Vụ Mã Thiên Huệ nhảy sông tự tử đã xảy ra được bảy tháng.
Hội trường Tinh Tương thành phố Sở Nguyên. Trong căn phòng hoa lệ, bày hai dãy bàn tiệc mừng đám cưới.
Trừ cô dâu chú rể, chỉ có hai mươi hai vị khách mời.
Chú rể vẻ mặt rạng rỡ như đạt được thành tựu là Vưu Vệ Đông, cô dâu xinh đẹp tỏa nắng là Tần Phán Phán.
Khách mời tời dự đều là quan chức cấp cao của thành phố Sở Nguyên, Vương Mộc và Khâu Thu cũng có mặt.
Tần Phán Phán vốn cũng định mời tôi tới, nhưng tôi tự thấy thân phận của mình không xứng với khách mời lắm, nên từ chối, hẹn sẽ gặp cô ấy chúc mừng sau.
Vưu Vệ Đông mặc bộ vest màu bạc, hàng hiệu đẳng cấp quốc tế, cổ đeo chiếc cà vạt màu nâu đỏ, chân đi đi đôi giày da cùng màu, đầu tóc trang điểm được làm ở salon nổi tiếng chuyên dành cho quan chức ở thành phố Sở Nguyên, cả người toát lên đáng vẻ người đàn ông đạt được thành tựu, khí khái hơn người.
Tần Phán Phán mặc một bộ váy cưới màu hồng, do một thợ thủ công nổi tiếng thiết kế riêng, mỗi đường may đều rất tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều rất tinh xảo, bộ váy cưới có giá tới hơn 100,000 tệ. Người đẹp trong bộ trang phục lộng lẫy càng thêm phần tỏa sáng.
Vưu Vệ Đông trịnh trọng phát biểu:
- Hôm nay là ngày cưới của tôi và Phán Phán, cảm ơn các vị đã tới tham dự. Chúng tôi không muốn tổ chức ồn ào, vậy nên làm một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ. Thứ nhất là muốn gửi lời đến các vị lãnh đạo Trung ương, trong khoảng thời gian chuẩn bị lễ cưới không thể tránh khỏi sơ sót, bản thân tôi là Thị trưởng, vậy nên cũng đã làm liên lụy ít nhiều đến mọi người. Hai là chuyện Thiên Huệ qua đời chưa được bao lâu, tôi vốn dĩ cũng không có dự định tái hôn, nhưng duyên phận tới rồi thì không tránh được, tôi cũng chỉ là một người bình thường, không thể không thuận theo, cùng Phán Phán kết thành đôi là một hạnh phúc lớn trong đời tôi.
Khâu Thu đứng dậy nâng ly rượu:
- Chúc Thị trưởng Vưu và cô Tần Phán Phán kết tóc trăm năm, tương thân tương ái, sớm sinh quý tử, tất cả chúng ta cùng cạn ly.
Các vị khách đều cười, khen thư ký Khâu chúc toàn lời hay ý đẹp, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Tần Phán Phán cũng vui vẻ đứng dậy:
- Hôm nay có nhiều bạn bè tới chúc mừng, tôi cũng xin được đại diện cho Thị trưởng Vưu và tôi, uống với mọi người một ly.
Cô dâu xinh đẹp chúc rượu, mọi người đều vui mừng đồng đồng ý.
Chúc rượu ba lượt, lên món năm lần, mấy người đã hơi ngà ngà say. Bỗng nhiên cửa hội trường mở ra, tổng giám đốc hội trường Tinh Tương mặc trang phục hoa hòe rực rỡ bước vào:
- Thị trường Vưu, bên ngoài có mấy người tìm ngài.
Vưu Vệ Đông hỏi:
- Ai vậy?
Mấy người ngoài cửa tiến vào, một nam thanh niên đi đầu nói:
- Là tôi.
Vưu Vệ Đông thấy anh liền khó chịu:
- Thẩm Thư, sao cậu lại tới đây?
Tần Phán Phán thấy tôi đứng sau Thẩm Thư, vẫy tay về phía tôi, nhưng tôi vờ không nhìn cô ấy, tay định giơ lên rồi lại hạ xuống, gương mặt cô lộ vẻ hơi ngại ngùng.
