Tên cường đạo Lê Tiểu Long bị xử bắn vào lúc 3 giờ chiều.
Lê Tiểu Long năm nay 35 tuổi, cao 1m7 và nặng 60kg, nếu cởi bỏ lớp quần áo ra thì ông ta không khác gì bộ xương di động.
Ngoài lớp da bọc xương, thì ông ta gần như không có tí mỡ nào. Mắt lé, gò má sụp, cơ bắp được giấu dưới lớp da, dường như có thể bộc phá nguồn sức mạng bất cứ khi nào.
Lê Tiểu Long là tên tội phạm nguy hiểm được giám sát bởi Bộ công an. Hắn đã vào Nam ra Bắc, đi qua 63 tỉnh thành và gây ra hàng chục vụ án lớn, trong đó có 7 vụ giế.t người. Cuối cùng, Sở công an của ba tỉnh Hắc Long Giang- Liêu Ninh- Cát Lâm đã huy động gần 1000 cảnh sát vũ trang truy đuổi suốt 5 ngày 5 đêm trong khu rừng nguyên sinh trên dãy núi Đại Hưng An mới bắt được hắn, lúc này Lê Tiểu Long gần như đã cạn kiệt sức lực.
Lê Tiểu Long bị kết án tử hình, tử tù đáng nhẽ ra phải bị giam trong trại tạm giam chờ Tòa thi hành án, nhưng tên này đã bị tống thẳng vào tù, hơn nữa do tính chất nguy hiểm của tội danh, hắn đã được nhốt trong nhà tù Nam Lãnh, nhà tù có trang thiết bị hiện đại nhất, tính phòng thủ nghiêm ngặt nhất của thành phố Sở Nguyên.
Tuy nhiên, do trước khi thi hành án tử, hắn ta đã nộp đơn kháng cáo, nên việc thi hành án trong vòng 10 ngày như dự kiến ban đầu buộc phời dời lại đến ngày hôm nay.
Đồng hồ điểm 12 giờ trưa, cai ngục Lý Đào hỏi Lê Tiểu Long trong buồm giam của hắn: “Còn hai tiếng nữa là lên xe, anh muốn ăn gì thì nói, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng.”
Lê Tiểu Long ngồi thu mình trong góc buồng giam, cúi gằm đầu, nét mặt héo hon, đáp: “Cho tôi một bát thịt kho tàu, ít đường, nhiều ớt.”
Lý Đào lại liếc nhìn Lê Tiểu Long, đúng là con hổ dù có hung dữ đến đâu, thì trước lúc chế.t, nó cũng không còn bản lĩnh của chúa sơn lâm.
2 giờ chiều, cảnh sát vũ trang mang theo đạn thật đến áp giải Lê Tiểu Long lên xe tù, dưới sự hộ tống của hai xe cảnh sát ở phía trước và phía sau, họ lái xe về nơi hành quyết Bắc Đại Hào.
Bắc Đại Hào cách thành phố Sở Nguyên 20 dặm, tựa lưng vào một dãy núi hoang, xung quanh toàn là rừng rậm, nghe nói từ thời nhà Thanh, đây đã là nơi để xử tử các tên tội phạm. Do âm khí quá nặng, nên bình thường ít ai lui tới.
Lê Tiểu Long đứng quay lưng về núi, phía trước 10m có năm cái lỗ đen chĩa thẳng vào mặt. Chỉ một trong năm khẩu sún.g này được nạp đạn. Những người hành quyết đều là các tay sún.g thiện xạ, luôn bắn trúng mọi mục tiêu mà không hề có sai sót.
Vị chỉ huy ngồi trên xe, ra hiệu bắn sún.g.
Kèm theo tiếng nổ rền vang, một viên đạn đã găm chính xác vào tim của Lê Tiểu Long, má.u phun ra như tắm.
Lê Tiểu Long kêu lên rồi gục xuống.
Bác sĩ pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi bước đến bên thi thể của Lê Tiểu Long.
