Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm

Chương 16: Công ước rừng rậm



Editor: coki

Lúc trăng tròn: Cô sẽ có được răng nhọn và móng sắc giống như người sói nhưng nó chỉ có thể duy trì trong ba giây, nếu để lâu hơn thì sẽ làm thân thể của cô quá tải và nổ tung. Nếu không thì còn muốn thế nào nữa? Người kí khế ước với cô chỉ là một người sói mang dòng máu lai bị pha loãng rất nhiều.

.... Đây là năng lực Tasa có được sau khi hoàn thành khế ước với Marion.

Nghĩa địa: Chôn những cái xác có độ hoàn chỉnh hơn 50% vào trong đó, sau đó thông qua việc tiêu hao ma lực trong một khoảng thời gian nhất định sẽ tạo ra những binh lính xương khô có chất lượng khác nhau, những cái xác càng hoàn chỉnh thì xác xuất chuyển hóa thành công càng cao.

.... Những binh lính xương khô này chính là thi thể của những binh lính và những người dân du cư chạy trốn lúc Tasa dẫn bọn họ xuống tòa thành ngầm.

Hiệu quả của hai năng lực mới được sử dụng trong lần chiến đấu đầu tiên khiến Tasa rất hài lòng. Tháp quan sát thiên về quan sát tình hình chiến đấu, còn binh linh xương khô thì thiên về chém giết ngoài ra còn có thể dọa đám binh sĩ hết hồn hết vía, tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có. Về phần những tên nhanh chân bỏ chạy thì đã có Marion lo liệu. Sau khi Marion dập tắt ngọn lửa trên cây sồi thì không cần Tasa nhắc nhở, sát khí của cô gái người sói này đã bốc cháy ngùn ngụt đến tận trời, kiên quyết không cho người nào sống sót.

"Rất tốt, lại càng có nhiều thi thể hơn." Victor vui sướng nói: “Cô không cần người sống sao? Đừng nói cô có chướng ngại tâm lý đối với việc nuốt chửng kẻ địch đấy nhé."

"Con người quá yếu." Tasa thuận miệng nói.

Thật ra cô rất kinh ngạc, lúc cô tự tay xé toạt thân thể của sĩ quan loài người kia thì cô không hề có cảm giác khó chịu, rất giống cảm giác bàng quan khi nhìn Marion giết người. Là vì cô đang thích ứng với thân phận mới, không bị pháp luật, đạo đức của con người trói buộc hay là hiện giờ cô đang đứng ở phía đối địch với đồng loại trong quá khứ…. hay là bởi vì thân thể mới hoàn toàn không có khả năng đa sầu đa cảm? Tasa ý thức được sự thay đổi đồng thời cũng tiếp nhận nó.

Nhưng Tasa vẫn có nguyên tắc riêng của mình.

Cô không ngại sử dụng thủ đoạn đê tiện, không ngại giết người nhưng cô sẽ không nuốt chửng linh hồn con người dù bây giờ bọn họ là kẻ địch của cô. Hai quân giao chiến, chém giết nhau là một chuyện còn dùng đồng loại trong quá khứ làm thức ăn lại là một chuyện khác. Tasa không có ý định làm cừu non nhưng cũng không có hứng thú làm đại ma vương.

Nói thật, cô không có ý định nuốt chửng bất kỳ linh hồn của sinh vật có trí khôn nào. Khế ước chính là một con đường mới để thay đổi, nếu đã như vậy thì cần gì phải đi lấy lòng ý chí của Vực sâu nữa? Tasa không muốn lúc cánh chim của mình chưa cứng cáp đã trêu chọc cái gọi là ý chí của Vực sâu vì cô đã lường trước được kết quả của việc cầu xin kẻ mạnh giúp đỡ. Cô thích ý chí của mình, không muốn đặt sinh tử tồn vong của mình vào ý chí của người khác. Có lẽ ý chí của Vực sâu tựa như một cái máy chủ còn Tasa là hacker đến đòi hỏi máy chủ thăng cấp, có trời mới biết cô có bị phát hiện sau đó bị tiêu diệt hay không.

