sở Úc bám gót theo sau, Trương Húc vẫn như ngày thường quỳ gối cầu xin bà chủ nghỉ phép, tăng lương.
Lướt xuống chút nữa, lúc này lại tải lại thêm một bình luận mới, vậy mà lại là Tần Tứ.
Cô không thêm bạn tốt với Tần Tứ, nhưng ID của Tần Tứ đặc biệt ngay thẳng, chính là tên thật của anh.
Bình luận của Tần Tứ vô cùng đơn giản, chỉ có bốn chữ: Nằm ngoài dự đoán.
“Má nó?”
Lẽ nào cái con cáo già này vẫn định đào góc tường đấy à?
Người nào cũng đang chúc phúc, chỉ có mỗi cái bình luận này của anh là vô cùng lạc loài thôi.
Quý Nhan vội vàng đánh chữ:【@Tần Tứ Con cáo già kia! Nói năng cho đàng hoàng vào.】
Sau khi cô trả lời xong, bất thình lình có một lời mời kết bạn được gửi tới.
Ngay lúc đó, trong não cô đã xẹt qua rất nhiều nghi vấn:
Lẽ nào bởi vì mình công kích anh ta trước mặt mọi người nên con cáo già này thẹn quá hoá giận đến tìm mình tính sổ sao?
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ông chủ lớn ngày ngày bận rộn như Tần Tứ sao có thể rảnh rỗi như thế được.
Dù thật sự muốn tìm cô tính sổ, thế thì chắc chắn cũng lặng lẽ đào hố rồi chờ cô nhảy xuống.
Vì thế, Quý Nhan thoải mái bấm đồng ý.
Danh sách nhiều thêm một người bạn tốt, Quý Nhan đánh đòn phủ đầu:【Có gì không?】
Tần Tứ:【Rảnh thì tới tìm tôi.】
Quý Nhan:【Có điên không?】
Tần Tứ:【Khuyên tai của cô ở chỗ tôi.】
Sau đó, anh gửi tới một bức ảnh chứng minh trong sạch.
Trong ảnh là một chiếc khuyên tai trân châu màu trắng, đúng là đồ mà cô đã làm mất trước đó, Quý Nhan đã nhận ra, vội vàng thu hồi câu ‘Có điên không?’ trước đó, gửi lại một cái nhãn dán ‘Cảm ơn’.
Cô cứ nghĩ vậy là xong rồi, ai ngờ đâu tiếp đó Tần Tứ lại gửi thêm một tin:【Tôi chụp màn hình rồi.】
Tôi chụp màn hình rồi, thu hồi cũng vô dụng thôi.
Quý Nhan cầm điện thoại cười ha hả thật to, đánh chữ trả lời:【Ngu mới tin anh.】
Đôi lúc khi tán gẫu với bạn bè, thấy tin nhắn gì không nên gửi đều sẽ bảo là ‘mình chụp màn hình rồi’, nhưng thật ra chẳng có gì cả, ai lại nhàm chán đến mức chụp màn hình ghi chép tin nhắn như này cơ chứ.
Năm giây sau khi cô gửi tin nhắn, đối phương lại gửi thêm một bức ảnh tới, cô mở ra xem thì đúng thật là ghi chép trò chuyện ban nãy, ba chữ ‘Có điên không?’ được đánh dấu bằng một đường màu đỏ kèm theo đó là ảnh đại diện của cô.
Quý Nhan: …
Người này?
Chuyện này?
Đây là chuyện mà con người nên làm hả?
Quả thật không phải là cô cố ý chửi người ta đâu, lần nào Tần Tứ tìm cô, câu mở đầu lúc nào cũng vô cùng kì lạ hết, ai không biết còn tưởng rằng tại sao lại có chuyện mờ ám như vậy nữa ấy!
Mặc dù lần nào kết cục cũng sẽ xoay chuyển thật lớn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc lúc đó cô muốn chửi thề.
Càng ghê tởm hơn là, con cái già kia ngay cả lời nói như này cũng phải chụp màn hình lại!
“Tần Tứ! Tôi vô cùng cảm ơn anh vì đã giữ lại chiếc khuyên tai bỏ nhà ra đi đó của tôi, nhưng anh cũng rảnh quá rồi đấy, cái này có gì hay mà chụp màn hình lại vậy hả?”