Đột nhiên, một số binh sĩ đã phát hiện ra điều gì bất thường, âm thanh của hai người nào đó vang lên cùng một lúc: “Người này không phải Lê Tiểu Long, anh ta đã bị mạo danh.”
Bác sĩ pháp y xác nhận tù nhân đã chế.t.
Vì không có người nhận nên thi thể được xe chở xác đưa thẳng đến lò hỏa thiêu để hỏa táng.
Hai chiến sĩ đã phát hiện ra, một người tên là Ngô Huy, người thành phố Bình Đỉnh Sơn của tỉnh Hà Nam, còn người kia là Vũ Thiên Tứ, người Thương Châu của tỉnh Hà Bắc, cả hai đều tham gia vào việc bắt giữ Lê Tiểu Long.
Thẩm Thư và hai người này giới thiệu qua về nhau, sau đó vào thẳng câu chuyện: “Làm sao hai anh lại biết người bị bắn không phải là Lê Tiểu Long?”
Ngô Huy vội đáp: “Người đàn ông bị bắn trông rất giống Lê Tiểu Long, nhưng Lê Tiểu Long có một vết sẹo rất dài và sâu trên tay phải, còn người kia thì không. Tôi đã nhìn thấy nó trong một lần gây gổ với Lê Tiểu Long. Tôi nhớ như in, vết sẹo trên tay phải của hắn dài như một con rắn, trông rất xấu xí, ấn tượng về nó rất sâu sắc, tôi không thể nào quên được.”
Vũ Thiên Tứ cho biết: “Tôi cũng đã nhìn thấy vết sẹo trên tay Lê Tiểu Long. Da của người đàn ông bị bắn rất mịn, hơn nữa trên người không hề có sát khí. Lê Tiểu Long là một kẻ rất u ám. Đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ, khiến cho người khác phải sợ hãi mà không sao lý giải được. Người bị bắn kia hoàn toàn không có khí chất như vậy, rõ ràng là hai người khác nhau.”
Thẩm Thư trầm giọng đáp: “Tôi có thể chấp nhận quan điểm khí chất, nhưng không thể lấy đó làm bằng chứng. Vết sẹo trên tay phải của anh ta đúng là chứng cứ xác thực, nhưng dựa vào sự phát triển của ngành thẩm mỹ hiện nay, chưa biết chừng hắn ta đã đi xóa sẹo. Nhưng các anh yên tâm, chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời chính đáng.”
Nói xong, Thẩm Thư nhấc điện thoại lên gọi cho Mã Kinh Lược: “Cậu và Hứa Thiên Hoa lập tức liên hệ với lò hỏa táng, bảo họ tạm hoãn việc hỏa táng thi thể của Lê Tiểu Long, hai cậu đến lò hỏa táng trước để khống chế tình hình, tôi và Thục Tâm sẽ tới sau.”
Đi được nửa đường, điện thoại từ Mã Kinh Lược gọi tới: “Thi thể của Lê Tiểu Long đã được đưa vào lò hỏa táng, là lệnh của chỉ huy đội hình sự Vương Thiên Đức, nhân viên của lò không ngăn được.”
Thẩm Thư đáp: “Bảo họ lập tức dừng lại, phải bảo toàn thi thể của Lê Tiểu Long.”
Mã Kinh Lược nói: “Không được, chúng tôi không ngăn nổi, do không có thủ tục nên Vương Thiên Đức phớt lờ chúng tôi.”
Thẩm Thư đáp: “Cậu đưa máy cho Vương Thiên Đức, để tôi nói chuyện với ông ta.”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lè nhè do uống quá chén: “Ai đấy?”
Thẩm Thư đáp: “Tôi là Thẩm Thư, đội phó Đội hình sự. Tôi đang trên đường đến lò hỏa táng. Có người báo lại rằng, người bị xử bắn không phải là Lê Tiểu Long, tôi mong anh cho dừng việc hỏa táng lại và cố gắng bảo vệ thi thể của Lê Tiểu Long.”