Thẩm Thư nói:
- Thị trưởng Vưu, diễn kịch xong rồi, ông nên trả giá về những việc mình đã làm đi thôi.
Vương Mộc thấy thế đứng bật dậy, rời khỏi bàn, nói:
- Thẩm Thư, gan cậu to bằng trời rồi, giờ cậu chỉ là dân thường, tự tiện xông vào đây là gây rối trật tự công cộng. Cậu đi ngay cho tôi, không là tôi tống cậu vào tù đấy!
Sau lưng Thẩm Thư còn có một người đàn ông trung niên, từ trang phục đã toát ra vẻ chính nghĩa, lên tiếng nói với tất cả mọi người:
- Phó cục trưởng cục Điều tra hình sự bộ Công an La Vân Ba, cùng cố vấn điều tra hình sự đặc biệt của bộ Công an Thẩm Thư tới thành phố Sở Nguyên thi hành công vụ, điều tra vụ án Mã Thiên Huệ bị sát hại, tất cả những người liên quan đến vụ án đều phải phối hợp điều tra.
Các vị khách mời mặt đều biến sắc.
Vương Mộc bị ba chữ “bộ Công an” dọa sợ mất mật, không nghe rõ La Vân Ba nói gì. Khâu Thu quen trải qua nhiều việc lớn hơn ông ta, phản ứng với tình cảnh này cũng nhanh hơn, nghe trong lời La Vân Ba nói có một chút nguy hiểm, giọng điệu không mấy thiện chí, vội vàng nói:
- Là chuyên gia điều tra hình sự do Trung ương cử tới, mau mời ngồi, ở đây không có người ngoài.
Thẩm Thư không để ý ông ta, nhìn thẳng Vưu Vệ Đông:
- Ông và tình nhân hợp sức lên kế hoạch gi.ết vợ, tự ý bao che lấp li3m, ông một tay che trời lộng hành ở thành phố Sở Nguyên, có thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, nhưng ai ngờ được rằng lưới trời lồng lộng, việc ác ông làm quá nhiều, không ai có thể cứu được ông nữa đâu.
Vưu Vệ Đông làm quan chức bao nhiêu năm, xưa nay không có ai nói với ông như thế, ông bộc phát cơn tức giận, quát lớn:
- Thẩm Thư, cậu là cái thá gì mà dám nói vậy với tôi?
Thẩm Thư khe khẽ cười lạnh:
- Tôi chỉ là một người bình thường đường đường chính chính, không phải là cái thá gì, ông ngồi trên ghế cao, bên ngoài thì hô mưa gọi gió, làm mấy việc lông gà vỏ tỏi này thì có tính là gì đâu.
Vưu Vệ Đông tức giận, mặt trắng bệch, ra lệnh cho Vương Mộc:
- Gọi người tới, bắt tên này đi!
Vương Mộc lấy lại bình tĩnh, nhìn tình hình ông ổn, chỉ dám đứng ngây người ra, cuối cũng cũng không đứng dậy, cũng không làm gì cả.
Tần Phán Phán ngồi trên ghế, gương mặt thất thần, cả người mềm nhũn, bộ váy cưới màu hồng cũng hòa làm một với dáng vẻ u uất của cô.
Thẩm Thư nói:
- Vưu Vệ Đông, kế hoạch giết người của ông quá tinh vi, lúc đầu chúng tôi đều bị ông lừa. Ông có tới bốn nhân chứng, lại đều là những người trẻ tuổi làm ăn chính đáng, trong tình huống này, chúng tôi không thể không tin Mã Thiên Huệ tự vẫn. Nhưng sự thật đằng sau vụ án này giống như hòn đá ném vào biển sâu, lần này phải cảm ơn Cục trưởng Vương. Theo lệ, vụ án tự sát không cần có cảnh sát hình sự nhúng tay vào, Cục trưởng Vương Mộc lại rất coi trọng người đang ngồi ghế Phó thị trưởng đương nhiệm lúc đó, vậy nên bắt tôi và bác sĩ pháp y giỏi nhất của Cục thành phố tới hiện trường.
