Đèn lồng được treo trên khắp đường phố từ rất sớm, các loại đèn màu cũng được giăng mắc trên những cành cây.
Thẩm Hành Giản lại khoác lên mình chiếc áo khoác có gắn lông trắng ở cổ. Dư Dục Sâm còn cố ý mua một chiếc áo gần giống với kiểu của Thẩm Hành Giản, trên cổ cũng gắn một dải lông màu trắng, vừa ngấm ngầm lại vừa quang minh chính đại mặc đồ đôi với Thẩm Hành Giản ở trường.
Dư Dục Sâm cảm thấy giờ đây hai người họ giống như đã quen nhau, lại dường như chỉ đang trong giai đoạn mập mờ.
Dù sao cậu không dám hỏi Thẩm Hành Giản rằng bây giờ họ có được tính là đang ở bên nhau không, Thẩm Hành Giản cũng không chủ động nhắc đến. Hành động thân mật nhất cậu và Thẩm Hành Giản làm cùng nhau đó là nụ hôn lên gò má của Thẩm Hành Giản khi anh đang tỉnh táo đêm hôm ấy, sau đó Thẩm Hành Giản không cho Dư Dục Sâm hôn anh nữa.
Tuy Thẩm Hành Giản không cho phép là thế, nhưng Dư Dục Sâm nên hôn thì vẫn hôn, cậu sẽ thừa dịp Thẩm Hành Giản ngủ rồi mà vụng trộm hôn anh. Dư Dục Sâm còn phát hiện ra con người vốn không thể kiềm chế được dục vọng của mình, chỉ cần nhận lại một ít thôi là sẽ lại ham muốn nhiều hơn nữa.
Khi đem lòng thích Thẩm Hành Giản, cậu chỉ hy vọng Thẩm Hành Giản cũng có thể thích mình; khi vào trong căn nhà của Thẩm Hành Giản, cậu lại muốn tiến thêm một bước nữa với anh; đến lúc hôn lên vầng trán gò má anh, cậu lại muốn chạm môi anh.
Dư Dục Sâm thở dài, ném bộ quần áo trong tay đi rồi ngẩng đầu làm nũng với Thẩm Hành Giản.
“Em không muốn về nhà đâu, em muốn ở bên thầy cơ~”
Cậu kéo dài giọng mình, nếu là người khác nói còn hơi có vẻ làm bộ, nhưng đến lượt Dư Dục Sâm thì lại rất bình thường. Không chỉ mỗi bình thường mà còn rất dễ thương.
Thẩm Hành Giản rời mắt khỏi tập sách vở, chia cho Dư Dục Sâm ít phần chú ý. Dư Dục Sâm bĩu môi chớp chớp mắt nhìn anh: “Thầy ơi, em muốn ăn Tết cùng thầy mà.”
“Không cần đâu.” Thẩm Hành Giản thu lại tầm mắt.
Qua một lát cũng không thấy Dư Dục Sâm nói gì, Thẩm Hành Giản không thể không liếc cậu lần nữa. Dư Dục Sâm còn đang nhìn anh với vẻ tội nghiệp đáng thương, tựa như chú cún con đang đợi người đến xoa đầu vậy.
Thật sự là không còn cách nào với cậu, suy nghĩ này lướt qua trong lòng Thẩm Hành Giản. Nó thường xuyên nảy lên nhiều lần trong ngày, đây chính là cảm giác bất lực không biết phải làm sao, cảm giác chỉ có với mình Dư Dục Sâm.
“Mau mau sắp xếp đồ đạc đi, lát nữa là em phải về rồi.” Thẩm Hành Giản chẳng còn cách nào khác, đành phải nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Qua một quãng thời gian dài, họ đã tìm ra được những cách chung sống với nhau dành riêng cho hai người.
Lúc nói chuyện Dư Dục Sâm sẽ luôn làm nũng với Thẩm Hành Giản trong vô thức, mà Thẩm Hành Giản nhìn qua thì có vẻ không để ý tới nhưng thực chất lại rất dính chiêu này, cuối cùng anh đều phải dỗ dành người ta bằng cách đồng ý các yêu cầu thì mới xong chuyện. Cách Thẩm Hành Giản dỗ dành không rõ ràng lắm, nhưng Dư Dục Sâm lần nào cũng có thể nắm được điểm trọng tâm, cõi lòng trở nên ngọt ngào tựa mật.