"Cũng đúng." Victor nói: “Nhưng bây giờ cô đã nhận ra chỗ tốt của binh lính xương khô rồi đúng không? Chúng nó trung thành, không biết sợ hãi, người bình thường không thể giết được chúng nó, chỉ cần chôn những mảnh xương vỡ xuống sau đó tiến hành thúc hóa (thúc = thúc giục, biến = thay đổi) thì chúng sẽ biến thành những binh sĩ đáng tin cậy một lần nữa. Có lẽ cô nên đi tấn công vài thôn xóm, ta từng quen biết một pháp sư vong linh rất am hiểu về đội quân xương khô, hắn có thể dùng sức mạnh của mình để gây ra thiên tai vong linh. Mặc dù việc chuyển hóa năng lực của nghĩa địa..."

"Về sau thì thế nào?" Tasa cắt đứt lời Victor: “Hiện giờ pháp sư vong linh kia như thế nào rồi?"

Victor đang khoác lác dong dài thì bị cắt đứt khiến anh ta rất tức giận: "Con người đều phải chết."

Đại ma vương giết người khắp nơi để xây dựng đội quân cho mình mà không bị mọi người hợp tác tiêu diệt mới là kì lạ.

Quả thật trong rất nhiều trường hợp tác dụng của binh lính xương khô không nhỏ, lúc chiến đấu với những người bình thường còn có thể tạo nên nỗi sợ hãi nhưng tốc độ của chúng nó không đủ nhanh, những người bình thường vẫn có thể giết được bọn nó, sau khi bị nát vụn thì không thể lập tức sống lại, chỉ còn lại một đống tro tàn mà thôi. Nhìn một cách khách quan thì Tasa cảm thấy năng lực của Marion càng hữu dụng hơn.

Thực ra năng lực này giống như gân gà (ăn không ngon mà bỏ thì tiếc), nếu là người khác thì dùng một lần duy nhất rồi chết luôn nhưng Tasa thì lại rất thoải mái vì cô có thể thay đổi thân thể, mỗi lần sử dụng đều không cần phải quan tâm đến tính mạng, chỉ hao phí ma lực để tạo ra một U Linh mà thôi. Quan trọng hơn là năng lực này làm cho cô thấy được ánh rạng đông về việc tìm kiếm một thân thể mới.

Hàm ý trong “trăng tròn” rất sâu xa: “Có được răng nhọn và móng sắc giống như người sói…", mới nghe qua thì có vẻ như sức chiến đấu được nâng cao nhưng nếu như sinh vật sử dụng năng lực này không có hàm răng và móng vuốt, không có một chút lực công kích nào thì chuyện gì sẽ xảy ra? Kết quả thử nghiệm khiến Tasa rất vui mừng, nó có thể tạo ra răng nhọn và móng sắc khiến sinh vật không có sự sống như U Linh có được sức sát thương.... Nói ngắn gọn là nó có năng lực ảnh hưởng đến thế giới vật chất. 

Tòa thành ngầm là một công trình kiến trúc còn U Linh là một linh hồn có thể nhìn nhưng không thể hành động, Tasa đã từng rất hoài nghi về sau cô chỉ có thể sống trong một không gian tách biệt như thế này, làm một người quan sát. Nhưng bây giờ cô không còn lo lắng nữa, nếu như cô có thể có được khả năng tự vệ giống như một bộ phận nào đó của người kí khế ước với cô thì một ngày nào đó cô có thể tạo ra được thân thể có cảm giác, có hành động, đến lúc đó cô có thể hưởng thụ cảm giác có một thân thể thật sự.

Đương nhiên bây giờ không phải là thời điểm lo lắng về vấn đề này.

Có một U Linh mới xuất hiện trong đại sảnh giống hệt U Linh cũ như đúc. Tasa bay lên trên, xuyên qua mặt đất, tiến đến nơi mà Marion đang kêu gọi cô với giọng điệu vội vàng, thống khổ.

