Nhật Kí Thần Linh

Chương 12: Khai giảng bắt đầu



Còn 15 phút nữa là đến giờ bắt đầu. Cái gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến. Người tới càng ngày càng nhiều, khoảng ghế trống xung quanh đôi bạn trẻ càng ngày càng thu hẹp lại. Người nhiều suy nghĩ cũng nhiều loại hơn. Âm thanh nhạc trẻ tràn ngập trong rạp hát đã không đủ để che đi tiếng nói chuyện xôn xao xáo động.

Đã đến lúc tỉnh dậy!

Lăng tự nói với mình như vậy rồi mở mắt thức tỉnh. Dù sao chẳng mấy chốc ngay cả hai chiếc ghế trống bên cạnh hai người cũng sẽ có người ngồi. Lúc này còn ra vẻ ngủ hiển nhiên có chút giả vờ hơi quá. Cô gái nhỏ bên cạnh như có cảm ứng cũng tỉnh dậy cùng lúc với cậu. Đôi má cô nàng lúc này đã ửng hồng từ bao giờ, hai mắt long lanh như biết nói. Vẻ mặt trông thật đáng yêu vô cùng!

Lòng có chút nao nao, cậu chàng vòng tay bỗng dưng hơi xiết chặt. Vốn dĩ muốn ngồi trở về tư thế bình thường, cô gái nhỏ đột nhiên bị hành động bất ngờ của cậu chàng lôi kéo cả người ngã vào lồng ngực của ai kia. Thời điển này dường như có thứ gì đó đột nhiên bị phơi bày, cô gái nhỏ giọng thủ thỉ.

- Đừng!... Còn bao người bên cạnh đang nhìn đây này!

Giọng nói nhỏ dường như tiếng muỗi kêu, nếu không phải hai người khoảng cách rất gần, tin tưởng dù là thần như cậu cũng không cách nào nghe rõ được.

- Kệ họ! Chúng ta làm việc của chính mình là được rồi.

Chẳng hiểu là vì trùng sinh trở về hay do đã có sức mạnh siêu nhiên trong người, da mặt của Lăng hiện tại dày vô cùng. Có lẽ đại bác bắn cũng không thủng nổi.

Cô gái nhỏ trong ngực có chút vùng vằng nhưng vẫn không ngăn được quyết định của cậu chàng. Mặt càng ngày càng đỏ rầm rầm. Cuối cùng cô cũng chỉ đành mặc kệ, để mọi chuyện sống chết mặc bay như thế. Dù sao cũng chưa vào giờ khai giảng chính thức không phải?

Cứ như vậy hai người bọn họ giống như hai tồn tại đặc thù ở nơi đó, không ai tới bắt chuyện, hai người cũng không hề nói chuyện với nhau. Không biết cô gái nhỏ trong lồng ngực lúc này đang suy nghĩ gì, Lăng hiện tại chỉ đơn giản nghe nghe nhạc, nghe nghe đám người gần đó trò chuyện tán phét, nhìn nhìn trên bốn phía khán đài từng chiếc từng chiếc áo xanh thanh niên tình nguyện xuất hiện. Nhìn thấy các đàn anh đàn chị cấp trên này tít tít nói chuyện vui đùa, thi thoảng chỉ chỏ về phía các đàn em khóa mới mà cười nói.

Thấy hình ảnh quen thuộc này Lăng cũng vui vẻ cười cười. Nhớ tới ngày xưa vì để cuộc sống đại học trở nên nhộn nhịp đa dạng hơn cậu cũng từng là một thành viên mặc áo xanh, từng làm chuyện giống như những người đó lúc này.

Trước đó đã nói trường đại học của cậu thực sự là có chút nhỏ. Nhỏ từ diện tích ngôi trường cho tới số lượng sinh viên đang học. Vì kích cỡ của trường chỉ tương đương một ngôi trường cấp ba nên dù là làm trong đó một tổ chức mang tính toàn trường nhưng số lượng thành viên thanh niên tình nguyện trong đội tình nguyện của cả 3 niên cấp học cũng không nhiều. Phải nói thêm là trường có năm niên cấp học nhưng hai niên cấp cuối sinh viên đã không tham gia hoạt động nữa mà quay sang chuẩn bị cho việc ra trường sau này.

Ít người đương nhiên tình cảm cũng sẽ dễ thân mật gắn bó hơn. Những anh chị áo xanh đang đứng bảo đảm điều hành khán đài lúc này hầu như tất cả đều là người mà Lăng quen thuộc từng sinh hoạt cùng nhau nhiều năm thời sinh viên kiếp trước. Gặp lại bạn cũ, lại là đám người thân quen tất nhiên khiến cảm xúc của cậu trong lòng vui lên nhiều. Này khiến cho trong ngực cô gái nhỏ ngẩng đầu len lén quan sát cũng không bị cậu chàng biết được.

