Nhật Kí Tình Yêu Học Đường

Chương 50



Tiếng thái thịt chưa ngừng lại, Dư Dục Sâm không biết là Thẩm Hành Giản không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy. Cậu đi từ cửa vào, đứng vững bên cạnh Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản dừng tay thái thịt, quay đầu hỏi Dư Dục Sâm: “Sao em lại tới đây? Còn muốn ăn gì hả?”

Dư Dục Sâm nhìn mặt Thẩm Hành Giản, cậu vừa thấy tức giận vừa thấy tủi thân, Thẩm Hành Giản đang giả vờ không nghe thấy. Anh nghĩ rằng lừa mình dối người như vậy sẽ thay đổi được lời tỏ tình của cậu, coi như chưa từng có gì xảy ra sao? Thẩm Hành Giản muốn cột chặt mối quan hệ giữa hai người vào vị trí thầy và trò, vậy thì cậu sẽ không cho Thẩm Hành Giản được như mong muốn. Cậu sẽ hết lần này tới lần khác nói với Thẩm Hành Giản rằng cậu thích anh tới nhường nào, cậu muốn dâng cả trái tim đến trước mặt Thẩm Hành Giản, để anh muốn lờ đi cũng không lờ được!

Cậu muốn nói với Thẩm Hành Giản mình thích anh! Thích anh không còn thuốc chữa, thích anh thích đến mức muốn ở bên anh cả đời này!

“Thầy… Không, Thẩm Hành Giản! Em thích anh!” Dư Dục Sâm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành Giản, nói thêm một lần.

Nét cười trên mặt Thẩm Hành Giản không thay đổi, anh thậm chí còn đưa tay vuốt tóc Dư Dục Sâm, nói: “Thầy cũng rất thích em, được rồi, giờ em vẫn nên tranh thủ thời gian làm bài trước đi, thầy…”

“Không phải,” Dư Dục Sâm cắt lời Thẩm Hành Giản, cậu trịnh trọng nói, “Em đối với anh không phải là kiểu thích kia, mà là kiểu thích muốn cùng anh, muốn cùng anh hẹn hò.”

“Dư Dục Sâm!” Thẩm Hành Giản thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt anh nghiêm túc: “Em biết em đang nói gì không?”

“Em biết, em biết em nói em thích anh, em thích anh! Em thích anh! Em thích anh! Dư Dục Sâm thích Thẩm Hành Giản, cậu ta muốn ở bên Thẩm Hành Giản!”

Thẩm Hành Giản thở dài, bắt đầu thử giảng giải cho Dư Dục Sâm: “Em nghe thầy nói trước đã Dư Dục Sâm, em còn nhỏ, vẫn chưa phân biệt rõ được cảm giác đối với người cùng giới rốt cuộc là yêu thích hay tình cảm khác. Nói không chừng em chỉ nhầm giữa cảm giác không muốn xa thầy hoặc thiện cảm thành…”

“Em phân biệt được.” Dư Dục Sâm cắt ngang Thẩm Hành Giản lần nữa, cậu nói khẽ, “Em phân biệt được mà.”

“Em không…” Thẩm Hành Giản vừa giương mắt lên thì thấy vành mắt đỏ hoe của chàng trai, giọng cậu trở nên nghẹn ngào, âm mũi nặng nề, nhưng lời nói ra lại khiến lòng người chấn động, cậu nói.

“Thầy à, thầy có thể nghi ngờ em, nhưng thầy đừng phủ nhận em.”

Dư Dục Sâm sụt sịt, ép nước mắt dừng chảy xuống: “Em muốn trưởng thành ngay lập tức, thầy đừng xem em như một đứa bé nữa, em có suy nghĩ của riêng mình. Em biết tình cảm của mình với thầy là sao, em không ngốc, em phân biệt rõ được lòng yêu thích và những tình cảm khác. Trước kia em từng vô cùng xoắn xuýt vô cùng đau khổ, muốn biết rốt cuộc cảm xúc của bản thân là sao. Nhưng mà thích chính là như thế, thích chính là thích, em không lừa được mình, thầy cũng không lừa được em, em biết em thích thầy.”

“Nếu như thầy không tin em, vậy em có thể dùng thời gian để chứng minh. Nếu như thầy sợ em giống Tống Minh Trạch chỉ nói đùa nói chơi mà thôi, đến cuối cũng sẽ bị áp lực từ phía gia đình ép buộc mà lấy vợ sinh con, thì em sẽ nói cho thầy biết, em đã công khai với người nhà. Em đã quét sạch mọi trở ngại, chẳng kiêng dè gì mà thích thầy. Thế nên liệu thầy có thể, có thể cho em một cơ hội… để em yêu thầy không?”

