Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm

Chương 15: Xương khô và U Linh



"Thứ này là gì vậy?" Sĩ quan phụ tá nói thầm.

Bọn hắn bao vây cây sồi này lại, khiên chắn để ở phía trước, tên nỏ xuyên qua khe hở giữa các tấm khiên chắn nhắm thẳng về phía thân cây. Đuốc bị ném đến gần cây sồi, không có gần đến nỗi có thể đốt cháy thân cây nhưng ánh lửa đủ để chiếu sáng gương mặt trên cây đại thụ.... Gặp quỷ rồi, cái cây này có mặt.

Thượng sĩ lộ vẻ mặt thù ghét.

Đó là khuôn mặt nhăn nheo của một ông lão dính liền với thân cây. Trên cây sồi không còn một cái lá nào cả vì tất cả lá cây đều đã được sử dụng cho những đợt tấn công vừa rồi, bây giờ cành cây chỉ còn trụi lủi, ngược lại càng làm tôn lên khuôn mặt trên thân cây. Khuôn mặt trên thân cây nhắm nghiền hai mắt, chạc cây phập phồng một cách thong thả. Thượng sĩ phát hiện rõ ràng nó đang cử động theo nhịp hô hấp. Rành rành là một cái cây nhưng lại biết tấn công người khác, không hổ là dị chủng đến từ Vực sâu.

Đột nhiên cái cây mở hai mắt ra, mệt mỏi nhìn bọn họ.

Thượng sĩ hoàn toàn bị chọc giận bởi vì vẻ mặt của cái cây kia cực kì giống một ông già loài người, ánh mắt mệt mỏi hòa lẫn với sự sáng suốt, thần thái bắt chước loài người một cách tầm thường này khiến hắn giận đến sôi gan. Nó muốn dùng cái này để đổi lấy sự đồng tình của bọn hắn sao? Hay là nó đã ăn rất nhiều người nên mới tạo thành một khuôn mặt giống loài người đến vậy? Cho dù là trùng hợp thì việc nó bắt chước loài người, kẻ đứng đầu Erean cũng là một loại xúc phạm đáng ghê tởm, nó nên bị chặt xuống sau đó đốt cháy thành than.

"Đồ quái vật đáng chết!" Thượng sĩ giận dữ hét lên: “Chuẩn bị hỏa tiễn, thiêu cháy nó, báo thù cho những chiến sĩ của chúng ta!"

"Báo thù..." Quái vật kia mở miệng: “Đứa nhỏ, trên tay của các ngươi đã dính bao nhiêu máu của đồng đội?"

Giọng nói của nó cũng giống người già nhưng nội dung lại cực kì hoang đường vô lý, chính vì vậy nên thượng sĩ không có để ý so đo câu "đứa nhỏ" sỉ nhục kia. Quái vật chính là quái vật, sao có thể hiểu được sự đoàn kết, dũng cảm và cao thượng của loài người? Hắn nở một nụ cười khinh miệt sau đó nói: "Bọn ta không phải là dã thú như các ngươi, con người đâu có ra tay với đồng đội của mình."

Đột nhiên cái cây nở nụ cười, tiếng cười của nó già nua như một trận gió, vang vọng cả cánh rừng.

Thượng sĩ không muốn nghe con quái vật này nói nhảm nữa, cũng không muốn biết đối phương còn có bao nhiêu năng lực. cokiLQĐ. Con quái vật này đã giết chết bao nhiêu binh sĩ ưu tú rồi? Suy nghĩ này khiến cho thượng sĩ căm giận không thôi, đây chắc chắc là sự hy sinh lớn nhất trong cuộc chiến giữa loài người và dị chủng trrong vòng mười năm gần đây. Cung đã được lên dây, thượng sĩ bắt đầu căng dây cung, chỉ cần hắn thả tay ra, cái cây quái vật này sẽ biến thành một con nhím lửa. Những tên người lùn đang chạy trốn kia cũng sẽ không may mắn thoát được, bọn chúng sẽ...

Nhưng hắn không thể thả tay ra được.

Đột nhiên một nửa số binh lính, kể cả thượng sĩ đều ngã xuống đất, tất cả đều king ngạc nhìn mặt đất chấn động. Chẳng lẽ đây lại là trò bịp của con quái vật kia? Thượng sĩ cố gắng đứng lên cầm lấy cây đuốc sau đó dùng sức ném về phía cây cổ thụ. Hiện giờ thời tiết hanh khô, nên chỉ vài giây sau tán cây đã bén lửa, tiếng nổ lép bép hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết của cây cổ thụ, chấn động cả một vùng.