Lúc Tasa xuất hiện trên chiến trường thì tất cả binh lính đã biến thành những cái xác không hồn, đám người lưu vong bỏ trốn trước đó đang tập trung xung quanh cây sồi, lo sợ bất an nhìn thân cây cháy đen. "Chủ nhân!" Marion đứng ở bên cạnh cây sồi, không dám chạm vào thân cây bị thiêu đốt, cô thỉnh cầu: "Xin cô cứu ông Sồi!"

"Tôi chỉ có thể cứu người ký khế ước với tôi." Tasa trả lời Marion.

Lỗ tai Marion rũ xuống, hiển nhiên là cô rất rõ thái độ của lão Sồi đối với Tòa thành ngầm. Tasa dò xét nhìn mặt người trên thân cây sồi, suy nghĩ không biết sau khi cây sồi này chết thì bên trong có gì không.

Đột nhiên lão Sồi mở mắt ra.

Lão không có tròng trắng mắt, toàn bộ đôi mắt đều là ánh sáng màu xanh. Thân và cành lão Sồi đã cháy đen trụi lủi nhưng cặp mắt kia lại làm cho người ta nghĩ đến những chiếc lá xanh giữa dưới ánh mặt trời ngày hè, nghĩ đến rừng rậm mênh mông bát ngát. cokiLQĐ. Đột nhiên chung quanh tối lại giống như bầu trời bị người ta úp một cái chụp cực lớn, chỉ còn Tasa và lão Sồi ở cùng nhau. Marion và đám người lưu vong đã biến mất, bây giờ trước mặt Tasa là một cây sồi cực lớn xanh ngắt sum xuê.

"Tâm linh cảm ứng, không có lời nói dối trong thế giới hai người, là trò hề của lão Sồi thành tinh này." Victor cười khẩy nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần nghiền nát cái cây kia là cô có thể thoát ra."

Lão Sồi nhìn Tasa một hồi lâu rồi nói: "Trên người của ngươi không có mùi vị của Vực sâu."

"Cái gì?" Victor cười thành tiếng ở trong đầu Tasa: “Tạo vật của tòa thành ngầm không có mùi vị của Vực sâu? Lão già thành tinh này cũng có lúc hồ đồ sao?"

Tasa tỏ vẻ không hiểu nhưng cô cũng không hỏi mà chờ đợi đối phương giải thích.

"Ta biết ngươi có thể nghe được, chủ nhân của Tòa thành ngầm." Lão Sồi nói một cách chậm rãi: “Ta từng cho rằng Marion may mắn thoát được là vì ngươi vẫn chưa làm nhiễm bẩn linh hồn của nó, chỉ vì muốn có được càng nhiều lợi ích hơn nhưng trên người những bộ xương khô và U Linh này cũng không có hơi thở của Vực sâu, tại sao vậy?"

Tasa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi không biết."

Mắt lão Sồi từ từ mở to, lộ ra vẻ mặt hoang mang.

"Trong thế giới này, ký ức đầu tiên của tôi xuất hiện khi tôi ở dưới một đống phế tích, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi là cái gì hoặc là muốn làm gì." Tasa nói: “Chỉ có một ít tin tức vụn vặt dạy tôi làm thế nào để sinh tồn và cũng chỉ có thế mà thôi."

"Phế tích..." Lão Sồi lập lại.

Lão nhắm mắt lại, im lặng rất lâu khiến Tasa gần như cho rằng lão đang ngủ. Thật lâu sau lão mới mở mắt ra lần nữa, nói: "Như vậy ngươi muốn cái gì?"

"Nói sẽ xây dựng “Thế giới bị thống trị” trở thành “Một thế giới hoàn mỹ".” Victor xúi giục: “Trên thực tế thì hủy diệt thế giới cũng chẳng sao, chỉ cần cô thật sự cảm thấy hủy diệt thế giới rất tốt. Đó là nghệ thuật ngôn ngữ, cô hiểu ý của ta không?"

Tasa nói: "Không chắc chắn lắm, tôi còn chưa hiểu rõ thế giới này."

Victor chậc một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói tốt nhất là cô chỉ đang nói đùa.

"Ngươi hiểu được Vực sâu không?" Lão Sồi hỏi.

"Cũng không hiểu nhiều lắm, giống như thế giới này vậy." Tasa nói: “Tôi nghĩ những tin tức tôi biết có thể đã không sử dụng được nữa."