Vốn Dư Dục Sâm chẳng muốn khóc, cậu đã rất nhiều lần đoán xem sau khi mình tỏ tình Thẩm Hành Giản sẽ từ chối như thế nào. Cậu đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cũng chuẩn bị rất nhiều lời để nói lại với anh. Cậu đã nạp đầy dũng khí, nhưng khi nhìn thấy nét mặt kinh ngạc, nghe thấy những lời phủ nhận của anh, Dư Dục Sâm vẫn không thể kìm nén được, cảm xúc cứ mãnh liệt đập tan lý trí của cậu, khiến cậu rơi nước mắt không ngừng.

Cậu biết bây giờ bản thân mình sắp phát nổ rồi, ban đầu không khóc nói ra mấy lời này chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt, có thể đánh vào tim Thẩm Hành Giản. Nhưng giờ thì lại khóc lóc, đoán chừng Thẩm Hành Giản càng xem cậu là con nít hơn.

Dư Dục Sâm qua quýt vuốt dòng nước mắt, trong mắt còn một tầng hơi nước mờ mờ, cậu xuyên qua màn hơi nước ấy mà nhìn thẳng vào Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản cũng đang nhìn cậu, mắt anh chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Thảo nào đêm hôm đó anh lại nhận được cuộc gọi từ mẹ Dư Dục Sâm, thảo nào mẹ cậu dặn đi dặn lại tính tình Dư Dục Sâm cứng đầu ương ngạnh, đã quyết chuyện gì thì sẽ đi tới cùng. Khi đó anh không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy, mãi đến lúc này đây mới sáng tỏ tất cả.

Lời nói của Dư Dục Sâm khiến anh ngạc nhiên, quả thật anh không nghĩ rằng Dư Dục Sâm thế mà đã công khai với người nhà, anh cũng không nghĩ rằng Dư Dục Sâm vậy mà lại ôm tình cảm sâu nặng với anh. 

Tình cảm của anh đối với Dư Dục Sâm cũng là yêu thích, có điều không phải là yêu thích của tình yêu, mà là thầy giáo thích học sinh thông minh, là kiểu thích con người trời sinh đã đem lòng cảm mến những thứ tốt đẹp, không liên quan gì đến tình yêu cả.

Sau khi chia tay với Tống Minh Trạch, từng ấy năm tới nay chưa từng có ai nói thích anh, nói muốn ở bên anh. Bây giờ tình yêu không phải là điều cần thiết nên anh chưa hề nghĩ đến tầng ý nghĩa khác khi Dư Dục Sâm lấy lòng mình, anh cũng hoàn toàn không có ý định kiềm chế mong muốn đối xử tốt với Dư Dục Sâm. Cũng bởi vậy mới để Dư Dục Sâm hiểu lầm, từ đó càng lún sâu đến mức tạo ra cục diện ngày hôm nay.

Đều là lỗi của anh.

“Đừng khóc nữa, lau nước mắt trước đi em.” Thẩm Hành Giản thở dài, rút ra một tờ giấy đưa cho Dư Dục Sâm.

Dư Dục Sâm nắm lấy tờ giấy kia, hồi lâu sau cũng chưa lên tiếng.

Trong phòng bếp chỉ còn âm thanh sôi sục của nồi nước lạch cạch lạch cạch vang lên, hơi nước bốc lên chậm rãi rồi tan ra giữa không trung, hành lá được cắt gọn còn đang nằm trên mặt thớt, chỉ là đêm nay có thể nó sẽ không được vào nồi.

Khoảng lâu sau, Thẩm Hành Giản mới chầm chậm cất lời: “Thầy là giáo viên, em là học sinh của thầy.”

Dư Dục Sâm “Dạ” một tiếng rồi hỏi: “Học sinh không thể thích giáo viên sao ạ?”

“Có thể,” Thẩm Hành Giản gật đầu, “Nhưng mà giáo viên thì không thể thích học sinh, đây là vấn đề đạo đức nhà giáo.”

“Vậy nếu như em không còn là học sinh của thầy, thầy sẽ xem xét thích em sao?”

Thẩm Hành Giản trầm mặc, suy tư một hồi rồi đáp: “Có thể.”

Nếu như Dư Dục Sâm không phải là học sinh của mình mà là một người bình thường tỏ tình, biết đâu anh sẽ cảm động, sẽ thử chấp nhận cậu. Hai người sẽ thử yêu đương xem rốt cuộc có thể ở bên nhau hay không. Nhưng mà Dư Dục Sâm là học sinh của anh, giả thiết như thế chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh sẽ không và không bao giờ có thể thích Dư Dục Sâm, bây giờ chuyện anh cần làm là từ chối và cách xa cậu.

Huống hồ lớp mười hai đối với cậu là một năm học rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh đời người. Anh vẫn hy vọng Dư Dục Sâm sẽ đặt tinh thần sức lực lên trên việc học tập, anh muốn giảm tầm ảnh hưởng của bản thân đối với Dư Dục Sâm xuống mức thấp nhất. Mà thứ anh cần nhất bây giờ chính là đến một nơi yên tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ một chút xem sau này nên làm thế nào.