Song thượng sĩ chưa kịp chúc mừng thắng lợi thì đã có binh lính hét toáng lên.

Dáng vẻ bọn hắn rất giống nhìn thấy quỷ khiến thượng sĩ nhìn sang nơi bọn hắn đang chỉ, ngay sau đó tiếng quát mắng như bị tắc ở trong cổ họng thượng sĩ. Đúng vậy, những binh lính này thật sự nhìn thấy quỷ, cách bọn họ hơn mười mét là rất nhiều bộ xương khô đang sống sờ sờ.

Những bộ xương này hoàn toàn không có một chút da thừa hay thịt thối nào, xương cốt trắng hếu rất nổi bật trong đêm tối. Càng khiến người khác chú ý hơn là trong hốc mắt của chúng nó có ánh lửa màu xanh như ngọn đèn được đặt trong quả bí đỏ. Ánh lửa trong mắt bọn chúng không hề có một chút nhiệt độ nào. Hình như không thể dùng từ "sống sờ sờ" để hình dung một bộ xương được nhưng ngoại trừ từ này thì không còn từ nào khác để diễn tả một đống xương khô, tay cầm đao xương, động tác cực kì linh hoạt cả.

Có một binh lính run rẩy bắt đầu đếm một, hai, ba... nhưng sau khi đếm tới mười thì hắn không đếm nữa vì trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, liên tục có những bộ xương khô leo ra từ cái hố đó. Tên lính kia thấy vậy thì hét lên sau đó quay đầu bỏ chạy nhưng chưa chạy được hai bước đã bị sĩ quan phụ tá chém rớt đầu. "Chiến hoặc trốn" chỉ còn lại một lựa chọn nên hiện giờ không cần thượng sĩ hô hào thì bọn lính đã bắt đầu hành động.

Vèo vèo! Dây cung đã được thả ra, hàng loạt mũi tên rời cung như một cơn mưa bao trùm lên những bộ xương khô quỷ quái nhưng những mũi tên trúng mục tiêu thì lại vô cùng ít ỏi. Không thể trách bọn hắn hoảng sợ mất đi độ chính xác mà vấn đề nằm ở chỗ phần lớn mũi tên đều lọt qua khe hở giữa những cái xương trắng hếu sau đó cắm xuống mắt đất ngay sau lưng bọn chúng nên không hề để lại một vết tích nhỏ nào trên người những bộ xương khô; tuy vậy cũng có những mũi tên may mắn trúng đích khiến bộ xương đó bị gãy mấy cái xương sườn.

Những bộ xương khô này sẽ không đổ máu, sẽ không la hét thảm thiết, chỉ có sự im lặng cực kì nguy hiểm. Khi hoạt động khớp xương của chúng nó phát ra những tiếng cót két rất nhỏ giống như tiếng con chuột chạy trên trần của những ngôi nhà gỗ cổ xưa.

Bọn lính liên tục hét to với mục đích muốn phá vỡ sự im lặng làm cho người ta sởn tóc gáy này. Bọn lính vung đao mua kiếm muốn chém những bộ xương có vẻ xốp giòn này nhưng có lẽ bọn hắn nên nhìn lại lực sát thương của tên nỏ lúc trước. Những bộ xương này không hề yếu ớt giống như vẻ bề ngoài.

Đao quân đội chém vào xương sống của bộ xương khô nhưng chỉ được một nửa rồi mắc kẹt ở đó khiến thân hình của tên lính kia bị lộ ra rất rõ ràng dưới đao xương. Phần cơ thể thứ nhất bị chém đứt rơi xuống đất sau đó là phần thứ hai, phần thứ ba. Những bộ xương khô cao ngang ngửa bọn lính thì sức mạnh cũng ngang bằng bọn hắn, còn những bộ xương có vẻ thấp bé thì chuyên nhằm vào chân. Tốc độ của những bộ xương này chậm hơn một chút, động tác cũng có vẻ vụng về nhưng chúng nó không biết đau đớn, không đổ máu, dùng đao và tên rất thành thạo.

"Dùng khiên chắn sau đó tấn công!" Thượng sĩ ra lệnh.