Vương Thiên Đức thờ ơ nói: “Đừng nghe những lời nhảm nhí của đám người không hiểu chuyện, xong việc này tôi còn nhiều việc khác cần làm, anh đến đây rồi chúng ta nói chuyện tiếp có được không.” Nói xong, ông ta cúp máy.
Thẩm Thư tiếp tục thử thuyết phục ông ta lần nữa, nhưng chỉ toàn tiếng tít tít phát ra từ đầu dây bên kia. Thẩm Thư ném điện thoại xuống ghế, điều này hiếm khi bắt gặp ở anh, chắc chắn anh ấy đang vô cùng tức giận.
Thẩm Thư hỏi tôi: “Thời gian để hỏa táng một thi thể mất bao lâu? Có thể xác minh ADN từ đống tro tàn được không?”
Tôi đáp: “Mất nửa tiếng là hóa thành tro, dù cho còn sót lại một vài mảnh xương lớn thì chúng cũng không còn giá trị kiểm định, các chuỗi phân tử đều đã bị phá vỡ bởi nhiệt độ cao, không thể xét nghiệm được thành phần ADN.”
Thẩm Thư lẩm bẩm câu gì đó, không rõ là đang nói gì, nhưng có thể đoán là anh ấy đang chửi thề.
Xe của chúng tôi chạy thật nhanh, bật cả còi báo động, bình thường sẽ mất một tiếng, nhưng lần này chưa đến 40 phút đã tới nơi.
Xuống xe, chúng tôi chạy thật nhanh đến lò hỏa táng.
Nhưng chúng tôi vẫn đến chậm một bước, ngọn lửa trong lò đã dập tắt, còn Vương Thiên Đức đã rời khỏi hiện trường.
Thẩm Thư rút ra tấm thẻ ngành, ngăn người nhân viên trong lò lại: “Chúng tôi là người của Đội hình sự Cục thành phố, yêu cầu các anh không được dọn dẹp tro cốt, chúng tôi cần giám định hiện trường.”
Nhân viên trong lò là một người đàn ông hơn 40 tuổi, thấy vậy liền lùi xuống một bước, lén lút gọi điện báo cho lãnh đạo của lò hỏa táng.
Tôi đứng trước cửa lò, lắc đầu, nói một cách tuyệt vọng: “Muộn rồi, đống tro tàn kia đã không còn giá trị nào nữa.”
Lúc này, chủ nhiệm lò hỏa táng, ông Lục Chí cũng có mặt, giới thiệu qua về thân phận cho Thẩm Thư, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Thư đáp: “Có người báo án nói rằng thi thể mà các ông vừa cho hỏa táng là của một người thế thân, chúng tôi cần bảo vệ chứng cứ.”
Lục Chí nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm hỏa táng. Chỉ cần gia đình người quá cố không có kiến nghị gì, các anh muốn lấy tro thì lấy nhanh lên, lịch hỏa táng của lò chúng tôi xếp kín hết cả rồi, không được làm mất thời gian.”
Thẩm Thư dùng ánh mắt để tham khảo ý kiến của tôi, rồi nói với nhân viên trong lò: “Hãy thu thập toàn bộ tro cốt bên trong lại.”
Người nhân viên kia ấn một chiếc nút điện,, lò hỏa táng phát ra tiếng kêu cót két, một đống tro tàn và mảnh xương tuôn ra ngoài ngay sau khi cửa lò mở ra. Người nhân viên đem đống hỗn tạp ấy thu lại, đổ vào trong một chiếc hũ bằng gỗ được gia công thô sơ rồi đưa cho Thẩm Thư.
Lục Chí nói một cách phô trương: “Cảnh sát Thẩm đã thấy hài lòng chưa? Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi cần hỏa táng những thi thể tiếp theo, lỡ mất mười phút rồi, nếu không cho vào lò, gia đình người quá cố sẽ có ý kiến.”
