Bạch Chỉ Hi không chút cảm xúc quay đầu, nhìn một dải tóc trắng dài không biết còn muốn dài đến đâu, có cảm xúc muốn khóc.
Vì cái gì chỉ là tẩy tủy kinh mạch tóc lại bị biến dị? Không những dài đột biến mà còn chưa già đã trắng?
Bạch Chỉ Hi đứng dậy, nhìn đám tóc uốn lượn trước mặt, giật giật khóe môi, sau đó hít một hơi, đưa tay kéo cả đám tóc kia ném xuống hồ. Mặt hồ vốn đang trong suốt lập tức biến thành một hồ bạc, lóe lên từng tia bạch kim lấp lánh nhìn qua giống như hồ của tinh linh vậy. Bạch Chỉ Hi thỏa mãn nhìn, cũng đem bản thân tiến vào linh hồ.
Linh hồ là hồ nước chứa đầy linh khí, vô cùng có lợi cho việc tu luyện, nước linh hồ còn có thể xua tan mệt mỏi, khôi phục ma lực, ngoài ra có thể giải độc, vạn kim khó cầu, hiện chỉ có duy nhất hoàng tộc của Thiên Dực quốc là có một hồ, nhưng hồ kia rất nhỏ, lại còn không nghịch thiên giống như linh hồ của Bạch Chỉ Hi, một khi dùng xong cũng không thể tự tái tạo, vì vậy mà được bảo quản và sử dụng rất cẩn thận, một giọt cũng không dám lãng phí. Vậy mà Bạch Chỉ Hi lại giống như phá gia chi tử đem nước này làm nước tắm, nếu để cho mọi người biết nhất định sẽ bị nước miếng dìm chết, phải biết cho dù là quân vương Thiên Dực quốc cũng không dám dùng nước này để tắm.
Đáng tiếc Bạch Chỉ Hi không biết chuyện này, vì vậy còn rất rảnh rỗi đem nước linh hồ làm thành nước ép hoa quả uống mỗi ngày. Tử Kinh Lam nếu biết nước mình uống hằng ngày chính là linh hồ thì nhất định sẽ tức đến mức liều chết đánh Bạch Chỉ Hi một trận.
Cả thân hình ngâm trong linh hồ, những độc tố trong cơ thể Bạch Chỉ Hi tiết ra nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, được linh mạch của hồ gột rửa, hóa thành linh khí. Bạch Chỉ Hi thoải mái đến mức ngón chân co lại, mày giãn ra, khóe môi không tự chủ cong lên, mắt híp thành hình bán nguyệt, linh mạch vốn luôn luôn bị bế tắc đã thông suốt, linh khí chạy khắp cơ thể làm nàng có cảm giác bản thân đang đầy ắp sức sống, hiện tại cho dù chạy một trăm vòng quanh Cảnh Nguyên Sâm Lâm cũng không sao.
Sau khi đem toàn thân tắm rửa thật kĩ, Bạch Chỉ Hi khoác tạm một lớp áo choàng, cầm trên tay thanh chủy thủ "mượn" được từ chỗ địa tinh vương, bắt đầu cần cù đem tóc của mình cắt ngắn, xong xuôi mới lần nữa mặc y phục, một thân thoải mái rời khỏi không gian.
Bạch Chỉ Hi hoàn toàn không biết, số tóc nàng cắt bỏ bỗng nhiên giống như có sinh mệnh, động đậy một hồi liền bò tới linh hồ, sau đó nhảy xuống, men theo linh mạch, tìm đến linh châu, cuối cùng cuộn linh châu lại thành một cái kén lớn.
Mặc Uyên ở trong không gian đang ngủ chợt mở mắt, nhìn về hướng cửa, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Tại sao vừa rồi hắn lại ngửi thấy mùi của tên kia?
Không lẽ...
Tuy nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị Mặc Uyên ném ra khỏi đầu.
Đùa sao, tên kia đã chết, làm sao mà ở đây được chứ.