Dư Dục Sâm bước tới bên cạnh bàn học, ngồi xổm xuống đặt đầu lên mặt bàn, chớp chớp con ngươi chăm chú nhìn Thẩm Hành Giản: “Thế em về rồi thì thầy có nhớ em không?”
Thẩm Hành Giản chẳng muốn để ý đến cậu chút nào, nhưng Dư Dục Sâm lại không tha cho anh.
“Thầy có nhớ em hơm nè, có nhớ hơm, nhớ hơmmm?”
Thẩm Hành Giản muốn trả lời là không, nhưng nếu nói ra thì sẽ khiến Dư Dục Sâm quậy thêm một lượt nữa mà chẳng biết hồi kết là khi nào, vả lại… Dư Dục Sâm về rồi, mình cũng sẽ có một chút, một chút xíu nhớ em ấy.
Anh khẽ gật đầu.
Đôi mắt cậu thiếu niên tức thì cười lên cong cong thành hình trăng khuyết, trông ngốc nghếch nhưng lại khiến lòng người dễ chịu. Trong mắt Thẩm Hành Giản cũng xốn xang một chút ý cười.
Dư Dục Sâm tự nói với chính mình: “Em cũng sẽ nhớ thầy, ngay bây giờ em đã thấy nhớ thầy rồi này.”
“Dư Dục Sâm.” Thẩm Hành Giản bất đắc dĩ gọi.
“Thật sự nhớ thầy lắm đó, không phải bịa đâu.” Dư Dục Sâm ra vẻ tủi thân, “Em không muốn về nhà đâu, em muốn ở bên thầy cơ.”
Thẩm Hành Giản không đáp lại cậu: “Nhanh thu dọn đi, lát nữa bố em sẽ đến đón.”
Nhắc đến Dư Tín Hoành Dư Dục Sâm mới yên tĩnh lại, còn chưa yên tĩnh được bao lâu cậu lại mở miệng hỏi: “Vậy thầy phải đón Tết như nào đây?”
“Không sao, thầy đã quen rồi.” Câu trả lời của Thẩm Hành Giản nhẹ nhàng tựa nước chảy mây trôi.
Dư Dục Sâm nghe mà thấy khó chịu trong lòng. Cậu biết Thẩm Hành Giản đã rạn nứt với người thân vì chuyện công khai, lâu lắm rồi chưa về nhà ăn Tết.
Giọng điệu của Dư Dục Sâm trở nên trịnh trọng hơn, dường như cậu đang cất lên lời hứa hẹn với Thẩm Hành Giản: “Từ giờ trở đi, năm nào em cũng sẽ đón năm mới cùng thầy, được không ạ?”
Lời cậu nói vô cùng chân thành và trịnh trọng, khiến Thẩm Hành Giản phảng phất cảm giác rằng cậu chắc chắn có thể làm được.
Thẩm Hành Giản không nói gì cả mà chỉ nở nụ cười dịu dàng với Dư Dục Sâm. Dư Dục Sâm còn muốn nói nữa nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là cha cậu gọi đến.
Dư Dục Sâm luống cuống tay chân bấm nghe rồi vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ để chuẩn bị xuống dưới, bỗng chợt bao nỗi buồn ly biệt dâng lên trong cõi lòng cậu.
Nhà cậu không xa nhà Thẩm Hành Giản lắm, chỉ cần cậu muốn là có thể đến đây mỗi ngày. Nhưng cậu vẫn thấy khó chịu, trái tim cậu bứt rứt không chịu nổi. Cậu phải chuyển từ một nơi có Thẩm Hành Giản đến một nơi khác không có anh.
Cậu thực sự không chịu nổi.
Hóa ra bên trong con người ta không chỉ tồn tại mỗi tham lam mà còn có cả ỷ lại.
Dư Dục Sâm cào cào cánh cửa, bịn rịn không thôi nhìn Thẩm Hành Giản: “Thầy ơi…”
Thẩm Hành Giản không biết phải làm sao, vẫy tay chào cậu: “Đi nhanh đi.”