Thẩm Thư hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn, gật đầu nói: “Không làm mất thì giờ của các ông nữa.”
Lục Chí khua tay về phía người nhân viên, ra hiệu tiếp tục cho hỏa táng thi thể tiếp theo.
Một chiếc quan tài chứa thi hài được đẩy vào trong lò hỏa táng. Một nhân viên nói: “Những người không nhiệm vụ, xin lùi lại phía sau.” Rồi ra lệnh cho nhân viên trong lò: “Đốt lò.”
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong tôi, ngăn họ lại rồi nói: “Đừng đốt lò vội, đợi thêm vài phút nữa.”
Mọi người nhìn tôi một cách hoài nghi.
Lục Chí vừa đi đến cửa liền quay người lại, sốt ruột hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”
Tôi hỏi Ngô Huy và Vũ Thiên Từ: “Khi Lê Tiểu Long bị bắn, viên đạn có trúng đầu không?”
Cả hai đều xác nhận: “Có, một phát trúng tim, một phát trúng đầu.”
Tôi nói với Lục Chí: “Chờ thêm hai phút nữa hãy đốt lò, họ là những người trong cuộc đã báo án, liên quan đến thân phận thực sự của một tử tù, chúng tôi bắt buộc phải cẩn thận, mong ông hiểu cho.”
Lục Chí đáp: “Rốt cục là các cô muốn làm gì? Có thể nói rõ hơn được không.”
Tôi nói với nhân viên đốt lò: “Mở cửa lò, tôi muốn vào bên trong.”
Mọi người bị dọa cho một phen sợ hãi, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Tôi nhắc lại một lần nữa: “Mở cửa lò.”
Người nhân viên đốt lò nhìn Lục Chí như đang chờ chỉ thị từ ông ta. Lục Chí mặc dù không vui vẻ gì, nhưng cũng không muốn đối đầu với cảnh sát, bèn nói: “Làm theo lời của họ.”
Người nhân viên đốt lò mở cửa, một luồng khói nóng cuộn tròn, cuốn theo mùi tanh xộc ra bên ngoài khiến cho mọi người đều mất tự chủ, lùi lại đằng sau một bước.
Tôi bị đống bụi đó làm cho hắt hơi, há miệng lấy một hơi thật sâu rồi tiến thẳng vào trong lò. Vừa vào đến cửa, đã bị luồng khí nóng cản lại. Tôi lùi lại mấy bước, lấy tay phủi mặt, cảm giác như toàn thân bị bao phủ bởi tro cốt.
Tôi nói với Lục Chí: “Nóng quá, phải đợi một lúc nữa mới vào được, không sao chứ?”
Lục Chí bất lực nói: “Tùy các người, tốt nhất là nên tranh thủ, một thi thể bị hỏa táng chậm trễ, các thi thể sau cũng sẽ chậm theo, rồi người nhà sẽ làm ầm lên, cảnh sát các cô phải giúp chúng tôi đứng ra hòa giải.”
Thẩm Thư đáp: “Chuyện đó ông đừng lo, nếu người nhà có ý kiến, chúng tôi sẽ giải thích cho họ hiểu.”
Năm phút sau khi cửa lò được mở, tôi cảm thấy nhiệt độ bên trong đã hạ xuống nên cố gắng vào lại. Đầu tiên là nhắc nhở Thẩm Thư: “Sau khi tôi vào trong, anh phải bảo đảm không có ai đốt lò, nếu không lúc tôi đi ra sẽ hóa thành tro đấy.”
Thẩm Thư cười, nói: “Cái này tôi có thể bảo đảm.”
Tôi lấy tay bịt mũi rồi đi thẳng vào lò, bên trong nghi ngút khói bụi, tầm nhìn chỉ còn khoảng 1m. Tôi khom lưng, cúi đầu, nheo mắt lại, tìm kiếm thật kỹ lưỡng, đồng thời lấy tay để mò mẫm dưới đất. Tìm kiếm một hồi, tay tôi chạm vào thứ gì đó cưng cứng, s0 so4ng một lúc thì thấy đó là một vật thể có dạng hình cầu, cầm nó lên quan sát tỉ mỉ, đích thực là thứ tôi cần tìm, liền lấy hai tay ôm lấy nó rồi đi ra khỏi lò đốt.