Vương Mộc tưởng Thẩm Thư đang báo thù tư, nhắm vào quan hệ giữa ông ta và Vưu Vệ Đông, liền ném cho Thẩm Thư ánh mắt phẫn nộ.
Thẩm Thư nói tiếp:
- Ở hiện trường, tôi và bác sĩ pháp y Thục Tâm đều đã nảy sinh nghi ngờ khi thấy thi thể của Mã Thiên Huệ. Xác người bị chết đuối thường nắm hai bàn tay, nắm tay có cát hoặc rong rêu, hoặc là lẫn vào những sợi quần áo của nạn nhân, mà hai tay của Mã Thiên Huệ đều vô cùng sạch sẽ, cũng không vướng tạp bẩn gì trên người. Nhưng nói cho cùng đây chỉ là suy đoán thông thường, muốn kết thành vụ án cần phải có bằng chứng, hai đôi tình nhân có mặt ở hiện trường đều khai rằng họ nhìn thấy Mã Thiên Huệ nhảy xuống sông tự tử, bọn họ không có lý do gì để ngụy tạo lời khai, vậy nên cục trưởng Vương ra lệnh không cần khám nghiệm tử thi, chúng tôi không có cách nào tiếp tục kiên trì.
Vưu Vệ Đông nhẫn nại nói:
- Thời gian của những người ở đây đều quý giá, không có tâm trí nghe cậu ôn lại chuyện cũ đâu, mau nói vào vấn đề chính đi.
Thẩm Thư đáp:
- Chuyện tôi đang nói chính là vấn đề chính. Sau khi trở về Cục thành phố, tôi và Thục Tâm đã bàn bạc với nhau, phát hiện ra điểm khả nghi, đều cảm thấy thi thể của Mã Thiên Huệ có rất nhiều điểm nghi vấn, chắc chắn phải khám nghiệm. Mẹ của nạn nhân đã tới tới đội cảnh sát hình sự, chúng tôi đã lấy được giấy đồng ý khám nghiệm của bà, vậy nên đã tiến hành khám nghiệm tử thi. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Dưới ánh đèn, da mặt của thi thể Mã Thiên Huệ có màu đỏ hơn so với phần thân, hiện tượng này chứng tỏ cô ấy đã bị người ta nhấn đầu xuống nước ngạt thở dẫn đến cái ch.ết, bởi vì vậy nên tư thế thi thể nạn nhân phần đầu bị gập lại, thời điểm tử vong máu không lưu thông lên não, vậy nên mặt mới chuyển thành màu đỏ. Trong khi đó những người nhảy sông tự vẫn bình thường mặt sẽ đều có màu trắng. Ngoài ra, trong nội tạng và khí quản người ch.ết không hề có một hạt cát, mà nước sông Đen không quá sạch, người tự tử ở sông Đen không thể không hít phải cát, trừ phi người đó đã bị người ta gi.ết chết sau đó ném xác xuống sông Đen.
Vưu Vệ Đông không dám thở ra một tiếng nào.
Thẩm Thư nói:
- Tôi đã gửi kết quả khám nghiệm cho Cục trưởng Vương, hi vọng ông sẽ chú tâm, tiến hành điều tra vụ án này, nhưng ông ấy lại nổi trận lôi đình, nói thẳng nếu tôi không thể kết thúc vụ án ngay lập tức thì sẽ cắt chức tôi. Tôi không chắc ông ấy có liên quan gì đến đến vụ án, dù không được điều tra nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì.
Tôi tiếp lời:
- Chúng tôi đã gửi kết quả khám nghiệm tử thi lên sở Công an Tỉnh, để được bảo lưu, có một bộ phận có thẩm quyền tiếp nhận. Dù thi thể Mã Thiên Huệ đã được hỏa thiêu nhưng không ảnh hưởng đến hiệu lực của kết quả khám nghiệm về mặt pháp luật.
Vưu Vệ Đông nói:
- Chuyện linh tinh này mà các người dám đánh tiếng tiếng với cả cấp Tỉnh cấp Bộ, đại diện thi hành điều tra các vụ án hình sự của nhân dân cả nước, ai cho các người cái quyền này?