“Tối nay thầy sẽ ra ngoài ở.” Thẩm Hành Giản cởi tạp dề xuống, tắt bếp rồi bước đi.

“Sao lại muốn ra ngoài?” Dư Dục Sâm tiến lên một nước ngăn trước mặt Thẩm Hành Giản, không cho anh đi.

Thẩm Hành Giản hơi lùi về sau kéo dài khoảng cách với Dư Dục Sâm: “Thầy cảm thấy hiện tại mỗi người cần tỉnh táo một chút.”

“Nhưng em đang rất tỉnh táo.”

“Thầy không tỉnh táo!” Giọng Thẩm Hành Giản trở nên luống cuống gấp gáp, giờ đây anh quả thực không biết nên đối mặt với Dư Dục Sâm như thế nào. Mọi chuyện xảy ra trong tối nay đều nằm ngoài khả năng chấp nhận của anh, nội tâm anh cũng không bình tĩnh như những gì đang thể hiện. Anh đã gắng hết sức ép xuống mọi nóng lòng sốt ruột không để Dư Dục Sâm nhìn thấy, nhưng anh vẫn không có cách ngăn chặn toàn bộ cảm xúc chân thực của bản thân.

Dư Dục Sâm ngoan ngoãn nghiêng người nhường đường cho Thẩm Hành Giản, trong khoảnh khắc Thẩm Hành Giản lướt qua người cậu, Dư Dục Sâm bỗng nhiên cầm cổ tay anh. 

Thẩm Hành Giản nghiêng đầu nhìn cậu.

“Thầy ơi, cho dù thầy quyết định không chấp nhận em, nhưng có thể đừng, đừng không để ý tới em được không?”

Lời này có phần hèn mọn, hốc mắt Dư Dục Sâm càng hoen đỏ, nước mắt đong đầy trong con ngươi khiến màu đen nhánh trở nên rõ nét. Trong một khắc nào đó Thẩm Hành Giản cảm thấy mình muốn gục ngã trước đôi mắt Dư Dục Sâm. Anh nhìn vào mắt Dư Dục Sâm, không nói lên lời từ chối.

Thẩm Hành Giản khẽ gật đầu nói: “Được, thầy sẽ không bỏ mặc em.”

Dư Dục Sâm cười cười, cậu chậm rãi buông tay, Thẩm Hành Giản lại nhìn cậu một lát rồi đi ra ngoài. Sau đó là một tiếng “sập”, cửa lớn đã đóng lại.

Đêm nay Thẩm Hành Giản không quay về.

Sáng sớm, Dư Dục Sâm đi học muộn, nhưng cũng chẳng sao. Sáng hôm nay có tiết đọc Ngữ văn đầu giờ, Tiểu Thẩm vẫn chưa đến nên không cần lo chuyện bị phạt đứng.

Dư Dục Sâm ngồi xuống chỗ mình, cậu vừa mới ngồi vững Từ Duyệt đã quay xuống, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi: “Anh Nhị Ngư, sao hôm nay mắt anh lại sưng vậy? Bị người ta đánh hay khóc đó?”

Hiện giờ Dư Dục Sâm không còn tâm tình nào mà tám chuyện với Từ Duyệt, đáp lại cậu ta một câu “Cút đi” rồi nằm xuống.

Còn Chu Thanh thì gõ gõ mặt bàn bạn cùng bàn của Dư Dục Sâm, bảo cậu ta nhường chỗ cho mình.

Ngồi xuống cạnh Dư Dục Sâm xong Chu Thanh mới khẽ chọt cậu một chút, Dư Dục Sâm quay đầu, cậu thấy nét thắc mắc trong mắt Chu Thanh rồi gật đầu.

Tối hôm qua Dư Dục Sâm không ngủ chút nào, giờ cậu mới biết Chu Thanh nói đúng thật. Thẩm Hành Giản trước giờ chỉ coi cậu là một đứa học trò, nếu cậu không phá vỡ ấn tượng của Thẩm Hành Giản thì hai người sẽ mãi mãi không thể có kết quả. Hôm qua Thẩm Hành Giản nói nếu như cậu không phải học sinh của anh, anh sẽ xem xét ở bên cậu, điều này chứng tỏ hiện tại cậu vẫn còn cơ hội.

Chuyện bị Thẩm Hành Giản từ chối, xa lánh cũng không cần vội, cậu có thể chấp nhận. Giờ cậu cần phải kiên trì, phải chứng minh với Thẩm Hành Giản rằng mình nghiêm túc thích anh, muốn tranh thủ từng cơ hội bước vào trong tim Thẩm Hành Giản.

Cậu sẽ không bỏ cuộc!

Chu Thanh rất thông cảm mà vỗ vỗ bả vai Dư Dục Sâm, an ủi cậu: “Người anh em à, hành trình còn dài lắm!”

Dư Dục Sâm thở dài một hơi.

“Đây thực sự mới là điểm khởi đầu.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.