Nhật Kí Xuyên Qua Của Quái Y

Chương 5



“Không!!!” Trong Cảnh Nguyên Sâm Lâm vang lên một tiếng hét kinh thiên động địa làm cho các ma thú nhỏ gần đó lo sợ chạy trốn.

“Ta hỏi lần cuối cùng, có buông ra hay không?”

“Không!!! Có chết cũng không buông!” Tử Kinh Lam lấy tinh thần liều chết ôm chặt thân cây, mặc cho khuôn mặt của Bạch Chỉ Hi đã đen như đít nồi.

“Ta cũng không thực sự đánh cướp của phụ vương ngươi, ngươi làm gì lại không đồng ý?” Bạch Chỉ Hi nhẫn nại hỏi Tử Kinh Lam.

Ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi! Nhân loại ti bỉ!

Tử Kinh Lam trợn trắng mắt, căn bản không thèm nghe Bạch Chỉ Hi nói nữa.

“Ngươi đã nói ta muốn gì cũng được, sao giờ lại nuốt lời?” Bạch Chỉ Hi gằn giọng hỏi.

“... Ngươi thực sự tin lời địa tinh sao?”

“...” Bạch Chỉ Hi trán nổi gân xanh, bỗng dưng có cảm xúc cho thối chính thái trước mặt mấy châm, tuy nhiên không đợi nàng làm vậy, ở sâu trong Cảnh Nguyên Sâm Lâm vang lên một tiếng hổ rống. Tiếng rống này nghe qua so với tiếng hét của Tử Kinh Lam còn muốn to hơn gấp mấy lần, bên trong lại chứa một chút uy áp của cường giả. Bạch Chỉ Hi phản ứng nhanh đem tinh thần lực ra chống đỡ mà vẫn không tránh khỏi cảm thấy vựng đầu, lảo đảo hai bước. Tiểu địa tinh thì khuôn mặt lại trắng bệch, run rẩy nhảy từ trên cây xuống, nửa chạy nửa bò đi đến chỗ Bạch Chỉ Hi, không biết đi đứng thế nào liền vấp ngã, bàn tay vô tình chụp nguyên bộ ngực chưa hề phát triển của Bạch Chỉ Hi.

Bạch Chỉ Hi: “....” Ha hả...

Tử Kinh Lam: “.....” Tha mạng, ta thực sự không cố ý...

Tiếng rống vang lên một lần liền im bặt. Mất đi uy áp kiềm chế, Bạch Chỉ Hi nhanh chóng đứng thẳng người dậy, thuận tiện cho Tử Kinh Lam một cước.

“Chiếm tiện nghi của lão nương, nghĩ dễ thế sao??!”

“Ta sai rồi...” Biết mình đuối lí, Tử Kinh Lam lập tức giơ hai tay lên đầu hàng.

“Sai rồi thì phải thế nào?”

“...” Tử Kinh Lam cũng không ngờ Bạch Chỉ Hi lại hỏi thế, ngập ngừng nghĩ, sau đó mới không dám chắc chắn lắm hỏi lại: “Không lẽ ta phải chịu trách nhiệm?... Phải cưới ngươi?”

Bạch Chỉ Hi: “Cút!”

............

.........

....

Cách chỗ Bạch Chỉ Hi đứng không xa, một trận chiến vô cùng kịch liệt đang xảy ra. Xích Diệm Hung Sư toàn thân một màu hoàng kim đã bị nhuộm đỏ, chật vật né tránh công kích từ một đám người mặc đồ màu nâu, trên ngực có kí hiệu đầu gấu lớn màu lam nhạt. Bạch Chỉ Hi nhận ra đám người này, đây chính là dấu hiệu của đội quân dưới trướng của Lam thành chủ Lam Hanh. Hôm Bạch Chỉ Hi bị đánh, Lam Nhị Hỉ chính là đi cùng vị đội trưởng của đội quân này - Lam Trì Úy, là cháu trai của Lam thành chủ, cũng chính là người được đính ước cùng Lam Nhị Hỉ. Tuy nhiên hiện tại do đánh nhau với Xích Diệm Hung Sư, một bên tay áo và quần của Lam Trì Úy đã bị lôi điện của Xích Diệm Hung Sư đả thương, nhìn qua chật vật không kém.

“Nhìn ra được cấp độ của Xích Diệm Hung Sư không?” Bạch Chỉ Hi ẩn dấu hơi thở, nấp trên cây cao gần đấy, vị trí này nhìn từ đằng dưới sẽ không thấy nàng, mà nàng ngồi ở trên này lại có thể nhìn được toàn cảnh trận chiến.