Thẩm Thư đáp:
- Pháp luật cho chúng tôi quyền, ở đất nước này, không có ai lớn hơn luật pháp, ngay cả người nằm thế lực đen tối hung hăng như ông cũng không thể. Chúng tôi đã điều tra lại bốn nhân chứng, không có phát hiện điểm khả nghi, bọn họ không hề nói dối. Trong quá trình trao đổi giữa Thục Tâm và Phương Văn Kiệt, cô ấy đã vô ý đề cập đến biểu hiện của những người nhảy sông tự vẫn, điều này đã gợi ý cho chúng tôi một hướng tư duy mới.
Phương Văn Kiệt từng hỏi Thục Tâm, trong vòng nửa năm xảy ra ba vụ tự sát, tại sao chỉ có Mã Thiên Huệ không để lại giày ở hiện trường, tại sao trước khi nhảy xuống sông cô ấy lại kêu lên một tiếng “A” rất lớn? Hai dấu hiệu này không thề phù hợp với những đặc điểm của những người tự sát, dù không thể tính là một bằng chứng, nhưng bỗng nhiên thức tỉnh lối suy luận đang lâm vào ngõ cụt của chúng tôi.
Theo hướng suy nghĩ này, tất cả những mơ hồ xung quanh vụ án lập tức được sáng tỏ. Bốn nhân chứng chắc chắn không nói dối, họ tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ nhảy xuống nước, nhưng người phụ nữ đó chắc chắn không phải Mã Thiên Huệ. Người phụ nữ đó sau khi nhảy xuống sông đã rời khỏi hiện trường, đánh tiếng cho đồng phạm trước đó ném xác người bị hại xuống nước, chỉ là theo tư duy của một người bình thường, chúng tôi đều mặc định thi thể đó chính là người phụ nữ đã nhảy sông. Giải thích như thế, vậy có thể hiểu được rõ ràng lý do tại sao người phụ nữ đó trước khi nhảy sông không để lại giày, tại vì cô ấy hoàn toan không muốn tự sát, không hề trải qua quá trình đấu tranh tâm lý như những người đã sớm có ý định nhảy xuống sông tìm đến cái chết. Người phụ nữ trước khi nhảy xuống sông kêu lớn là để gây chú ý cho những người làm chứng thấy cô ta nhảy sông. Kế hoạch này được an bài rất tinh vi, lừa được tất cả mọi người, chúng tôi phải tốn mất mấy ngày mới có thể hiểu được nó.
Việc phá án tiến triển đến giai đoạn này, chúng tôi đã nhắm vào điều tra Vưu Vệ Đông. Bởi vì nếu trong tình cảnh Mã Thiên Huệ đang chỉ có một mình, ra tay mà không để cho ai biết, thì Vưu Vệ Đông người có khả năng gây án cao nhất. Nhưng chức danh của ông ta là Thị trưởng, chúng tôi không thể công khai điều tra ông ta được.
Tần Phán Phán mặt cắt không một giọt máu, run lẩy bẩy. Khâu Thu ngồi bên cạnh cô cũng đứng dậy khỏi ghế để tạo khoảng cách, biểu thị bản thân không hề liên quan đến cô.
Thẩm Thư tiếp tục nói:
- Nếu suy luận của chúng tôi là chính xác, thì trong kế hoạch này phải có một người phụ nữ, người phụ nữ này có một thân phận đặc biệt và cô ta biết bơi, ngoài ra giọng nói của cô ta cũng phải hơi chững chạc, vậy nên không thể là người trẻ tuổi, nhưng có thể lặn ngụp dưới nước một khoảng thời gian đủ lâu thì tuổi tác cũng không thể quá lớn, là người phụ nữ khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi. Việc điều tra chỉ có thể âm thầm tiến hành, chúng tôi đều rất thận trọng, nhưng suốt một thời gian dài vẫn không thể tìm ra người phụ nữ này. Chúng tôi chỉ có thể tự tạo cơ hội tiếp cận Vưu Vệ Đông, hi vọng có thể tìm được sơ hở của ông ta. Đúng là trời không phụ người có lòng, Thục Tâm tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường cấp Ba thành phố Sở Nguyên đã phát hiện ông ta cũng một người phụ nữ có quan hệ rất mờ ám.