“Em đi đây,” Dư Dục Sâm vô cùng đáng thương nói, “Em phải đi thật đó…”
“Đi đi.” Thẩm Hành Giản phất tay đuổi cậu.
Dư Dục Sâm bước từng bước một đi xuống dưới, xe đã đỗ dưới này đợi cậu.
Dư Dục Sâm đặt vali ở cốp sau rồi mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái. Xe khởi động vang lên tiếng rền nhẹ, Dư Dục Sâm quay đầu nhìn qua tấm kính, tòa nhà cậu quen thuộc lùi về phía sau. Rẽ vào một góc ngoặt, cậu không thể nhìn thấy nó nữa.
Bỗng chợt một suy nghĩ nảy lên trong đầu cậu, cậu muốn thẳng thắn, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho tới. Giờ cứ công khai với bố luôn đi, dù sao cậu sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, bố cậu không chịu thì cũng không thể làm gì cậu được.
Cậu không muốn về nhà đâu, bây giờ cậu chỉ muốn ở bên Thẩm Hành Giản thôi.
“Bố ơi, con…” Cậu vừa mở miệng nói thì đột nhiên có người ngồi đằng sau vỗ vào vai một phát.
Bà Trương vừa về nước, Dư Tín Hoành đến sân bay đón bà trước rồi mới qua đón Dư Dục Sâm. Bà Trương không cho Dư Tín Hoành nói t với Dư Dục Sâm, bảo là muốn tặng cậu một niềm vui bất ngờ.
Ngay lúc này Dư Dục Sâm quả thực rất bất ngờ, vừa mừng vừa sợ.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp trực tiếp bà Trương sau khi công khai với bà.
“Ở nhà thầy Tiểu Thẩm của mấy đứa có thoải mái không?” Bà Trương tựa như cười mà không phải cười, ghẹo cậu.
Dư Dục Sâm cười hì hì, đáp: “Vẫn ổn, vẫn ổn ạ.”
Thật lòng thì giờ gặp lại mẹ ruột cậu còn thấy hơi xấu hổ đó.
“Mẹ ơi, lần này mẹ ở nhà bao lâu thế?” Dư Dục Sâm thuận miệng tìm một chủ đề, cậu chỉ muốn thoát ra khỏi bầu không khí lúng túng này.
“Không đi nữa,” Bà Trương ra vẻ nghiêm túc nói, “Con trai cưng của mẹ sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, mẹ phải tạm thời gác lại công việc để trở về trông nom con trai mẹ, không thể làm phiền người khác suốt ngày trông hộ con mình được, chuyện này xấu hổ quá đi.”
“Dạ?” Dư Dục Sâm hoảng hốt trong lòng bởi lời nói nửa thật nửa giả của bà Trương. Giờ cậu chỉ mong sao mẹ mình bận bịu với công việc ở nước ngoài suốt còn bố mình thì đi công tác khắp nơi. Bà Trương muốn về quản lý cậu, thế thì học kỳ tới cậu không thể ở lại nhà Thẩm Hành Giản nữa, sao lại thế được chứ!
“Mẹ ơi hiện tại công việc của mẹ…”
“Gác lại đã.” Bà Trương ung dung đáp lại.
“Sao lại làm như thế được ạ! Mẹ à, chẳng phải mẹ từng bảo phụ nữ dù cho có kết hôn hay sinh con đi nữa thì cũng không thể từ bỏ công việc của mình sao. Con đã lớn vầy rồi, cũng biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì, biết phải cố gắng học hành. Tự con có thể chăm sóc bản thân, mẹ không cần phải gác lại công việc để về trông nom con đâu.” Dư Dục Sâm nói nghe chân thành và bùi tai vô cùng, “Mẹ xem, kỳ thi cuối kỳ này con đứng thứ hai cả lớp đấy.”
Dư Dục Sâm cứ thao thao bất tuyệt làm bà Trương phải bật cười: “Dư Tín Hoành ơi là Dư Tín Hoành, ông xem con ông nói gì kìa. Mẹ nghe hiểu ý của con rồi, muốn ám chỉ là mẹ đừng có về chứ gì.”
