Có ai thắc mắc tiểu soái ca của chúng ta đi đâu không? Ừ, có bị anh nó chèn ép quá đáng lắm.
Dưới đây là Nhật kí của một cậu bé 5 tuổi có số phận rất rất rất BẤT HẠNH, phải gọi là cực kì BẤT HẠNH
Tôi là Hàn Nhất Thiên, tôi là một đứa bé cực kì bất hạnh.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không thiếu gì ngoài tiền. Những món ăn thường ngày của tôi đều do đầu bếp chuyên nghiệp nấu, chưa bao giờ được ăn những món như mì ăn liền, thật bất hạnh quá đi mà.
Ba tôi chắc ai cũng biết, ông ấy rất khoẻ mạnh. Bằng chứng là đến 50 tuổi vẫn có 1 đứa con như tôi. Mẹ tôi ít hơn ông ấy 5 tuổi, như vậy là ở tuổi 45 vẫn có con. Chà, tôi là một đứa trẻ bất hạnh x2 khi có cha mẹ già.
Bất hạnh hơn là khi có ông anh khốn nạn, có vợ bỏ em. Tôi lớn lên rất đẹp trai nên ai cũng thích, trừ một người là chị dâu tôi, Bạch Vy Vy.
Ai gặp cũng ôm hôn, nhéo má, nịnh hót tôi, tuy không thích nhưng thật sự rất hạnh diện nha, thế mà Bạch Vy Vy thấy tôi thì không như vậy. Vì vậy tôi quyết định bám riết chị ta. Thế mà đó là cơ sở để thằng anh tôi cướp chị. Khốn nạn, vô sỉ... (hàng trăm từ nói xấu ông anh)
Ông anh Hàn Nhất Quân bắt ép tôi đến trường học nội trú. Ở đây tôi không được tự do tự tại, ngày nào cũng phải học mấy cái lễ nghi sau này trở thành quý ông. Bất hạnh, thật bất hạnh. (Nhấn mạnh chữ "bất hạnh" N lần)
Tôi đã rút được một bài học thật "quý báu" đó là: Hàn Nhất Quân một khi đã quyết lấy cái gì rồi dù có ruột thịt cũng không nhường. Và cũng vì vậy tôi cũng không bám riết Bạch Vy Vy nữa.
Nhưng mà không biết bao giờ tôi mới được rời cái nơi quỷ quái này nữa. Ba mẹ, hai ngừoi đúng là vô dụng mà, sao không đưa con ra. (Lời than vãn của Hàn Nhất Thiên)
(Ba mẹ: Tui cũng bị đuổi sang du lịch nước ngoài rồi!!!)