Hắn là một sĩ quan chỉ huy không tệ, mệnh lệnh này gần như được đưa ra ngay lập tức sau khi nhóm binh lính đầu tiên ngã xuống. Lúc này khiên chắn đã không còn hiệu quả khi bày trận nhưng ít nhất vẫn còn tác dụng che chắn cho từng cá nhân khi xông lên tấn công.

"Vì Erean!" Có hai binh sĩ cầm khiên hét to, mục tiêu của bọn hắn là cùng một bộ xương khô. Hai cái khiên chắn rất lớn cùng đập vào một bộ xương khô gầy nhỏ, hai người một trái một phải phối hợp ăn ý dùng sức nghiền nát bộ xương khô ở giữa. Lúc này các khớp xương trên người bộ xương khô phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, dường như sức mạnh thần bí điều khiển, tái tạo nó đã tới cực hạn nên ngọn lửa bên trong đầu lâu dần tản đi như đom đóm, đao xương trong tay cũng từ từ biến thành bụi rơi lả tả trên mặt đất.

Hai tên lính đều sửng sốt một lúc vì không ngờ mình thật sự có thể giết chết kẻ địch đã chết từ lâu. Những quái vật này có thể bị giết chết! Bọn lính lập tức hoan hô, chấn chỉnh sĩ khí sau đó bắt đầu dùng những loại vũ khí không sắc bén để tấn công những bộ xương khô. Sau khi hai tên lính cầm khiên chắn hoàn thành sứ mệnh vĩ đại thì lập tức rời khỏi phạm vi tấn công của xương khô, định hoan hô ăn mừng nhưng tiếng hoan hô vừa mới phát ra được một nửa thì đã bị biến thành một tiếng động kì quái.

Vì người bị cắt cổ không có cách nào khác hò hét cả.

Hai thanh đao ngắn giống nhau như đúc đồng thời cắt qua cổ bọn hắn, hiển nhiên sinh vật xuất hiện phía sau những bộ xương khô không chậm chạp như chúng nó. Cô có da và máu thịt, cô xông vào chiến trường với tốc độ nhanh như tia chớp, trong mắt là con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo vô tình giống y như ngọn lửa bên trong đầu lâu. Cô gái có hai lỗ tai dài không giống người quay đầu lại, khi cô nhìn thấy ánh lửa trên cây sồi thì lập tức phát ra tiếng rít gào vang vọng khắp cả chiến trường.

Cô gái người sói chạy về phía cây sồi đang bị đốt cháy giống như mũi tên lao vun vút vào trận địa. Đây là hữu dũng vô mưu đến cỡ nào! Nhưng khí thế của cô khiến tất cả binh lính đối diện với cô sợ hãi, thậm chí bọn hắn còn quên giơ cây nỏ chữ thập của chính mình lên. Cây cổ thụ quái quỷ, những bộ xương khô và cô gái người sói liên tục mang đến sự hỗn loạn làm bọn lính không có cách nào đè nén được sự nữa sợ hãi của mình nữa. Cuối cùng vị trí giữa tay thợ săn và con mồi đã bị thay đổi.

"Tên nỏ chuẩn bị!" Thượng sĩ khàn giọng quát: “Thấy không? Cô ta đang chảy máu! Số lượng những bộ xương khô cũng không tăng thêm nữa!"

Bọn lính cố gắng nhặt lại can đảm đã bị đánh rơi của mình. Số lượng của những bộ xương khô không tăng thêm nữa, nếu như đếm sơ qua thì chỉ còn hơn bốn mươi bộ xương, ít hơn bên bọn hắn nhiều, chỉ cần gạt bỏ sợ hãi, dũng cảm tỉnh táo phối hợi với nhau thì không phải những binh sĩ ngốc nghếch này không thể chiến thắng được. Khách quan mà nói thì cô gái người thú nhanh nhẹn kia lại càng thêm nguy hiểm.

"Các anh đang sợ cái gì? Các chiến sĩ, hãy nhìn lỗ tai của cô ta đi! Đó chính là một ả kỹ nữ đã bỏ trốn!" Thượng sĩ cao giọng nói, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình tràn ngập khinh miệt: “Hôm nay sau khi trở về, tôi sẽ vào trong thành tìm một con “chó cái” để cho các anh thấy những sinh vật tạp chủng này dễ tìm đến cỡ nào!" (Dị chủng là giống loài khác biệt với loài người còn tạp chủng là sự lai tạo giữa nhiều giống loài, trong truyện tác giả dùng cả hai từ đang xen)

Dị chủng vẫn là sinh vật hèn mọn nhất, giống như côn trùng có hại cần phải tiêu diệt nhưng trước khi tiêu diệt bọn hắn không ngại lợi dụng một chút, vì vậy một ít dị chủng mang dòng máu lai có diện mạo xinh đẹp trở thành hàng hóa lưu thông, đây là chuyện vô cùng bình thường, dị chủng xuất hiện ở khu vực đóng quân đồng nghĩa với đồ vật dùng để giải trí. Chung quanh Ansa có không ít nơi làm loại mua bán này, cũng có không ít binh lính đã từng tới đó.

