Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 61: 61: Anh Có Biết Bây Giờ Tim Tôi Đập Rất Nhanh Không




Thẩm Thường Hi không khỏi âm thầm tự phỉ nhổ chính mình.

Cô không biết nặng nhẹ ngồi đây tán thưởng anh bất chấp cho khả năng bị bắt nộp phạt cả đống tiền khi bén mảng tới khu vực riêng tư không được phép của anh.

Cô nói xong, kín đáo thăm dò thái độ của Lê Cảnh Nghi.

Cũng may, sau đó hình như anh cũng không quá khó khăn với cô.

“Công việc hoàn thành xong sớm nên tôi về sớm.” Bằng chứng là anh còn có kiên nhẫn để trả lời cô bằng giọng điệu bình thường.

“Chiều mai có tiệc rượu ở hội nghị triển lãm Triều Tây, cô sắp xếp rồi đi cùng tôi.” Anh nói tiếp, hoàn toàn không nhắc gì đến vấn đề nộp tiền phạt kia.

Thẩm Thường Hi như mở cờ trong bụng, cứ để mọi chuyện rơi vào quên lãng đi.

Cô đè nén cảm giác hạnh phúc hỏi lại: “Tiệc rượu này hạng A hay hạng thường ạ?”
“Hạng A.”
Tiệc rượu được chia thành tiệc hạng A, nơi tập trung của những doanh nhân nổi tiếng trên khắp đất nước và tiệc hạng thường, nơi tập trung của những tiểu thương buôn bán bình thường và một số công ty khởi nghiệp.

Nhưng nội dung chính vẫn là xoay quanh giao lưu và quảng bá sản phẩm của công ty.

Trên thực tế, để tổ chức ra một tiệu rượu hạng A, một là nhà kinh doanh nổi tiếng, hai là minh tinh.

Vì thế Thẩm Thường Hi cần phải hỏi cho rõ bởi nếu là tiệc rượu hạng A, thì sẽ phải chuẩn bị cẩn về trang phục dự tiệc ít nhất cũng phải trang trọng lịch sự hơn so với tiệc hạng thường chỉ đơn giản là một chiếc đầm quá đầu gối lịch sự là được.

“Vâng.


Vậy tôi sẽ chuẩn bị thật cẩn thận.” Cô nói xong, đứng lên định trở về phòng của mình.

Tất nhiên cô vẫn không quên một chuyện, len lén lấy chiếc bánh ga to đáng thương nằm trên bàn.

Cô rất cẩn thận để không làm Lê Cảnh Nghi ngứa mắt, anh ta mà ngứa mắt lên chỉ sợ sẽ thẳng tay vứt bánh của cô vào thùng rác.

Còn nhớ lần trước cô tặng bánh ngọt cho anh, không biết đã bị anh vứt ở xó xỉnh nào, đã vậy còn nói là cho người khác rồi.

Đánh chết cô cũng chẳng tin còn có người dám nhận bánh của anh.

“Cô đi đâu vậy?”
Kế hoạch mới đó mà đổ bể rồi sao?
Thẩm Thường Hi khúm núm cầm bánh bị Lê Cảnh Nghi phát hiện.

“Tôi… tôi đinh mang bánh vào phòng ăn.” Thẩm Thường Hi đứng nghiêm chỉnh thành thật trả lời, sau đó giơ ba ngón tay bảo đảm, bổ sung thêm câu: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ dọn dẹp sạch sau khi ăn, không để ảnh hưởng tới không gian chung đâu.”
“Cô định bày thêm những nơi nào nữa vậy.

Ăn ở đây đi.”
“…” Thẩm Thường Hi trố mắt kinh ngạc.

“Vâng.” Cô đáp.

Nói xong cô lại ngồi xuống ghế.

Có vẻ hôm nay tâm tình của anh tốt nên mới đột nhiên dịu dàng như vậy.

“Giám đốc… có muốn ăn không?” Thẩm Thường Hi cẩn thận mời anh.

“…” Lê Cảnh Nghi không nói gì, dùng ánh mắt ghét bỏ bố thí cho cô sau đó đứng lên đi thẳng lên tầng.

Haizz, cô lại nhầm rồi.

***
Phía trước tòa nhà Hàng Hoa đột nhiên xuất hiện một chiếc Bugatti màu đen bóng với biển số ngũ quý khiến ai nấy đi qua đều phải quay lại nhìn vài lần.

Biển ngũ quý lại thêm siêu xe đắt tiền, hẳn người ngồi trong đó phải vô cùng tầm cỡ.

Đúng lúc này một chiếc Porsche màu đỏ rực dừng lại, đỗ phía bên dưới chiếc Bugatti kia.

Trên xe, một mỹ nữ bước xuống.

Vóc dáng của cô vô cùng thon gọn, đặc biệt là nước da trắng nõn khiến người khác phải suýt xoa.