Mà mà… cũng không quan trọng lắm không phải sao!

Bởi lẽ buổi khai giảng đầu năm ở thời điểm này đã sắp bắt đầu rồi.



Nơi hàng ghế chính giữa Lăng vô thức thả lỏng vòng tay. Cô gái nhỏ cũng dường như ngượng ngùng đạt tới mức giới hạn, lần này rất kiên quyết ngồi trở lại tư thế bình thường.

Cũng không vấn đề gì, vòng tay cậu chàng giờ chỉ là chuyển từ ôm chặt sang thành đặt hờ bên eo mà thôi. Cô gái nhỏ hai má giờ đỏ hây hây, gặp Lăng không chịu rời tay cũng đành không nói thêm gì. Chuyện hôm nay tiến triển có chút vượt quá tưởng tượng của cô nàng. Hiện tại trừ việc chưa nói phá, công nhận quan hệ qua ngôn ngữ, cảm giác hai người hiện tại hành vi đã không khác bạn trai bạn gái bình thường cả.

Nhớ tới khi đó cấp ba cái tên bên cạnh này cả năm học lầm lì ít nói cảm giác rất không hòa đồng với lớp… Không ngờ thực tế lại bạo gan như vậy. Người ta mới hơi có ý chỉ mà đã thuận thang leo tót lên đỉnh rồi. Này thật là…

Âm nhạc dừng lại. Thay vào đó đột nhiên là một đoạn nhạc không lời dồn dập dùng để mở đầu các chương trình mà trên ti vi thường bắt gặp. Có lẽ cũng có chút báo trước với mọi người khai giảng đã chính thức bắt đầu. Kết hợp với nhắc nhở của các anh chị thanh niên tình nguyện bốn phía hành lang khiến đám sinh viên khóa mới còn đang náo động liền ngoan ngoãn dừng lại nói chuyện.

Âm thanh chợt tĩnh.

Trong con mắt chờ đợi của mọi người, Mc dẫn chương trình rốt cuộc cũng lên sân khấu. Một cặp đôi anh chị trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, nam mặc comple đen, nữ váy áo đầm màu trắng bồng bềnh xinh xắn. So với dẫn chương trình các ngày lễ ở trường cấp ba nơi tỉnh lẻ trước kia của Lăng đúng là chuẩn bị công phu chu đáo, nhìn mát mắt hơn nhiều.

Chợt nhiên Lăng cảm giác vị trí của mình chọn lựa có vẻ tốt… quá đáng!!!

Mắt nhìn chính diện, độ cao phù hợp, tầm quan sát rộng… dẫn tới ngược lại cảm giác Mc trên khán đài, quan khách phát biểu… đều sẽ trực diện nhìn cậu mà nói. Quả nhiên có được thì có mất. Vốn để dễ dàng thưởng thức mấy màn ca múa kịch vui lúc sau mà chọn ngồi chỗ này, hiện tại Lăng không thể không đối mặt với việc khó có thể ngủ gật như đám bạn hai bên đầu dãy ghế. Dù sao như vậy sẽ rất ngượng ngùng rồi.

Mèm! Đành vậy. Giờ ngồi nghe nghe chút cũng không sao.

Lăng thu lại cánh tay đang ôm eo cô bạn gái bên cạnh. Tất nhiên mục đích thật sự chính là dùng cánh tay đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương hướng về bên mình mang ra vỗ về chơi đùa.

Ừm? Trong lúc không có việc gì làm như thế này tất nhiên là xoa xoa nắn nắn chơi đùa bàn tay nhỏ bé thích hợp nhất. Chứng kiến cô nàng ngượng ngùng cả đỏ mặt luôn khiến người ta có cảm giác không tồi. Lăng tỏ vẻ hiện tại hạn cuối da mặt của cậu đã không biết đột phá đến tận nơi nào. Tóm lại không thể trơ trơ mắt ngồi nghe các vị trên kia đọc kinh văn không phải. So với đám dùng di động lén nghe nhạc hay đang rầm rì nói chuyện với nhau ở khắp nơi thì chỉ chơi chơi bàn tay nhỏ bé như Lăng lúc này thật sự là quá ngoan ngoãn rồi.

Bởi thế cho nên đối mặt với vẻ mặt chống cự của cô gái nhỏ, cậu chàng không mảy may thay đổi ý kiến.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Cho đến khi…



Kết thúc chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.