Chiều ngày 21 tháng 3 năm 2003.
Trời quang.
Sở Cảnh sát huyện Đại Oa.
Th.i th.ể của Mạch Dã và đống hài cốt bị thiêu cháy kia được đưa đến Sở Cảnh sát huyện Đại Oa để tiến hành kiểm nghiệm.
Bác sĩ pháp y kiêm chức Trần Kiến Đức của Sở huyện đến lượn một vòng, chào hỏi tôi, nói bệnh viện huyện còn một ca phẫu thuật nữa đang chờ anh ta, ở đây phiền tôi lo liệu, rồi quẳng lại vài câu khách sáo, quay người bỏ đi.
Đống hài cốt bị thiêu cháy kia không có giá trị kiểm nghiệm, thậm chí rốt cuộc đó là xương người hay xương động vật cũng không thể xá.c nhận được.
Chiếu đầu lâu đen ngòm kia may ra còn giá trị vật chứng.
Bấy giờ, kỹ thuật phục hồi nguyên trạng khuôn mặt trong nước đã đạt đến trình độ thuần thục, Phòng Cảnh sát nghiên cứu của tỉnh Tùng Giang có một tổ chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này.
Thẩm Thư sai Vu Ngân Bảo đem theo đầu lâu rồi lập tức xuất phát, ngựa không dừng vó mà phi đến Phòng Cảnh sát nghiên cứu để cầu viện, phải nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt gốc của th.i th.ể.
Th.i th.ể của Mạch Dã đã bị phân hủy nhẹ, đứng cách xa mấy mét cũng ngửi thấy mùi hôi thối của cái xá.c.
Dựa vào vết hoen tử thi và độ cương cứng của th.i th.ể để phán đoán, thời gian bị hại trong khoảng 72 – 96 tiếng đồng hồ.
Trên người th.i th.ể mặc quần áo ngủ, chân đi tất nỉ, quần áo đều không bị rách, cúc áo hoàn chỉnh, cũng không có dấu vết giằng co.
Th.i th.ể được bảo tồn hoàn chỉnh, trừ một số chỗ trên mặt, cổ, tay có vết xước ra, không có vết thương ngoài rõ rệt, không có vết thương chí mạng.
Dung mạo của nạn nhân bình thản, khóe miệng hơi nhếch cười, dường như trước khi chế.t không có kháng cự, không có sự lưu luyến với sinh mạng và sự sợ hãi với cái chế.t.
Kết quả giải phẫu th.i th.ể cho thấy, trong dạ dày nạn nhân có một lượng nhỏ thức ăn, gồm ngô, khoai lang và rau cải xanh, đều ở dạng dưỡng chấp, dự đoán trước khi bị hại 2 tiếng nạn nhân đã ăn uống.
Phần đầu của nạn nhân không có vết thương, không bị gãy xương, không có vết thương ngoài xuất huyết.
Cơ quan nội tạng hoàn hảo, tim, gan, lá lách, thận đều không bị tàn phá.
Không có biểu hiện trúng độc.
Phổi có một lượng nhỏ má.u tụ, hơi phình ra.
Cổ có một vết bầm màu tím đỏ, qua giám định không phải là vết hoen tử thi, mà là vết thương do tác động của ngoại lực.
Sụn giáp bị gãy, do bị ngoại lực đè nén mà thành.
Cổ có một vết lằn mờ, do th.i th.ể bị phân hủy nên không thể phân biệt được rõ ràng, nghi ngờ là vết siết cổ.
Cuống lưỡi và tuyến giáp trạng có vết má.u tụ và ổ xuất huyết rõ rệt.
Kết quả giám định th.i th.ể đã chứng minh, Mạch Dã chế.t do bị ngoại lực siết cổ.
Hơn nữa, anh ta còn không giãy giụa quá mạnh, khảng khái mà chế.t, cảm giác bình an vui vẻ.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là xung quanh vùng hậu môn của th.i th.ể, mọc đầy những cục thịt hình súp lơ, bề mặt sần sùi.
Theo kiến thức hạn hẹp của tôi về các bệnh lây qua đường tình d*c, thì đây là mụn cóc sinh dục, một bệnh truyền nhiễm lây qua đường tình d*c không an toàn.