Tử Kinh Lam bĩu môi liếc một cái, tuy nhiên vẫn nghiêm túc trả lời: “Xích Diệm Hung Sư này đã là thần thú, nhưng có lẽ vì cái gì đó mà thực lực bị giảm mạnh, hiện chỉ còn thánh thú nhất tinh. Năm người kia thực lực chiến sĩ cao cấp nhị tinh, lấy số đông đánh, Xích Diệm Hung Sư nhất định sẽ thua.” Địa tinh tuy bị nhiều loài coi thường, nhưng đối với ma thú, địa tinh lại rất thân thuộc, nghe đồn có những ma thú bị nhân loại bắt mất trứng hoặc con nhỏ đều sẽ đến nhờ địa tinh giúp mình lấy lại. Không phải ma thú yếu ớt mà là do con người quá giảo hoạt, nhiều ma thú vì tự mình đến đòi lại con không thể trở về, kết cục chỉ có một là bị giết, hai là bị thuần hóa làm sủng vật hoặc tọa kỵ, nếu không cũng sẽ bị nhân loại kí kết khế ước. Ngoài ra địa tinh cũng là một chuyên gia nhìn thấu thực lực rất tốt, rất ít người có thể qua mắt được địa tinh, cho dù người đó có là cường giả mạnh đến đâu, chỉ có những người tu luyện những bí pháp đặc thù mới có thể tránh khỏi bị địa tinh nhìn thấu. Mà cũng nhờ năng lực này mà địa tinh rất ít khi bị bắt lại, bởi vì chúng sẽ tự biết lượng sức mình mà trộm, rất hiếm địa tinh ngu ngốc đi trộm của cường giả có năng lực có thể khắc chế mình, tựa như các cường giả thổ hệ. Tử Kinh Lam vốn cũng không ngốc, trước khi ra tay nhất định sẽ nhìn thấu thực lực của đối phương, nhưng tiếc cho nó là gặp phải quái nhân Bạch Chỉ Hi, một phế vật không thể luyện khí vô hệ ma pháp nhưng lại mang trong mình linh hồn của quái y thế kỷ 22.

Bạch Chỉ Hi nghe thế, lập tức phân tích lấy tình hình, sau đó quay đầu hỏi: “Nếu như chờ nó gần thua, ta giúp nó, liệu có thể được lợi gì không?”

“...” Có vẻ như chưa từng nghe được câu hỏi nào vô sỉ như vậy, Tử Kinh Lam im lặng mất mấy giây: “ Ngươi có thể vô sỉ hơn nữa sao?”

Bạch Chỉ Hi suy nghĩ, ba giây sau thì gật đầu, gật đầu một cách rất chân thành: “Ta có thể chờ nó chết, sau đó đánh lũ người kia rồi một mình đem toàn thân của nó trở thành của riêng.”

Có cảm xúc muốn đem hàng này đánh một trận, phải làm sao đây?

Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của Tử Kinh Lam, Bạch Chỉ Hi lắc đầu: “Nếu ngươi đánh ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sống không bằng chết.”

“...”

Hai người trên cây nói qua nói lại, bên dưới Xích Diệm Hung Sư đã bị đánh cho một thân đẫm máu, thậm chí có mấy đạo vết thương còn sâu tới xương. Mà đám người bên phía Lam Trì Úy cũng không được tốt mấy, ngoại trừ Lam Trì Úy, người nào người nấy một thân chật vật, đấu khí trong người nhanh chóng giảm xuống, đã không thể nào sử dụng đấu kĩ được nữa.

Lam Trì Úy nhìn tình hình, nhanh chóng cho mọi người đi lên đấu với Xích Diệm Hung Sư, bản thân lại điên cuồng luyện hóa linh khí, có vẻ như muốn đem đại tuyệt chiêu ra sử dụng. Đại tuyệt chiêu, còn gọi là đấu kĩ, là kĩ năng mà mỗi chiến sĩ sẽ có, tùy với loại công pháp bản thân học mà phân chia ra độ mạnh yếu. Công pháp đấu kĩ thì chia ra mấy loại, căn bản nhất chính là Thiên giai, Địa giai, Hoàng giai công pháp, vốn trên Thiên giai còn có một cấp bậc công pháp nữa, tuy nhiên đã tuyệt tích từ mấy trăm năm trước, khi Ma Quân Mặc Uyên cùng Thanh Hiên lão tổ đánh nhau kết thúc, đám công pháp cũng biến mất theo.

Bỗng nhiên có một loại cảm xúc muốn đi quỳ bái sư phụ lão nhân gia...

Bạch Chỉ Hi thầm phun tào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lam Trì Úy. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người sử dụng đấu kĩ, phải hảo hảo xem.

Chỉ thấy Lam Trì Úy cầm đao, múa hai đạo múa kì quái, sau đó bỗng nhiên ở dưới chân hắn liền xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt, vòng sáng kia nhanh chóng đậm lên, cuối cùng thì lóe lên chút tinh thể màu vàng kì quái.