Tôi giải thích:
- Bạn học cấp Ba của tôi – Trần Thuật hiện đang là Phó hiệu trưởng trường cấp Ba thành phố Sở Nguyên, cô ấy trước kia là thành viên đội bơi lội thanh thiếu niên Thành phố, năm nay ngoài ba mươi, tôi và Thẩm Thư bèn nghĩ liệu có thể tìm kiếm trong vòng quan hệ bạn bè của cô ấy không. May mắn, trong buổi lễ kỷ niệm trường, người phụ nữ này đã lọt vào tầm ngắm của tôi.
Tần Phán Phán nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập sự ngờ vực và oán trách.
Tôi nói với cô ấy:
- Phán Phán, xin lỗi, tôi đã tiếp cận chị vì mục đích phá án, tôi vẫn luôn nghi ngờ và lợi dụng chị. Lần đó trong buổi lễ kỷ niệm trường, dù chị và Vưu Vệ Đông cố tình giả vờ nhưng không quen, tôi cũng nhận ra hai người đã quen biết nhau từ trước, mà lại còn là quan hệ mật thiết.
Vưu Vệ Đông cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, ánh mắt ông ta nhìn tôi chằm chằm, không hiểu trong hôm hội trường, ông ta và Phán Phán chỉ nói chuyện hai câu ngắn ngủi tại sao cũng bị bại lộ.
Tôi đáp:
- Thị trưởng Vưu là một vị quan chức đã có nhiều năm kinh nghiệm, lúc cười có cảm giác khách khí, biểu thị sự thân thiện và quyền lực của ông. Hôm đó nếu tinh mắt, liếc một cái cũng có thể nhận ra nụ cười của ông đang cố che giấu gì đó. Thật sự không khó để phát hiện ra một nụ cười giả tạo, nụ cười bình thường sẽ thể hiện tình cảm từ từ xuất hiện, cười rất thật lòng, giàu thành ý, đuôi mắt cong lên, sau khi cười sẽ không lập tức biến mất ngay. Nhưng nụ cười giả dối thì đuôi mắt cong lên sau đó sẽ lập tức hạ xuống. Lúc ông bắt tay Tần Phán Phán, đã để lộ nụ cười thật sự của ông, ánh mắt của ông cũng trở nên thành thật. Điều này chứng tỏ hai người đã có quan hệ mờ ám từ trước. Đương nhiên, đây chủ yếu vẫn là suy đoán, còn có một khả năng đó là vì Tần Phán Phán rất xinh đẹp, Thị trưởng Vưu lại là một người đàn ông cốt cách như ngọc, khi gặp một cô gái xinh đẹp sẽ mỉm cười thể hiện tình cảm. Nhưng trong câu đối thoại thứ hai giữa hai người, Tần Phán Phán đã hỏi ông tại sao không ở lại tham gia bữa tiệc, giọng điệu của cô¬¬ ấy nhẹ nhàng nhưng vẫn có cảm giác đang yêu cầu, bàn tay cũng hơi siết lại. Tay phải của cô ấy nắm lấy lấy tay trái của ông, đây không phải là một cái bắt tay bình thường, lòng bàn tay hướng vào nhau, dùng sức siết lại, cái bắt tay này tuy trang trọng nhưng mang theo ý tứ, thể hiện rằng Tần Phán Phán đang “ra lệnh” cho ông ở lại tham dự bữa tiệc, một người dân bình thường sao có thể “ra lệnh” cho Thị trưởng thành phố cô ấy đang sống chứ? Trừ phi bọn họ có quan hệ ngang hàng nhau.
Vưu Vệ Đông hét vào mặt tôi:
- Nói năng vớ vẩn, không có phép tắc gì hết!