Chuyện ở trong không gian Bạch Chỉ Hi không có biết, hiện tại nàng đang đau đầu nhìn ngôi nhà thân yêu của mình đang bị tàn phá bởi hai tiểu ma thú ngốc nghếch và một hoàng tộc địa tinh nghịch ngợm.
Tại sao khi đi nàng đã cẩn thận nhắc nhở Tử Kinh Lam là tuyệt đối phải biết dọn dẹp nhà cửa lại, nhưng hắn vẫn có thể để cho ngôi nhà đáng yêu của nàng trở thành một bãi chiến trường chứ?
Còn hai tiểu ma thú kia nữa...
Bạch Chỉ Hi nhìn trên tường một đám chi chít vết cào vết xước cùng với một số vết bẩn do thức ăn dính vào, sau đó nhìn đám đất đá rác rưởi còn lẫn cả đồ ăn chưa ăn xong, trên bàn là quần áo không biết đã mấy ngày chưa giặt, bỗng nhiên cảm thấy mình già đi.
Nàng nên cảm ơn ba tên kia vì đã không đem phòng nàng...
Bạch Chỉ Hi vừa suy nghĩ đến một nửa, lập tức nghe thấy trong phòng mình phát ra những tiếng lạch cạch đổ vỡ, mặt liền triệt để đen.
Được lắm, ngay cả phòng của nàng cũng không tha, ba tên này căn bản là đang tìm chết rồi.
Nghĩ là làm, Bạch Chỉ Hi nhấc chân, chạy lên tầng, đá tung cửa phòng của mình. Hai tiểu ma thú đang đánh nhau trong phong nghe tiếng động thì quay đầu, sau đó không hẹn mà lập tức dừng lại.
"Chơi đã?" Nhìn căn phòng đã không thể gọi là phòng của mình, Bạch Chỉ Hi tức đến mức gân xanh bạo ra, giọng nói mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi.
Hai tiểu ma thú lập tức lắc đầu, một bộ đáng thương bị Bạch Chỉ Hi lôi đi.
Đợi cho Tử Kinh Lam về đến nhà, thấy hai tiểu ma thú đã bị treo ngược lên cây, cả người ủ rũ không chút sức sống, hắn lập tức tái mặt, không có chút do dự nào quay đầu chạy ra ngoài cổng, tuy nhiên lại bị Bạch Chỉ Hi tóm được.
"Tử Kinh Lam, trước khi đi ta nói thế nào?"
"... Trông chừng hai đứa trẻ..."
"Còn gì nữa?"
"... Không được để cho chúng ở nhà một mình..."
"Tiếp!"
"... Phải dọn nhà cẩn thận, không được ném đồ bừa bãi..."
"Còn nữa!"
"... Không được đụng vào phòng của ngươi..."
"Vậy ngươi làm được gì?"
"..." Tử Kinh Lam nuốt nước miếng, không dám nhìn khuôn mặt của Bạch Chỉ Hi.
Bạch Chỉ Hi liếc hắn một cái, sau đó nhìn sang hai tiểu ma thú đang nằm co ro ở góc tường, lần nữa cảm thấy mình già rồi.
Nhà có ba cái hùng hài tử quả thực chính là ác mộng.
Khẽ xoa xoa mi tâm đau nhức, Bạch Chỉ Hi liền lần nữa chạy vào không gian, trước khi đi còn nói: "Nếu như sáng mai ta trở ra không thấy mọi thứ được dọn dẹp thì ngươi và hai tên kia tự biết hậu quả đi."
Tử Kinh Lam hỗn độn trong gió, căm tức trừng hai tiểu ma thú.
Đúng là hai đại phiền phức!!!
Bởi vì từ đầu tới cuối không có ngước đầu lên, cho nên Tử Kinh Lam hoàn toàn không biết Bạch Chỉ Hi thay đổi, hắn hiện tại đang cong lưng ra dọn dẹp toàn bộ những gì hai tiểu ma thú này gây ra, vừa dọn vừa đem hai tiểu ma thú mắng hàng trăm lần.