Cô trực tiếp gửi tin nhắn thoại luôn.
Đường đường là người cầm quyền Tần thị mà cũng rảnh quá ha?
“Ồ, xin hỏi cô Quý đây, cô có còn muốn chiếc khuyên tai bỏ nhà đi bụi đó của cô trở về nhà hay không?”
“Nếu tiện thì tổng giám đốc Tần có thể gửi nó qua bưu điện cho tôi, còn nếu không tiện thì có thể vứt nó đi cũng được.”
Chỉ là một chiếc khuyên tai mà thôi, cô không sợ chỉ vì như vậy mà bị cáo già uy hiếp đâu!
“Quý Nhan, theo lý thuyết mà nói thì cô nên cảm ơn tôi.”
“Không thèm đâu, ai bảo ban nãy anh để lại bình luận như thế trong bài đăng của chị dâu tôi.”
Cô sẽ không chân thành cảm ơn một người đàn ông mơ ước chị dâu nhà cô đâu!
Bên phía Tần Tứ không phản hồi lại nữa.
Một lát sau, Quý Nhan lại nhận được một bức ảnh nữa, vẫn là ảnh chụp màn hình.
Nhưng ảnh chụp màn hình lần này là ảnh báo bình luận trong vòng bạn bè của Tịch Tuế đã bị xoá rồi.
Vì để nghiệm chứng, cô vội vàng bấm vào bài của Tịch Tuế nhìn lướt qua một lần, phát hiện ra bình luận của Tần Tứ quả thật đã biến mất rồi.
Quay lại trang trò chuyện một lần nữa, lại có thêm một thông báo mới:【Cảm ơn tôi đi.】
Cô thầm chửi một tiếng ‘đồ cáo già’, mặt ngoài thì lại ôn hoà, nhã nhặn mà gửi cho anh một nhãn dán ‘cảm ơn ông chủ’.
Nhưng mà sau đó, cũng không nhận được thêm tin nhắn nào của Tần Tứ nữa.
Liên qua đến chiếc khuyên tai ‘bỏ nhà đi bụi’ kia, Tần Tứ cũng không nói sẽ kí gửi cho cô hay là ném nó đi.
Nhưng cô nghĩ, một người đàn ông như Tần Tứ có lẽ sẽ không giữ thứ đồ đó làm gì đâu nhỉ.
Ném đi là được rồi.
“Tổng giám đốc Tần, phòng họp lớn đã được sắp xếp xong.”
“Thông báo cho các phòng ban, chiều nay mở cuộc họp.”
Trong cuộc họp, tất cả các bộ phận thực hiện báo cáo liên quan về vấn đề tuyển dụng người mới gần đây nhất.
Tần Tứ đặt bút xuống kí tên: “Toàn bộ tên của người mới được tuyển vào các bộ phận chỉnh sửa lại cho thống nhất rồi nộp lên cho tôi.”
Quý Nhan đang tìm việc, cô nhận được rất nhiều kế hoạch phỏng vấn từ các công ty, vừa hay rơi vào những thời điểm khác nhau.
Tần Nguyệt lại hẹn cô ra ngoài uống trà chiều, tận dụng những ngày nhàn nhã còn lại trước khi đi làm, hai người uống trà xong thì đi dạo phố, tự nhiên sẽ nhắc tới chuyện phỏng vấn.
Quý Nhan nói: “Mình định đi hết các buổi phỏng vấn.”
Tần Nguyệt hỏi: “Thế thì sẽ không bị trùng thời gian chứ?”
“Không bị xung đột gì, một buổi vào sáng ngày kia, một cái thì chiều ngày kia, với cả một cái vào thứ ba tuần sau.”
“Ồ, vậy hả, thế thì tốt quá rồi.”
Trình độ thiết kế của Quý Nhan khá tốt, các công ty đều rất tán thưởng.
Nhưng khi cô sắp xếp thời gian xong hết rồi thì lại nhận được điện thoại của tập đoàn Tần thị, họ nói rằng thời gian phỏng vấn sẽ dời lại sớm hơn.