Tôi mỉm cười:
- Ông bảo tôi ăn nói vớ vẩn, nhưng đây lại là một suy luận rất khoa học, kiểu lý luận này rất quan trọng trong các giờ học điều tra các vụ án hình sự, có người gọi nó là “Đọc Tâm Thuật”, có người cho nó là cách lý giải ngôn ngữ cơ thể, bộ môn này không những giúp chúng tôi thu thập chứng chứ, mà còn giúp chúng tôi chú ý vào những chi tiết quan trọng mà người bình thường bỏ sót, mau chóng tìm ra kẻ tình nghi. Những kẻ tình nghi đều là những diễn viên giỏi, trong cuộc sống hắn vẫn luôn đóng kịch, nhưng vở kịch này lại không có kịch bản, cũng không thể quay lại cảnh, diễn viên có giỏi đến mấy thì cũng sẽ để lại sơ suất. Thị trưởng Vưu, ông có đồng ý với cách nói của tôi không?
Vưu Vệ Đông thở hắt một tiếng, không đáp lời.
Tôi lại nói:
- Từ sau hôm đó, tôi bắt đầu cố ý tiếp cận Tần Phán Phán, với mục đích đến được nơi ở của cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ rất cẩn thận và sạch sẽ, trong nhà được dọn dẹp không dính một hạt bụi, thế nhưng tôi vẫn phát hiện ra dấu vết có đàn ông ra vào căn nhà, hơn nữa lại còn là cùng một người đàn ông. Lần cuối cùng tôi đến, tôi đã nhặt được một sợi tóc của đàn ông trong bồn tắm nhà Tần Phán Phán, may mắn hơn nữa, sợi tóc đó vẫn còn nguyên chân tóc. Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm DNA, kết quả xét nghiệm hoàn toàn trùng khớp với DNA của Vưu Vệ Đông. Lúc đó, Tần Phán Phán vẫn chưa hề công khai chuyện cô ấy và Vưu Vệ Đông đang yêu nhau. Điều này cũng có nghĩa, hai người họ đã sớm quen biết và cùng nhau thông đồng giấu kín chuyện này.
Tần Phán Phán không cầm nổi nước mắt, nức nở:
- Thục Tâm, sao cô lại hại tôi? Tôi vẫn luôn coi cô là bạn bè.
Tôi cảm thấy hơi bối rối:
- Xin lỗi, để phá án, tôi chỉ có thể làm như vậy, thật ra cũng bởi vì năng lực của đối thủ quá mạnh, đến cả việc nghi ngờ chúng tôi cũng không dám thể hiện ra, nếu không lập tức sẽ bị kết thù oán, vụ án này sẽ mãi chìm sâu xuống đáy biển.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Phán Phán giàn giụa nước mắt, biểu cảm phức tạp, trông rất thảm hại.
Thẩm Thư nói:
- Thời điểm xảy ra vụ án này chúng tôi đã biết sẽ phải đối diện với một cuộc chiến khốc liệt. Thế nhưng, khi đã nắm trong tay tất cả các manh mối suy luận thì chúng tôi vẫn không có được bằng chứng trực tiếp. Nếu kẻ gây án là một người bình thường, chúng tôi có thể dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi để xoay chuyển tình thế, điều tra hành tung của ông ta, buộc ông ta phải mở miệng. Nhưng đối thủ lần này lại là kẻ quyền cao chức trong, chúng tôi chỉ có duy nhất một cách là nỗ lực tìm kiếm thu thập những manh mối nhỏ. Đây là một trận chiến giữa cái mạnh và cái yếu, phe chúng tôi rất thua thiệt. May mắn là con gái của Vưu Vệ Đông đã xuất hiện và lựa chọn chính nghĩa, đứng về phe chúng tôi.
Câu cuối cùng này như một đòn trời giáng xuống Vưu Vệ Đông, ông ta lập tức quay người lại, mới ý thức được con gái đã đứng sau lưng ông, khiến ông ta như bị nhìn trúng tim đen.
