Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 11: 11: Chị Em Tốt




Buổi tối, Thẩm Thường Hi trên miệng vẫn còn vương nụ cười không dứt vì đạt được mục tiêu sớm hơn dự kiến nhiều lần, vừa về đến nhà đã nhào lên giường, ôm lấy chăn lăn qua lăn lại, cười không khép được miệng.

Tin tức này không thể để một mình hưởng được, phải báo cho ai đây, hay là nói với lão Thẩm?
Không được không được, vậy hay là nói cho Thành cẩu.

Thẩm Thường Hi lại lắc đầu tự phủi bay ý nghĩ vừa rồi, nói cho Thành cẩu thì chẳng khác nào nói cho ba cô biết.

Hơn nữa, vẫn còn hơi sớm để tự đắc, để đến khi cô ký được hợp đồng làm nhân viên chính thức rồi lúc đó mới nói vẫn chưa muộn.

Nhưng cô tự tin rằng chắc chắn sẽ không còn xa nữa.

Lão Thẩm, ba xem con gái ba rời xa Thẩm thị, rời khỏi nhà vẫn có thể nghiêm túc tự lập, ba đừng mong có thể chôn chặt con trong nấm mồ hôn nhân.

Kết hôn là cái gì chứ, một chút cũng không liên quan tới Thẩm Thường Hi cô, cô phải là một người phụ nữ độc lập tự cường, quý cô độc thân hoàng kim trong thời đại mới.

Ba mươi chưa vội huống gì bây giờ cô mới chỉ có hai mươi ba.

Đúng rồi, Thẩm Thường Hi suýt lăn xuống giường mới đột nhiên nhớ tới một người.

Chị em tốt của cô, Tô Mộng Nhiên hiện không biết đang chết phương trời nào.

Cái thứ vô lương tâm thấy sắc quên bạn bỏ mặc cô lúc đang nguy cơ tứ phía mà chạy theo tiếng gọi tình yêu.


Không chần chừ, Thẩm Thường Hi với tay móc điện thoại trong túi xách gọi điện cho Tô Mộng Nhiên.

Tiếng nhạc chờ ca khúc nổi tiếng đang hót gần đây vang lên.

Vẫn như thường lệ, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói ngọt ngào mà sến sẩm đến tận mang tai: “Sao vậy Hi bảo bối.

Có chuyện gì mà gọi cho tớ thế?”
“Tô Mộng Nhiên, cái đồ vô lương tâm này!”
Vừa nghe thấy giọng của Tô Mộng Nhiên, không hiểu sao Thẩm Thường Hi ủy khuất cùng tức giận dâng lên, lớn tiếng tới mấy phòng bên cạnh cũng nghe thấy.

Chất lượng cách âm của khách sạn này vốn dĩ lại không được tốt.

“Bà có biết vừa rồi tớ sống khổ sở thế nào không? Tớ còn suýt không nhớ nổi mình còn có người chị em tốt nữa kìa.”
Thẩm Thường Hi nói tiếp, cô nhớ lại những chuyện đã qua, đột nhiên vì một lý do bất khả kháng mà phải xa nhà, đột nhiên phải đến một thành phố xa lạ không có người quen, bạn thân cũng không biết ở đâu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cảm xúc trào dâng khiến cô không nén nổi đau lòng, nghẹn ngào bi thương suýt thì rơi lệ.

Cũng may cô không có dư nước mắt, nếu không chắc chắn khóc lụt cái khách sạn bé bằng lỗ mũi này.

“Sao...!sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Bà vẫn còn ở Giang Thành hả?” Nghe giọng nói của Thẩm Thường Hi, Tô Mộng Nhiên có chút sốt sắng.


Thẩm đại tiểu thư không có khó khăn nào không giải quyết.

Mà có thực sự không giải quyết được thì chuyện đó nhất định một là liên quan tới túi xách hàng hiệu, hai là tiền bạc.

Ngoài hai thứ đó ra những chuyện khác trong mắt Thẩm Thường Hi đều không mấy chú ý.

“À, cậu vẫn còn nhớ tớ chạy chết chối ở Giang Thành cơ à?” Giọng của Thường Hi lớn hơn so với bình thường một chút tỏ ý trách móc.

Mà Tô Mộng Nhiên bên này cười xòa mấy tiếng rồi đáp lại: “Hì hì, tại mấy nay lịch trình của A Hải dày quá mà, tớ còn đang ở trường quay đây nè.”
“Cậu vẫn còn ở Pari á? Cậu định cắm cọc luôn bên cạnh Từ Kính Hải đấy luôn hả? Tô Mộng Nhiên cậu… Theo đuổi nam thần cũng một vừa hai phải thôi chứ.

Cứ thế này cậu sớm muộn gì cũng sẽ chết trên người hắn ta thôi.”
“Hề hề, nếu có thể.

Tớ cũng muốn được chết trên người anh ấy luôn.”
“Tô - Mộng – Nhiên.” Nghe thấy lời này, Thẩm Thường Hi tức đến nổ phổi, gằn giọng gọi tên Tô Mộng Nhiên chị em tốt của cô, e là sớm đã bị tên họ Từ kia lấy mất luôn cả não rồi chứ không phải chỉ có tim nữa.