Bộ lễ phục màu đỏ rực trên người cô cũng phần nào tôn lên được nhan sắc tuyệt mỹ đó.

Thẩm Thường Hi đi xuống rồi lặng lẽ tiến lên chỗ cửa xe Bugatti vội vàng cúi nhẹ đầu rồi kéo cửa xe.


Từ bên trong Lê Cảnh Nghi bước xuống.

‘Cái cảnh này có phải hơi ngược đời rồi không? Sao lại để mĩ nữ thiệt thòi mở cửa cho đàn ông thế kia.’ Mấy bảo vệ gần đó thầm nghĩ.

Thẩm Thường Hi cùng Lê Cảnh Nghi đến vừa đúng lúc, sau khi đưa vé cho người canh cửa.

Lê Cảnh Nghi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua mấy người kia rồi mới đi vào cùng Thẩm Thường Hi.

Hôm nay là dạ tiệc cao cấp nên mọi người ai nấy đều ăn mặc vô cùng nổi bật.

Lúc Thường Hi và giám đốc của Việt Trí đi vào dường như mọi đôi mắt có trong đại sảnh đều dán lên người bọn họ.

Bởi vì sao ư? Vì bản năng của con người là yêu thích cái đẹp, không thể không dừng lại vài giây trước một mỹ cảnh nào đấy.

Mà Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi lại là một cảnh đẹp không hiếm lạ nhưng lại vô cùng hợp mắt mọi người.

Khoa trương còn có thể nói, chính là một đôi trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ sánh bước vai nhau.

Thẩm Thường Hi khoác vai anh không khỏi nở mũi trước ánh mắt ngưỡng mộ của đại đa số mọi người trong đại sảnh.

Một số khách quý rất nhanh cũng nhận ra được Lê Cảnh Nghi, một tinh anh trong giới trí thức, giám đốc một công ty nổi tiếng ở vùng Giang Thành, hớn hở đến chào hỏi, bắt tay làm thân, rồi tâng bốc khen tặng tán dương không ngớt.

Có thể thu hút nhiều người trong tiệc rượu hạng A như vậy, quả thực không thể không khen ngợi Lê Cảnh Nghi được.

Huyên náo một lúc sau khi mấy người nịnh nọt đó đi.

Hai người đi đến trung tâm của bữa tiệc định tìm kiếm chủ nhân để nói mấy lời cảm ơn khách sáo.

Thường Hi trong lúc ấy nhớ lại những lời tán thưởng vừa rồi liền không tự chủ được mà khẽ cười.

Bọn họ khen cái gì mà Lê Cảnh Nghi tài không đợi tuổi, còn trẻ đã đứng vững trên vị trí giám đốc.


Bên ngoài có thể chỉ là nịnh nọt, trong lòng có khi ra sức chửi bới nhưng ngược lại khen cô xinh đẹp khí chất có thần, đối với một đám khách mời nam mà nói, tin chắc tám chín phần chính là lời thật lòng.

Nghĩ tới đây, lại nhớ tới dáng vẻ hết lần này tới lần khác bị Lê Cảnh Nghi phũ, làm cho cô suýt quên đi bản thân vốn xinh đẹp và thu hút ra sao.

Sự tự tin và kiêu ngạo nhanh chóng được lấp đầy.

Nụ cười của Thẩm Thường Hi vô tình khiến Lê Cảnh Nghi đứng bên cạnh hơi khó hiểu.

Nhanh chóng nhận ra được ánh mắt đó, Thẩm Thường Hi chớp lấy cơ hội, nghiêng người nói nhỏ vào bên tai anh: “Giám đốc thắc mắc vì sao tôi cười đúng không?”
Cô dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình, đã cá chắc khơi dậy được tính tò mò của anh lại thấy khuôn mặt anh vẫn chẳng đổi sắc liền có chút nhụt chí, cũng tụt không ít cảm xúc.

Nhưng cô lại không phải kiểu dễ dàng nhụt chí như vậy, nếu không vô số lần bị anh phũ tới mình đầy thương tích đã bỏ cuộc rồi.

Bị Thẩm Thường Hi ghé sát tai nói, hơi thở ấm nóng từ miệng của cô khẽ phả vào tai làm cho tai anh có chút ngứa, anh hơi nhíu mày.

Định nói gì đó, lại thấy cô vẫy tay ra hiệu cho phục vụ mang một ly rượu vang tới.

Khi nhận được ly rượu trên tay, Thẩm Thường Hi khẽ lắc nhẹ.

Thứ rượu vang màu đỏ thượng hạng vô cùng thơm, giống như đôi môi mọng đỏ của cô lúc này vậy, vừa bí ẩn vừa nồng đậm.

Rồi đôi mắt được tô điểm sắc nét quyến rũ của cô mê muội nhìn vào ly rượu vang, cất giọng hững hờ.

“Giám đốc, bây giờ anh có biết là tim tôi đập rất nhanh không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.