Thẩm Thư vừa thấy Vưu Vệ Đông cuối cùng cũng tiến gần đến bờ vực thất thế, biết đây chính là cơ hội anh phải nắm bắt. Anh nhìn thẳng vào mắt Vưu Vệ Đông, nói:
- Chuyện xấu đã làm nhiều rồi, cuối cùng ông cũng phải nhận sự phản bội từ chính người thân của ông. E là ông cũng không ngờ rằng, trước khi Mã Thiên Huệ bị hại đã sớm nhận ra hình thế nguy hiểm của bản thân, vậy nên đã tổng hợp lại những chứng cứ tham ô hối lộ vi phạm luật pháp mấy năm nay của ông, bao gồm tất cả giấy tờ, ghi âm, hình ảnh vân vân,…gom thành một tập tài liệu rồi gửi tới một hòm thư điện tử. Chỉ là tôi vẫn không chắc chắn, tại sao Mã Thiên Huệ lại phản bội ông, e là có liên quan đến việc ông ngoại tình với Tần Phán Phán.
Lúc này Vưu Vệ Đông mới nhận ra ngày tận thế đã gần kề, vinh hoa phú quý đều đã tan tành. Trong một khoảnh khác, bao nhiêu hi vọng đều hóa thành một giấc mơ. Tỉnh giấc rồi, Sở Nguyên vẫn là một thành phố phồn hoa, ông ta vẫn là một Thị trưởng được người người kính nể.
Thẩm Thư không để cho ông ta tiếp tục mơ tưởng nữa:
- Khi cầm trong tay tập tài liệu văn bản và âm thanh hình ảnh này, tôi mới có được chứng cứ trực tiếp để kết thành vụ án. Nhưng Cục trưởng Vương Mộc không chấp nhận lời đề nghị của tôi, lại còn cấm đoán tôi hành động. Vào thời điểm vụ án đã đi tới giai đoạn quyết định, tôi lại bị đình chỉ công tác và quyền hành, đưa tình thế trở về hai bên cân bằng, là một nước đi vô cùng lợi hại của ông.
Trong thành phố Sở Nguyên, một cảnh sát hình sự bình thường của cục Công an thành phố đang phải tiếp nhận điều tra muốn đấu lại với một Thị trưởng đang ở ngoài ánh sáng. Tôi chỉ có thể cầu cứu giúp đỡ từ người ngoài. May mắn cho tôi, thầy Châu Lập Nhân từng dạy tôi hồi tôi học ở trường Đại học Công an, hiện đã về hưu, được cục điều tra hình sự thuốc bộ Công an nhờ cậy, với sự giúp đỡ của ông ấy, tôi đã gặp được Phó bộ trưởng bộ Công An, trình bày cụ thể cho ông ấy tình hình vụ án này. Vị Phó bộ trường này đang làm việc cho Bộ trường, có quan hệ với bên Ủy ban Kiểm tra và Kỷ luật Trung ương. Trong thời gian Thị trưởng Vưu Vệ Đông chuẩn bị hôn lễ, chúng tôi đã tiến hành bí mật điều tra, cuối cùng cũng đã tổng hợp được tất cả bằng chứng thép thể kết án.
Vưu Vệ Đông đổ mồ hôi ròng ròng, ngã rạp xuống đất. Các quan chức lớn nhỏ và những thương nhân giàu có xung quanh ông ta cũng bắt đầu xì xào lùi bước, không dám lại gần ông ta.
Vưu Vệ Đông là người có nhiều kinh nghiệm, đầu óc tính toán linh hoạt, nhìn thấy đại cục đã rồi, ông vẫn gượng dậy:
- Thẩm Thư, cứ cho là cậu đã có trong tay chứng cứ nhưng cũng cần phải có Ủy ban cấp trên tới tiến hành điều tra chứng minh thật giả, cậu chỉ là một cảnh sát hình sự đã bị tước quyền thi hành luật phát, không có quyền kết án.
Thẩm Thư đáp:
- Chuyện này cũng đã sớm nằm trong kế hoạch của ông, giờ tôi có thân phận là cố vấn điều tra hình sự thuộc bộ Công an tới hỗ trợ phá án, vụ án tham ô của ông và cả vụ ông lên kế hoạch sát hại Mã Thiên Huệ. Không sai, một tháng trước, dù tội giết người của ông đã sáng tỏ nhưng chúng tôi vẫn không có bằng chứng trực tiếp nên không thể kết tội ông. Nhưng người tính không bằng trời tính, một cơ hội bất ngờ, bộ phận An ninh toàn quốc của tôi đã đăng nhập vào một IP nước ngoài hiển thị trên bản đồ vệ tinh, phát hiện được một hình ảnh kì lạ, chúng tôi đã gửi hình ảnh này đến bộ phận An ninh.