“Được rồi được rồi tớ đùa thôi mà, trong lòng tớ Thẩm Thường Hi vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất được chưa?” Tô Mộng Nhiên xốc lại tinh thần để nói chuyện với Thẩm Thường Hi.

“Hừ, tớ không cần tình chị em miễn cưỡng như vậy.”

“Không miễn cưỡng… không miễn cưỡng.” Tô Mộng Nhiên nghiêm túc giơ tay phải lên bày tỏ thành ý, làm mấy người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Phải rồi, vậy bây giờ bà thế nào rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Ba bà đã bỏ ý định cho bà kết hôn sớm chưa?”
“Bỏ cái con khỉ, ba tớ ông ấy thậm chí còn khóa hết thẻ của tớ luôn rồi.

Hại tớ phải bán hết đám bảo bối mình quý hơn sinh mạng mới có thể tạm bợ sống sót qua mấy ngày.” Thẩm Thường Hi ngồi khoanh chân dựa lưng lên tường khách sạn không biết màu gì than thở.

Nghe đến đây, Tô Mộng Nhiên ngạc nhiên đến mức đứng dựng lên, lại kéo về không ít ánh mắt mới kín đáo che miệng lại: “Ôi mẹ ơi thật á! Vậy thì cậu phải làm sao? Không có thẻ đen, không có túi đẹp vậy thì còn gì là Thẩm Thường Hi nữa.”
Không ngờ thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm lại có thời khắc phải bán cả đồ hiệu quý hơn mạng sống.

Đồ hiệu chính là linh hồn của Thẩm Thường Hi, chẳng hay khi không người ta lại đặt cho cô nàng cái biệt danh là yêu nữ hàng hiệu cả.

“Cậu còn dám nhắc…” Thẩm Thường Hi tức giận đấm đấm lồng ngực, nhắc tới mấy đám túi xách cô vất vả khổ cực bao nhiêu lâu sưu tầm, có tiền chưa chắc đã mua được trong một hôm bay sạch mà lòng tiếc thương vô ngần.

Nhưng thôi vậy, đã đâm lao phải theo lao, đã quyết bỏ nhà đi thì phải một lần cho thiên hạ trầm trồ.

“Được rồi, dù gì bây giờ cũng đã qua thời kỳ khó khăn rồi.

Lần sau bà mà còn thấy sắc quên bạn nữa thì tình chị em chúng ta chấm dứt từ đây.”
“Được được tớ bảo đảm.

Về nước tớ nhất định bồi thường cho cậu.” Tô Mộng Nhiên vô cùng áy náy, nếu như không phải cô sang Pháp thì bây giờ chắc chắn chạy đến bên chị em tốt của mình an ủi một chút.

Nghe giọng nói áy náy của Tô Mộng Nhiên, Thẩm Thường Hi cũng không đành lòng giận tiếp, lập tức chuyển chủ đề cũng là mục đích chính mà cô muốn nói với chị em tốt của mình.

“E hèm, thực ra hôm nay tớ gọi điện cho cậu là muốn báo một tin mừng.


Công ty tớ xin vào làm khi đến đây mới chuyển công tác cho tớ qua phòng khác.

Còn là vị trí mà tớ dự định mấy tháng sau mới từ từ đề bạt lên cấp trên nữa kìa.” Thẩm Thường Hi vừa nói, ánh mắt vừa cong lên vui mừng, cả gương mặt như bừng sáng vì cái tin vui kia.

“Thật á! Thẩm đại tiểu thư quả nhiên lợi hại nha.

Vậy nhất định phải chúc mừng rồi, có điều giờ tớ không ở đây, gửi trước cho cậu mấy món đồ hay ho tớ mua được ở Pháp coi như quà chúc mừng nha.” Nghe được tin này, Tô Mộng Nhiên cũng vui thay cho Thẩm Thường Hi.

“Vậy còn tạm được.

Nhưng phải thanh toán luôn tiền ship đó nha, bây giờ Thẩm Thường Hi này trở thành một kẻ nghèo rồi, không kham nổi phí ship quốc tế đắt đỏ kia đâu.”
“Hiểu hiểu.

Vậy thì Thẩm đại tiểu thư, à không, quý cô độc lập cứ ở nhà mà chờ quà của Tô Tô này nha.”
Tối đó, Thẩm Thường Hi ở trên giường buôn chuyện với Tô Mộng Nhiên đến nửa đêm mới đi ngủ, cũng may sáng hôm sau vì háo hức nên vẫn có thể dậy sớm.

Sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ công sở nhã nhặn tinh tế tôn lên dáng vẻ yêu kiều sang chảnh, Thẩm Thường Hi liền nhanh chóng đến công ty.

Cô trước tiên phải đem hộp đồ dùng cá nhân của mình trở về phòng kinh doanh để dọn đồ.

Vì mới tới nên không có nhiều đồ lại thêm có vài đồng nghiệp đến giúp nên rất nhanh đã hoàn tất thủ tục chuyển bộ phận.

Hôm nay mới tính là sống, được làm công việc mình yêu thích quả nhiên đã giúp cho Thẩm Thường Hi mới sáng sớm mà tinh thần phấn chấn hơn hẳn so với những ngày trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.