Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 35



Buổi chiều của ngày thứ 30 kể từ khi thành lập chuyên án 715, Thẩm Thư nhận được điện thoại từ văn phòng Cục, lệnh cho anh ta đến tham dự Hội nghị Đảng mở rộng vào lúc 4 giờ.

Lúc Thẩm Thư có mặt tại phòng họp, bên trong đã đông đủ cả. Cục trưởng Vương Mộc, Cục trưởng hình sự Vương Đại Hải, Cục trưởng trị an Phú Cường và Đội trưởng đội hình sự Chu Gia Tương đều có mặt.

Cục trưởng Cục chính trị Tôn Vĩnh Đào ra hiệu cho Thẩm Thư ngồi xuống và nói: “Hôm nay chúng tôi tổ chức hội nghị Đảng mở rộng, một số cán bộ cấp trung không phải Đảng viên cũng được mời đến tham dự. Quân số 17 người, có mặt 17 người.” Rồi quay sang xin ý kiến Vương Mộc: “Cục trưởng Vương, có thể bắt đầu cuộc họp rồi.”

Vương Mộc hắng giọng, nói: “Chủ đề chính trong hội nghị Đảng mở rộng ngày hôm nay là chuyên án 715. Như chúng ta đã biết, nạn nhân trong vụ án này là bà xã của đồng chí Chu, là người nhà của cán bộ công an, nên vụ án này được liệt vào án trọng điểm của năm. Tại đây, tôi thay mặt Đảng bộ, tỏ lòng tiếc thương sâu sắc đối với đồng chí Chu.”

Chu Gia Tương hai mắt đẫm lệ, khẽ cúi người để bày tỏ lòng biết ơn tới mọi người.

Vương Mộc cho biết: “Sau vụ án 715, Cục thành phố và chính quyền Tỉnh đều đã quan tâm sát sao, Cục thành phố đã cho thành lập tổ chuyên án, đồng thời trao trách nhiệm cao cả này cho đồng chí Thẩm Thư, đội phó đội hình sự. Đảng bộ còn quyết định, nhằm hỗ trợ Thẩm Thư phá án, mọi ban ngành nội bộ Cục phải phối hợp hết mình cùng cậu ta, cần người có người, cần súng có súng, cần bất kỳ tài nguyên nào đều sẽ được đáp ứng. Có thể nói, Đảng bộ đã dốc cạn lực lượng. Mọi người đều biết, các Đảng viên trong Đảng bộ đều có chức vị cao và những công việc quan trọng riêng, không thể phân thân ra để mà nhúng tay vào vụ án, nên tất cả đều đặt hy vọng lên người Thẩm Thư.”

“Thế nhưng,” Ngữ khí của Vương Mộc bỗng thay đổi: “Thẩm Thư đã không đáp ứng được kỳ hạn một tháng của vụ án, không thể phá án như đã định, vì thế đồng chí Thẩm Thư không thể trốn tránh khỏi trách nhiệm. Chủ đề chính trong buổi họp ngày hôm nay, đó là thảo luận để đưa ra quyết định xử lý đối với đồng chí Thẩm Thư.”

Phòng họp bỗng trở nên tĩnh lặng.

Thẩm Thư giơ tay lên, bảo: “Tôi có điều muốn nói.”

Vương Mộc đáp: “Có gì cậu cứ việc nói, tổ chức sẽ cho cậu cơ hội.”

Thẩm Thư nói: “Bây giờ là 4 giờ chiều, vẫn còn 8 tiếng nữa mới hết kỳ hạn 30 ngày phá án, việc thảo luận để đưa ra hình phạt cho tôi bây giờ không phải là quá sớm sao?”

Vương Mộc đáp: “Cậu hãy chỉnh đốn lại thái độ, vụ án này có sức ảnh hưởng cực lớn, nếu như cậu không chịu trách nhiệm thì chúng tôi biết giải trình như thế nào với Thành ủy, các cán bộ trong ngành cũng như toàn xã hội đây?”

Thẩm Thư nói: “Tôi nhất định sẽ chỉnh đốn thái độ, tuyệt đối không thoái thác trách nhiệm, nhưng thời hạn phá án vẫn còn 8 tiếng, tôi hy vọng các vị lãnh đạo hãy cho tôi thêm 8 tiếng nữa, tôi sẽ đem lại cho các vị câu trả lời thỏa đáng.”

Mọi người bỗng bàn tán xôn xao.

Vương Mộc cau mày hỏi: “Thẩm Thư, cậu định làm cái trò gì vậy hả?”

Thẩm Thư trả lời: “Chúng tôi đang cho xác minh chứng cứ cuối cùng, cần thêm nửa tiếng nữa, sau khi đã xác minh được rồi thì vụ án này coi như được sáng tỏ. Vì thế tôi khẩn cầu tổ chức cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa.”

Các thành viên trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.

Phú Cường là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng này, nói: “Thẩm Thư đã nói như vậy, thì chúng ta hãy tin vào đồng chí của mình, hy vọng sau nửa tiếng nữa, cậu sẽ đem đến bất ngờ cho chúng tôi.”