Mọi người xì xào khi thấy tôi ôm một cái đầu lâu bước ra.
Tôi cầm cái thứ tròn tròn này trên tay, dí sát mũi Thẩm Thư, nói: “Đường Thư làm tròn sứ mệnh.” (Đường Thư là một nhân vật thời Chiến Quốc)
Thẩm Thư cười, hỏi: “Làm sao cô biết chiếc đầu lâu này chưa bị thiêu thành tro?”
Tôi đáp: “Đi thôi, tôi sẽ giải thích với anh trên xe. Đây chắc chắn một trăm phần trăm là đầu lâu của người tử tù đó, anh nhìn cái lỗ trên hộp sọ này mà xem, là lỗ do đạn của sún.g gây ra.”
Bốn người chúng tôi cảm ơn Lục Chí và những người nhân viên khi họ còn đang há hốc kinh ngạc, lên xe trở về Đội hình sự.
Ngồi trên xe, tôi giải thích cho Thẩm Thư: “Phần kín nhất trong cơ thể người chính là khoang sọ. Trong quá trình hỏa táng, do nhiệt độ cao, hầu hết các mô trong hộp sọ lại là chất lỏng, điều này không khác gì việc đốt nóng một bình thủy tinh kín chứa đầy nước bên trong, áp suất trong khoang sọ không ngừng tăng lên, cuối cùng đạt đến điểm giới hạn, sau đó nó sẽ vỡ tung ra, xương sẽ bắt đầu bị than hóa cho đến khi biến thành tro. Nhưng chúng ta đã khá may mắn, tên tử tù được hỏa táng đó bị một phát sún.g bắn thẳng vào đầu, hình thành nên một cái lỗ, điều này đã làm giảm tính kín của khoang sọ đi rất nhiều, chất lỏng bên trong sau khi được nung nóng sẽ có chỗ để thoát ra ngoài, vì thế mà hộp sọ vẫn còn nguyên. Hơn nữa nó lại chưa bị than hóa hoàn toàn, chúng ta vẫn có thể xác minh được ADN, từ đó xác định được nó có khớp với Lê Tiểu Long hay không.”
Cả ba người đều chăm chú lắng nghe. Một lúc lâu sau, Ngô Huy nói: “Thật là vi diệu, các cô làm nghề pháp y, đến việc hỏa táng người chế.t mà cũng nghiên cứu kĩ đến vậy.”
Tôi đáp: “Ngày đầu tôi nhập học, thầy hướng dẫn đã nói với chúng tôi, làm pháp y, quan trọng nhất là ba điều: chi tiết, chi tiết và chi tiết. Nhất là khi phá những vụ trọng án, IQ của tội phạm ngày càng cao, năng lực phản điều tra của chúng ngày càng mạnh, chúng ta buộc phải giỏi trong việc bới lông tìm vết, từ những điều nhỏ nhất mà kẻ phạm tội bỏ sót tìm ra mấu chốt của vụ án. Nói vậy, các anh không nghĩ là tôi đang tự tâng bốc bản thân đó chứ?”
Ngô Huy đáp: “Đâu có, chúng tôi như được mở mang tầm mắt mới phải.”
Thẩm Thư nói: “Cô Thục Tâm là minh tinh ngành pháp y của thành phố Sở Nguyên, điển tích về cô ấy có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Tôi đáp: “Lần nào anh hài lòng mà chả thế này, còn nếu không vừa ý anh, thì mũi không ra mũi mà mặt cũng không ra mặt.”
Thẩm Thư nói: “Oan cho tôi quá, tôi lúc nào mà chả kính trọng cô.”