“Đâu có,” Dư Dục Sâm vội vàng phủ nhận, “Bố, con không có ý thế đâu.”
“Rồi, không trêu con nữa,” Bà Trương kiềm chế lại giọng điệu của mình, “Về đón Tết cùng con, nửa cuối năm nay mới xong việc ở ngoài, đến lúc đó mẹ sẽ về. Đừng tưởng rằng mẹ không biết con đang nghĩ gì trong lòng, cứ yên tâm trăm phần trăm đi nhé.”
Dư Dục Sâm cười hì hì: “Mẹ, mẹ tốt quá.”
Nghe Dư Dục Sâm nói chuyện với bà Trương, Dư Tín Hoành cảm thấy rõ ràng có hàm ý gì đó sau cuộc hội thoại, nhưng ông nghe không hiểu. Có điều thấy được tâm trạng vui vẻ của vợ và con trai nên ông cũng không nghĩ ngợi lung tung.
Chiếc xe lại rẽ vào một góc ngoặt, họ đã về đến nhà.
Sau khi Dư Dục Sâm đi rồi, Thẩm Hành Giản mới phát hiện ra căn hộ của mình bỗng nhiên rộng hơn rất nhiều.
Cửa sổ phòng bếp không được đóng chặt lại, gió thổi qua làm vang lên một tiếng bịch, Thẩm Hành Giản vô thức kêu lên: “Dư Dục Sâm, có phải em…”
Được nửa câu anh mới kịp phản ứng rằng Dư Dục Sâm đã đi, cậu đã thu dọn đồ đạc về nhà mình. Thẩm Hành Giản nhéo nhéo ấn đường, đứng dậy đi vào phòng bếp đóng chặt lại khung cửa sổ.
Trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn mua từ trước, khi đó Dư Dục Sâm luôn luôn đòi muốn ăn lẩu. Giờ cậu đi rồi, nhưng khắp nơi trong căn nhà này đều in sâu bóng hình cậu.
Họ mới chỉ ở cùng nhau có một học kỳ, nhưng Thẩm Hành Giản đã quen với cuộc sống có Dư Dục Sâm bên cạnh.
Có lẽ đêm nay sẽ không còn người nào lén lút mò lại khẽ hôn lên trán mình, không còn câu chúc ngủ ngon dịu dàng ấy nữa.
Thẩm Hành Giản đóng cửa tủ lạnh, nghĩ rằng có khi đợi Dư Dục Sâm đến thì đống thức ăn này sẽ hỏng mất, đến khi đó lại đi siêu thị một chuyến để mua thức ăn vậy, còn phải mua một cái nồi khác chuyên dùng để nấu lẩu.
Đương lúc nghĩ ngợi, điện thoại anh liên tục rung lên mấy bận.
Thẩm Hành Giản mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn Dư Dục Sâm gửi đến. Cậu gửi anh vài tin nhắn thoại.
Thẩm Hành Giản bật tin nhắn thoại đầu tiên lên.
Ban đầu là tiếng xì xào rất lớn, sau đó là khoảng lặng vô cùng dài, có lẽ Dư Dục Sâm đang sắp xếp lại câu từ của mình. Dường như cậu đang trốn trong chăn nói, lời cất ra có chút lén lút, tiếng nói mang âm lượng lớn, du dương truyền vào tai.
“Thầy ơi, thầy có nhớ em không, giờ em đang nhớ thầy lắm lắm luôn á.”
Tin nhắn tiếp theo tự động phát.
“Ngay khi vừa bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại là em bắt đầu nhớ thầy, em không kìm nổi nỗi nhớ mong của mình. Muốn gặp thầy, muốn ở bên thầy, mãi mãi ở bên thầy.”
“…”
“Ngủ ngon nhé thầy.”
Tin nhắn thoại cuối cùng chỉ vỏn vẹn hai giây.
“Moa, nụ hôn chúc ngủ ngon hôm nay.”
Thẩm Hành Giản nắm chặt điện thoại, khe khẽ cười. Anh trả lời Dư Dục Sâm.