Cô gái người sói có một khuôn mặt đáng yêu, một thân hình không tệ và đặc điểm của dị chủng là đôi tai.... Chính những điều này là ám hiệu của tình dục khiến bọn lính trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đột nhiên không còn sợ hãi nữa, bọn hắn cảm thấy mình có thể chiến thắng một cách thoải mái và tổn thương cô. Bọn hắn nghĩ mình là chúa tể, là người thống trị, là những chiến sĩ giỏi nhất của loài người. Lối tư duy này khiến bọn hắn phấn chấn hẳn lên. Chung quanh tập tức vang lên tiếng cười, bọn lính bắt đầu cảm thấy can đảm đã quay lại với mình. Nói đến tác dụng của việc châm chọc khi ở trên chiến trường thì phần lớn không phải là anh dũng mà là thú tính.

Thượng sĩ lặng lẽ thở ra một hơi nhưng đột nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn cho rằng mình chỉ căng thẳng quá mức nên sau khi bình tĩnh lại mới bị như vậy nhưng có ai trong lúc thả lỏng lại đột nhiên xuất hiện năng lực bay lên không trung? Hai mắt thượng sĩ trợn trừng, hoảng sợ nhìn xuống mặt đất cách mình mỗi lúc một xa và thân thể của mình vẫn ở nguyên tại chỗ. Hắn há miệng nhưng không thể nói được gì.

"Chú ý lời nói." Một giọng nói không hề có nhiệt độ vang lên ở phía sau hắn: “Miệng của ngươi quá bẩn."

Binh lính chung quanh đờ ra, ngẩng đầu lên nhìn cái đầu của sĩ quan chỉ huy càng ngày càng bay lên cao, đằng sau cái đầu của thượng sĩ là một U Linh không mặt, hai tay của U Linh đầy máu tươi. Lưỡi trong miệng của thượng sĩ văng ra ngoài, tiếp theo những bộ phận khác trên mặt đất cũng bị xé nát khiến thân thể của thượng sĩ như một quả bóng nước bị nổ tung, những phần nhỏ của cái xác và máu tươi văng ra bốn phía nhuộm đỏ gần nửa chiến trường.

Xạ thủ hoảng sợ giơ nỏ chữ thập lên bắn nhưng mũi tên lại xuyên qua cơ thể U Linh mà không để lại một chút dấu vết nào.

"Các ngươi nghĩ mình có thể giết chết một U Linh sao?" U Linh nói.

Sau đó U Linh biến mất ở trong không khí.

Mất đi sĩ quan chỉ huy khiến bọn lính không thể tập hợp lại thành hàng ngũ đồng thời cũng không thể duy trì được dũng cảm và tỉnh táo. Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn sau lưng, che cổ, sợ hãi bị U Linh bất tử đánh lén mọi lúc mọi nơi. Bọn lính tan rã, sụp đổ, kêu gào thảm thiết. Từ giờ phút này cán cân thắng lợi đã bị đảo ngược.

.... Lúc trăng tròn: Cô sẽ có được răng nhọn và móng sắc giống như người sói nhưng nó chỉ có thể duy trì trong ba giây nếu để lâu hơn thì sẽ làm thân thể của cô quá tải và nổ tung. Nếu không thì còn muốn thế nào nữa? Người kí khế ước với cô chỉ là một người sói mang dòng máu lai bị pha loãng rất nhiều.

Ý thức của Tasa trở về tòa thành ngầm, cô nhìn năng lực sau khi kí khế ước với Marion mang lại, hài lòng gật đầu..

Hao tổn một U Linh cũng rất đáng giá.

#coki: Có ai hiểu không, tức là Tasa lợi dụng năng lực này để tạo nên móng vuốt xé xác tên thượng sĩ nhưng vì thời gian hành động quá lâu nên tiêu luôn một con u linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.