Bức ảnh được chụp với độ phân giải vệ tinh, chụp rõ nét như nhìn bằng mắt thường, hình ảnh đã ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội của các người. Vệ tinh di chuyển theo quỹ đạo vòng quanh bản đồ thành phố Sở Nguyên, cách mặt đất khoảng 300 mét, độ phân giải của những tấm ảnh chụp được rất cao, nói là chụp sắc đến từng milimet cũng không quá. Tinh xảo nhất là, khu vực quanh công viên Nam Lăng thành phố Sở Nguyên cỏ cây rậm rạp rất khó chụp được ảnh rõ nét, nhưng cuối cùng lại có thể bắt được hai tấm hình bằng chứng rất quý giá, trong bức ảnh là một người phụ nữ bơi lên từ dưới sông Đen, sau đó họ lên một chiếc xe ô tê, người đàn ông ngồi ở ghế lái xe là một người đàn ông trung niên.
Thẩm Thư lấy một tấm ảnh chụp vệ tinh đưa cho mọi người xem:
- Qua kĩ thuật phân tích trên máy tính, đã chứng minh được người phụ nữ cả người ướt sũng này là Tần Phán Phán, còn người đàn ông đang đợi trên xe ô tô là Thị trưởng thành phố Sở Nguyên Vưu Vệ Đông. Thời gan vệ tinh chụp được bức ảnh trùng khớp là hai mươi phút sau khi bốn nhân chứng nhìn thấy người phụ nữ nhảy xuống sông. Chúng ta vẫn thường nói “người làm thì có trời biết đất biết”, ngày nay thời đại phát triển kỹ thuật cao, câu nói này không chỉ là một lời đe dọa bóng gió nữa, mà nó đã trở thành sự thật.
Tần Phán Phán quỳ xuống đất, hai tay gạt nước mắt rơi trên áo quần, vừa khóc vừa nói:
- Tôi có tội, là tôi đã hại chết Mã Thiên Huệ. – Cô ta bò đến đến bên cạnh Vưu Vệ Đông, dùng sức kiệt đánh ông ta – Việc ác ông làm vô kể, tại sao còn phải kéo theo tôi, ông trả lại cuộc đời cho tôi!
Hai nhân viên công an đứng sau lưng Thẩm Thư tiến lên tách hai người họ ra, cho mỗi người một chiếc còng số tám.
Phó cục trưởng cục Điều tra hình sự La Vân Ba nói với những khách mời tới dự lễ cưới:
- Mọi việc kết thúc rồi, giải tán thôi. À đúng rồi, Cục trưởng Vương Mộc không được đi, ông cũng có trách nhiệm trong vụ án của Mã Thiên Huệ, bao che cho kẻ tình nghi, phải tiếp nhận điều tra của bộ phận thẩm vấn cấp trên.
Vương Mộc run như cầy sấy, khóc lóc:
- Tôi chấp nhận thẩm vấn, chấp nhận thẩm vấn ạ.
Sau đó, vụ án th4m nhũng của Vưu Vệ Đông hơn nửa năm trước cũng được lật lại, nhân lực tham gia điều tra là hơn 120 người mới có thể điều tra được ngọn ngành tội trạng của Vưu Vệ Đông. Tất cả tài liệu liên quan đến vụ án xếp chồng lên nhau cũng phải cao tới hơn 3 mét.
Vương Mộc vì tội theo bè phái chính trị nên bị khai trừ khỏi ngành Công an, giáng xuống làm dân thường.
Thẩm Thư vẫn bảo vệ được thanh danh của mình. Chỉ có một chuyện nho nhỏ, anh vẫn là một “Phó đội trưởng phụ trách công tác toàn diện đội cảnh sát hình sự Cục thành phố”. Chữ “phó” như bóng với hình ấy bao hàm biết bao nhiêu cám dỗ và bí ẩn.