"Nhưng ngươi cũng không hướng tới Vực sâu." Lão Sồi nói.

"Tại sao tôi phải hướng tới thứ mình không hiểu?" Tasa hỏi ngược lại.

Cây sồi cười ha hả, tiếng cười của lão giống như tiếng thông reo. Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc bằng một tiếng thở dài, lão Sồi nói: "Chúng ta ký khế ước đi."

"Cái gì? Cái gì?" Victor nói: “Được rồi, thì ra lão già này càng già càng ngu ngốc. Còn chờ cái gì nữa? Mau lấy ra đi!"

Khế ước lập tức xuất hiện ở giữa hai người, lóe lên ánh sáng màu xanh tràn trề sức sống. Tasa còn chưa kịp làm gì thì bản khế ước đã bay đến trước mặt cây sồi.

"Trước khi đi Đại Thần rừng đã tặng cho ta một món quà, khi đó ta chỉ là một cái cây nhỏ." Lão Sồi giống như đang quay trở về quá khứ, nói: “Công ước rừng rậm không cần bất kỳ thần linh hay ác ma nào làm chứng, người làm chứng là thiên nhiên, chỉ cần vẫn còn một cái cây chưa chết thì công ước không thể bị phá hủy."

Khế ước là một cái lá cây, bút là một đoạn cành cây, chúng nó tản ra hương thơm của cỏ cây, vừa ngửi đã khiến người ta cảm thấy mình đang ở trên bãi cỏ trong rừng rậm, dưới ánh mặt trời. Những phiến lá trên cây cành cây Sồi đung đưa, sau đó xuất hiện nội dung. Thật là kỳ lạ là nó không phải chữ viết mà giống như một chuỗi tiếng chim hót nhẹ nhàng hoặc có lẽ là những mảng rêu bám trên tảng đá, Tasa không biết đó là cái gì nhưng cô lại hiểu ý nghĩa trên đó.

"Nó là một mảnh nhỏ của một bảo vật quý giá, phía trên đó chính là tất cả trí tuệ của các chủng tộc." Dường như nhận ra nghi vấn của Tasa, lão Sồi nói: “Không có chữ viết là thích hợp nhất vì có thể phá bỏ sự ngăn cách... Trong lúc tồn vong sống chết, tất cả các chủng tộc trong vị diện này đã hợp tác với nhau, nó từng được dùng để viết tuyên ngôn của Erean."

Trong lời nói của lão tràn ngập tâm trạng phức tạp, không biết kiêu ngạo hay là chua chát nhiều hơn. Sau khi giải thích xong, giọng nói của lão Sồi nghiêm túc hẳn lên.

"Người có đồng ý thề sẽ vĩnh viễn không bán đứng những sinh linh của vị diện vật chất này cho Vực sâu hay không?" Lão nói: “Ngươi có đồng ý thề sẽ vĩnh viễn sẽ không hủy diệt đại lục Erean, sẽ không tiêu diệt sạch những chủng tộc đảm đương vai trò tự tạo nên chất dinh dưỡng trên mặt đất, sẽ không mở lối đi thông với Vực sâu hoặc Thiên giới hay không?"

"Mở lối đi có nghĩa là gì?" Victor lẩm bẩm vài tiếng sau đó nhanh chóng phản bác: "Nghĩ hay lắm! Ai sẽ ký loại khế ước này? Chúng ta có thể tự tạo khế ước mà, đúng không?"

"... Nếu như ngươi thề…” Lão Sồi nói tiếp: “Ta sẽ đi theo ngươi, sau khi ta chết.... Trong vòng một, hai năm.... Người sẽ có được trái tim của tự nhiên."

Cây sồi trực tiếp đưa tin tức về trái tim của tự nhiên vào trong đầu Tasa, Victor đột nhiên vô cùng yên tĩnh, coki LQĐ Tasa có thể cảm giác được anh ta kinh ngạc đến không nói nên lời. Không đợi Victor lên tiếng, U Linh đã cầm bút lên, bay tới bên cạnh khế ước.

Tasa nói: "Tôi đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.