Vương Mộc cảm thấy sự uy nghi của mình như đang bị khiêu khích, nói: “Thẩm Thư, cậu có biết cách làm của cậu đã vi phạm kỷ luật tổ chức không, bắt những lãnh đạo cao cấp và trung cấp ngồi đây nửa tiếng để đợi cậu, cậu định làm lãng phí thời gian của mọi người à.”

Thẩm Thư đáp: “Tôi rất xin lỗi, tôi không ngờ là cuộc họp này lại đến sớm hơn dự tính.”

Phú Cường đỡ lời: “Nửa tiếng cũng không phải quá lâu, mọi người cứ tán gẫu với nhau là được mà.”

Lúc này, điện thoại của Thẩm Thư vang lên.

Thẩm Thư xin phép mọi người xung quanh để nghe điện thoại, nghe một hồi, anh ta cúp máy rồi nói: “Không cần đợi nữa, tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.”

Vương Mộc nói: “Chúng tôi cho cậu cơ hội, mau nói ngắn gọn đi.”

Thẩm Thư đáp: “Tôi vẫn cần hai người nữa giúp tôi gỡ giải vụ án này. Họ là bác sĩ pháp y Thục Tâm và cảnh sát Phùng Khả Hân, xin tổ chức phê chuẩn.”

Vương Mộc không rõ là anh ta định làm trò gì, do dự nói: “Được, nhưng chúng tôi có cần phải ngồi đây đợi nữa không?”

Thẩm Thư đáp: “Không cần, bọn họ đã có mặt, đang đứng đợi ngoài cửa.”

Thẩm Thư đứng dậy, bước đến bên cửa phòng họp, mở cửa cho hai chúng tôi đi vào.

Dưới con mắt khó hiểu của mọi người xung quanh, tôi và Phùng Khả Hân bước đến ngồi cạnh Thẩm Thư.

Thẩm Thư nói: “Xin thứ lỗi cho tôi đã dùng cách này để gỡ giải vụ án lần này, tôi cần sự chứng kiến, phối hợp và ủng hộ của mỗi vị lãnh đạo đang ngồi ở đây. Có thể nói, đây là một cuộc chiến đấu gian nan và khác thường, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể bỏ lọt tội phạm, và nếu bỏ lỡ thời cơ cũng sẽ gây ra hậu quả tương tự. Vì thế tôi đã chọn thời cơ như lúc này, trường hợp như bây giờ. Ý tưởng phá án lần này được bác sĩ pháp y Thục Tâm đề xuất đầu tiên.”

Trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, tôi nói: “Kẻ sát nhân trong vụ án 715 là một bậc thầy tội phạm hiếm có, có năng lực phản điều tra cực cao, không để lại bất cứ dấu vân tay, dấu giày, tóc hay bất cứ manh mối nhận dạng nào ở hiện trường. Điều này khiến vụ án rơi vào bế tắc, gặp khó khăn ngay từ khi bắt đầu. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, chúng tôi chưa từng đi chệch khỏi hướng điều tra, bởi lẽ, mặc dù hung thủ không để lại dấu vết vật lý tại hiện trường, nhưng hắn đã để lại dấu vết tâm lý.”

Nói đến đây, khán phòng bắt đầu xôn xao, mọi người xì xào về cái thuật ngữ “dấu vết tâm lý”.

Tôi nói: “Vâng, là dấu vết tâm lý, mọi người có lẽ chưa quen với từ này, bởi trong quá trình điều tra, chúng ta rất ít khi dùng đến nó. Nhưng tôi tin, trong tương lai, từ này sẽ được sử dụng ngày càng nhiều. Một năm trước, trụ sở cảnh sát Scotland ở Anh đã mở một khóa học online về dấu vết tâm lý học, tôi và Thẩm Thư đã tham gia và tốt nghiệp cùng nhau.”

Tôi nói tiếp: “Vụ án lần này vừa hay đã đem tới cho chúng tôi một bài kiểm tra khó về bộ môn dấu vết tâm lý học. Hung thủ đã để lại nhiều dấu vết giả tại hiện trường, nhưng cũng đồng thời để lại nhiều sai sót. Ít nhất có ba tình tiết đã để lộ thân phận của hung thủ. Một trong số đó là làm giả hiện trường của một vụ cu0ng hi3p, l0t s4ch quần áo nạn nhân, để lại trên đầu giường một chiếc bao cao su đã bị bóc vỏ, cào rách phần th4n dưới của nạn nhân, nhưng khi hắn ta rời đi, lại dùng một chiếc chăn mỏng đắp lên phần th4n dưới của nạn nhân, điều này đã để lộ ra một thông tin quan trọng, trong tiềm thức của hung thủ, hắn không muốn để người khác nhìn thấy phần th4n dưới của nạn nhân, vì muốn bảo vệ quyền riêng tư của cô ấy. Thử nghĩ mà xem, một kẻ không liên quan gì đến nạn nhân liệu sau khi gây án, trong lúc tâm trạng lo lắng, liệu có đủ bình tĩnh để làm vậy hay không? Tất nhiên là không. Vì thế, chúng tôi suy đoán, hung thủ là người thân bên cạnh nạn nhân, rất chú trọng đến chuyện riêng tư của nạn nhân. Đây chính là dấu vết tâm lý mà hung thủ để lại hiện trường.”