Có hai điểm khiến tôi khó hiểu, một là khi còn sống Mạch Dã không có chuyện ái @n nào lan truyền ra bên ngoài, thậm chí đến sinh hoạt vợ chồng bình thường còn không thể đảm bảo, sao lại bị lây bệnh tình d*c được? Hai là vị trí mọc mụn cóc sinh dục của anh ta không bình thường.
Thông thường những mụn cóc sinh dục nằm ở gần cơ quan sinh dục, nhưng anh ta lại bị ở quanh hậu môn.
Những hủ nam hủ nữ mẫn cảm có thể đã đoán ra được nguyên nhân mà Mạch Dã bị lây nhiễm bệnh tình d*c, và đang cười thầm tư duy chậm chạp của một bác sĩ pháp y như tôi.
Đừng quên đó là 10 năm về trước, mọi người vẫn còn ngại đề cập đến vấn đề Anal se.x, hơn nữa từ khi bước chân vào nghề pháp y, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một vụ án có liên quan đến bệnh tình d*c lây nhiễm qua quan hệ đường cửa sau.
Sau khi kiểm tra xong hậu môn của th.i th.ể, tôi mới hiểu ra.
Hậu môn của nạn nhân rõ ràng không giống với người bình thường, lỗ hậu môn rộng và lỏng, có hình phễu, cơ vòng bị mất tính đàn hồi, niêm mạc hậu môn nhẵn nhụi, không có nếp nhăn.
Đây là hậu quả của việc quan hệ qua đường cửa sau trong một thời gian dài.
Tôi đem kết quả giám định th.i th.ể truyền đạt lại cho Thẩm Thư, sau cùng nói ra quan điểm của mình, Mạch Dã rất có thể là người đồng tính.
Thẩm Thư ngơ ngác nhìn tôi: “Cô chắc chứ?” Tôi đáp: “Chắc đến 9 phần.” Thẩm Thư gật đầu, không truy vấn nữa, nếu như cậu ta nhất định muốn biết tôi căn cứ vào đâu, thực sự sẽ đẩy tôi vào một thế vô cùng khó xử.
Thực sự cảm ơn sự tín nhiệm và lý giải của cậu ấy, có thể coi đấy là nghệ thuật đối nhân xử thế của cậu ấy, vào những lúc tất yếu sẽ tuyệt đối tin tưởng bạn, tránh những điều không vui và quẫn bách.
Thẩm Thư cầm lấy bao thuốc đặt trên bàn, rút ra một điếu rồi đặt dưới mũi ngửi, nhưng không châm lửa.
Đó là thói quen của cậu ta mỗi khi tình tiết vụ án bước vào giai đoạn mấu chốt.
Cậu ta không hút thuốc, trong đội cảnh sát hình sự như vậy là lạc loài.
Mọi người trong đội gần như là những ống khói di động, không trách được bọn họ, thức đêm, đào lỗ, công đồn, tư duy tình tiết vụ án, bọn họ có quá nhiều cơ hội để bị nghiện thuốc.
Mỗi khi đội cảnh sát hình sự mở cuộc họp, trong phòng lại nghi ngút khói thuốc, giống như đang cưỡi mây đạp gió ở chốn tiên cảnh vậy.
Thẩm Thư không hề hút thuốc, nhưng khói thuốc mà cậu ấy hút thụ động còn nhiều hơn bất cứ ai.
Người khác mời thuốc cậu ta vẫn nhận, nhưng không hút, chỉ đặt dưới mũi ngửi.
Thời gian lâu dần, nó đã trở thành một động tác mang tính biểu tượng của cậu ta.
Khi cậu ta chủ động lôi thuốc ra để ngửi, mọi người sẽ hiểu, cậu ta đã có những dự tính trong lòng, chuẩn bị đánh một trận công đồn rồi.
Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, lại không kìm nén được tính hiếu kỳ, bèn cẩn thận hỏi: “Có phải cậu đã nghĩ ra gì rồi không? Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Thẩm Thư vứt điếu thuốc trong tay, đáp: “Phúc thẩm Quan Thượng Võ.”.