Vụ án này đã đem lại phiền toái cho cuộc sống của Nguyên Bình Bình. 4 năm trước, cô ấy đi du học Mỹ theo diện tự túc, lần này trở về mang theo một hoài bão lớn, muốn lập nghiệp ngay trên mảnh đất quê hương mình. Đâu ngờ, chưa xuống máy bay đã gặp chuyện, mọi kế hoạch đã vạch ra bị đảo lộn hoàn toàn.
Nhà cô ta ở Sở Nguyên tuy không được coi là kinh doanh lớn, song cũng có chút danh tiếng. Bố cô ấy là Nguyên Bổn Phu, từng là kĩ thuật viên cho một nhà máy chế biến thịt ở Sở Nguyên. Sau khi nhà máy này phá sản, với hơn 20 năm kinh nghiệm, ông ấy đã tự mở cho mình một thương hiệu tương đối có tiếng tên là “Xí nghiệp Nguyên Thị” để chăn nuôi, giết mổ gia súc, sau đó đông lạnh rồi đem đi chế biến thành phẩm. Sản phẩm sau đó được xuất đi tiêu thụ ở trong và ngoài tỉnh. Nguyên Bổn Phu giờ tuổi đã cao, dần rút tay khỏi cái cơ đồ mà mình đã gây dựng để nhường lại việc quản lý cho Nguyên Bình Bình và hai người anh trai là Nguyên Dã, Nguyên Điền. Hồi còn du học Mỹ, Nguyên Bình Bình học về Marketing, bố mẹ cũng gửi trọn niềm tin vào cô con gái bé bỏng, hi vọng con mình sau khi về nước mấy năm sẽ có thể tiếp quản sự nghiệp mà người bố để lại.
Nguyên Bình Bình thấy rõ sự không tin tưởng trong mắt của người khác, thậm chí đến sự an ủi của bố mẹ, cô cũng cho là họ đang diễn. Cô luôn khẳng định rằng mình không hề nhìn lầm, thề sẽ tìm ra bằng được cái địa điểm mà cô đã nhìn thấy từ trên không ấy, để chứng minh cho mọi người rằng mình không hề suy đoán hay tạo tin đồn.
Những ngày sau đó của Nguyên Bình Bình, cô lái xe đi khắp các đường ngang ngõ dọc của thành phố Sở Nguyên để tìm ra cái nơi ở trong kí ức của mình. Kiểu tường gạch đỏ xưa ấy, ở cái thành phố Sở Nguyên này chỗ nào cũng có, Nguyên Bình Bình trông mấy bức tường này cái nào cũng như nhau, không sao phân biệt nổi.
Do không thể xác minh sự tồn tại của vụ án giết người, Thẩm Thư dần dồn tâm trí sang những vụ án khác, song vẫn phái cậu hình sự trẻ của đồn tên là Hứa Thiên Hoa đi điều tra.
Hứa Thiên Hoa tìm đến một vị chuyên gia Vật lý của viện Khoa học Trung Quốc CAS, muốn thông qua tính toán của khoa học để tìm ra phạm vi tầm nhìn của Nguyên Bình Bình khi ngồi trên máy bay. Nhưng chuyên gia nói với cậu ta rằng, phép tính này vô cùng phức tạp, ngoài độ cao máy bay ra thì tốc độ bay, kinh-vĩ độ, điều kiện thời tiết đều có liên quan mật thiết đến kết quả tính toán, nên không thể tìm ra được con số chính xác. Thế nhưng với độ cao này, thì tầm nhìn có thể bao quát trong phạm vi bán kính vài chục ki-lô-mét.
Hứa Thiên Hoa về báo cáo lại cho Thẩm Thư, Thẩm Thư nói: “Nếu đã như vậy thì hãy tạm gác vụ án này sang một bên, hiện nay công tác trị an khá phức tạp, mà năng lực chúng ta thì có hạn. Khi nào cậu rảnh thì tiếp tục điều tra cũng được.”
Mới qua được mấy ngày, Nguyên Bình Bình lại tìm đến sở cảnh sát để báo cáo tình hình, nói là cô ấy đã tìm được hiện trường vụ án. Thẩm Thư thấy cô ta có vẻ rất chắc chắn nên đã phái Hứa Thiên Hoa đi cùng cô ấy đến nơi đó, để tìm kiếm bằng chứng, họ lại đến phòng pháp y để mời tôi đi cùng.
Nguyên Bình Bình dẫn chúng tôi đến một bức tường quây quanh khu dân cư kiểu cũ ở ngoại ô thành phố, chỉ vào giữa rồi nói: “Chính là chỗ này, tôi chắc chắn đến 8 phần, mọi người xem, bức tường gạch đỏ này, bên dưới được lát đá bê-tông, không có đất, giống y hệt với những gì trong kí ức của tôi.”
Hứa Thiên Hoa nhìn cô ta một cách hoài nghi: “Cô có chắc là đây không? Chỗ như này ở thành phố Sở Nguyên thiếu gì. Giờ chúng ta đi quanh đây khoảng nửa tiếng, tôi dám chắc là sẽ tìm thấy một nơi giống như này.”
Nguyên Bình Bình nói có vẻ không được vui: “Do tôi tận mắt chứng kiến, nên có một cảm giác đặc biệt với nơi này, một cảm giác lạnh lẽo. Tôi chắc đến hơn nửa chính là nơi đây.”
Tôi đưa mắt quan sát xung quanh rồi nói: “Không phải nơi này, cô nhận nhầm rồi.”
Nguyên Bình Bình nói một cách kích động: “Làm sao mà sai được? Tôi đã đi tìm mấy ngày nay, chỉ có chỗ này là giống nhất.”
Tôi đáp: “Cô đừng sốt sắng, nghe tôi nói. Chuyến bay của cô là từ hướng Tây đến, cô lại ngồi ở ghế bên trái cạnh cửa sổ, còn vị trí chúng ta đang đứng là ở bên phải bức tường, giữa tầm nhìn của cô và bức tường có một góc chết nên cô chỉ có thể thấy được hai người nếu họ ở xa bức tường này. Ngược lại, nếu cô để ý tới họ thì sẽ không thể thấy bức tường này. Trừ khi hai người họ đứng bên kia bức tường thì cô mới vừa để ý đến bức tường gạch đỏ này, vừa để ý đến cảnh ẩu đả của họ. Loại ghi nhớ thị giác này là một nguyên lý cơ bản trong Vật lý.”
Bị tôi thuyết phục, Nguyên Bình Bình ỉu xìu như một quả bóng da bị xì hơi, lại trở về trạng thái ủ dột, thậm chí cô ta cũng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của cảnh tượng mà mình trông thấy.
Sau này, Nguyên Bình Bình hình thành tâm lý sợ hãi với bức tường đỏ, mỗi lần đi qua chân tường, lại cảm thấy u ám, lạnh lẽo. Một nỗi sợ trồi lên trong thâm tâm.