Khán phòng lại một phen xôn xao. Phú Cường giơ ngón tay cái về phía tôi, tỏ vẻ ủng hộ.

Tôi nói tiếp: “Ngoài ra, hung khí mà hung thủ sử dụng là một con dao bếp, trên thân nạn nhân lại bị trúng 7 nhát dao, trong đó có 4 vết đâm không chí mạng. Hung thủ đang cố để lại cho chúng ta một ấn tượng, rằng hung thủ đã dùng dao để moi thông tin từ phía nạn nhân, ví dụ như mật mã két sắt và nơi cất chìa khóa, đồng thời trong lúc tra hỏi đã để lại những vết đâm không chí mạng cho nạn nhân. Thế nhưng, trong lúc hung thủ gi3t ch3t nạn nhân, có một vết dao bổ vào đầu giường, hơn nữa vết bổ này lại khá lớn. Điều đó lại một lần nữa tiết lộ cho chúng ta một thông tin, hung thủ muốn gi3t ch3t nạn nhân, chứ không phải tra khảo, cũng không phải là ý đồ nhất thời, mà ngay từ đầu hắn đã muốn gi3t ch3t nạn nhân. Vì thế, 300.000 Nhân Dân Tệ trong két chỉ lầ đòn tung hỏa mù, mục đích gây án của hắn đó là giết người.”

Vương Mộc xen vào nói: “Cô nói nhiều như vậy, toàn là suy đoán, không có bằng chứng thực chất, đây là cách làm án của các cô đấy à?”

Tôi đáp: “Chúng tôi sẽ cung cấp bằng chứng thực chất sau, còn những gì tôi nói, là quá trình suy luận để phá án mà thôi.”

Vương Mộc tỏ vẻ không vui.

Tôi tiếp tục nói: “Hung thủ lấy sạch đồ trong két sắt, bới tung đồ đạc trong phòng nhằm tạo hiện trường có kẻ gian đột nhập cướp của. Thực ra ở đây xuất hiện một nghịch lý, nếu như người bị hại trong lúc bị tra hỏi đã khai ra mật mã két sắt, chả nhẽ lại không khai nốt chỗ cất chìa? Hành vi của hung thủ càng giúp chúng tôi củng cố thêm suy đoán của mình, rằng hung thủ muốn giết người chứ không phải cướp của. Ngoài ra, những lời khai của hàng xóm đã một lần nữa củng cố những suy luận này, họ nói rằng đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang vào ban đêm. Trên thực tế, khi gây án, hung thủ đã đi đôi giày đế mềm, hơn nữa tòa nhà này được cách âm khá tốt, người hàng xóm sẽ không thể nào nghe được tiếng bước chân, trừ khi hung thủ cố ý làm điều đó, cố tình tạo ra tiếng động để hàng xóm nghe thấy, nhằm tạo hiện trường tháo chạy sau khi gây án của hung thủ.”

“Gom các manh mối này lại với nhau, hướng điều tra đã rất rõ ràng, hung thủ là người bên cạnh nạn nhân, nam, có tình cảm với nạn nhân, quan tâm đến chuyện riêng tư của cô ấy, cơ thể cường tráng, năng lực phản điều tra cao, như vậy phạm vi đã được thu hẹp đi rất nhiều.”

Tôi chưa nói dứt câu, khán phòng đã bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt có chút khác thường, có người còn liếc nhìn Chu Gia Tương.

Vương Mộc khiển trách tôi: “Các cô cậu phá án có thể xác lập phạm vi đối tượng tình nghi, song không được tùy tiện nghi ngờ người khác, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến người khác, phá hoại cuộc sống bình thường của họ.”

Tôi đáp: “Chúng tôi không hề tùy tiện nghi ngờ ai cả, chỉ là đang suy luận, qua đó xác định phương hướng điều tra.”

Thẩm Thư tiếp lời tôi: “Sau khi xác minh được hướng điều tra, chúng tôi liên tục cho bám sát manh mối này, còn việc cho điều tra xác minh diện rộng, chỉ là đòn tung hỏa mù của chúng tôi, chứ không phải làm lãng phí cảnh lực, cũng do bất đắc dĩ, bởi đây là một vụ án hết sức đặc biệt, một khi rút dây động rừng, hung thủ sẽ tìm cách để bỏ trốn, như vậy mọi nỗ lực của chúng tôi sẽ đổ sông đổ biển.”

Thẩm Thư lại nói: “Chúng tôi ngay từ đầu không hề nghi ngờ hung thủ, bởi người đó không có thời gian gây án, khi vụ án xảy ra thì người này đang đi công tác nước ngoài.”

Cả khán phòng được một phen xôn xao.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.