“Kia là cái gì?” Bạch Chỉ Hi hỏi Tử Kinh Lam.

“Nguyên tố tinh linh. Khi một Chiến sĩ khởi động đấu kĩ đến mức cực hạn, nguyên tố tinh linh sẽ xuất hiện, ma pháp sư nếu hấp thu sẽ giống như tu luyện mấy tháng, ma lực tăng trưởng tăng gấp 3 lần bình thường. Tuy nhiên trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể hấp thu nguyên tố tinh linh, người đó chính là Thanh Hiên lão tổ.”

“Tại sao lại không có người thứ hai hấp thu thành công?”

“Bởi vì nguyên tố tinh linh bao bọc trong đấu khí, đấu khí đối với kinh mạch của ma pháp sư tựa như thuốc độc, chỉ cần một chút đấu khí chạy vào kinh mạch của ma pháp sư, đám kinh mạch kia sẽ không chịu nổi sự bạo ngược của đấu khí, tự đoạn mà chết, may mắn thì còn sống nhưng nhất định sẽ trở thành phế vật.” Tử Kinh Lam tận tình giải thích. Đừng nhìn khuôn mặt hắn còn trẻ, thực ra tuổi của địa tinh rất lớn, mà tuổi của Tử Kinh Lam căn bản đã gấp đôi Bạch Chỉ Hi.

Hai mắt Bạch Chỉ Hi lóe sáng, có một ý tưởng vụt qua trong đầu, nhưng nhanh chóng vụt tắt.

Mà ở phía dưới, Lam Trì Úy vung đao, hét lớn một tiếng "Bách Vũ Kim", theo đấu khí tuôn ra biến hóa thành những vụn kim loại, chúng dần dần lớn lên, góc cạnh sắc nhọn lóe sáng, đồng loạt bay đến chỗ Xích Diệm Hung Sư. Những người đang cầm chân Xích Diệm Hung Sư tựa như đã bàn trước với nhau, tự khởi động đấu khí bảo hộ cơ thể, nhanh chóng tránh ra. Xích Diệm Hung Sư bị thương nặng, phản ứng đã không còn mau lẹ, rất nhanh đã trúng đòn ngã xuống đất, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đám người Lam Trì Úy, hai chi trước dùng hết sức bảo hộ bụng mình, tựa như ở đó có thứ gì đó rất quan trọng vậy.

Nhìn động tác kia của Xích Diệm Hung Sư, Bạch Chỉ Hi cùng Tử Kinh Lam giờ mới chú ý đến phần thân dưới của nó ngập đầy máu, so với thân trên còn muốn nhiều gấp hai. Bạch Chỉ Hi không khỏi kinh ngạc nghi vấn: “Nó mang thai?”

Tử Kinh Lam cũng kinh ngạc không kém, nhanh chóng phủ định: “Không phải, là đang sinh dở thì bị người làm phiền. Thật không ngờ ma thú lại có thể có thai đôi...” Ma thú sinh con được coi như là một kiếp nạn của ma thú, bởi vì trong lúc sinh thực lực sẽ biến mất, phải tự dựa vào nghị lực của mình mà sinh, tựa như đi một vòng qua quỷ môn quan vậy, bởi vì con non rất khó sinh, vì vậy ma thú trừ khi có con đực ở bên cạnh hoặc là đi theo bầy, rất ít con ma thú đơn độc sinh con. Ma thú mang thai đã rất khó sống, vậy mà Xích Diệm Hung Sư lại mang thai đôi, còn là bị người lợi dụng lúc sinh mà đánh. Nếu không phải một thai đã ra đời, thực lực của nó phục hồi lại mấy thành thì...

“Hiện tại cứu hay không cứu?” Bạch Chỉ Hi hỏi.

Tử Kinh Lam lập tức lắc đầu: “Muộn rồi, ma thú sinh con đã dùng gần hết sức lực, hiện tại lại bị thương, cho dù thần y ở đây cũng không cứu được nó, nếu may mắn thì chỉ có con non trong bụng sẽ sống, nhưng mà...” Nhìn vết thương sâu hoắm ở trước bụng Xích Diệm Hung Sư, Tử Kinh Lam thở dài: “E là phôi thai trong bụng cũng bị tổn thương, chỉ sợ đã chết ở bên trong.”

“Thần y không có, nhưng quái y ở đây lại có một người. Người mà ta muốn cứu, Diêm Vương lão nhân gia cũng không dám cướp.” Bạch Chỉ Hi cười ngạo nghễ, nụ cười kia hiển lộ trên khuôn mặt còn non nớt lại làm Tử Kinh Lam nhìn không chớp mắt, lồng ngực điên cuồng nhảy loạn, miệng há ra chưa kịp nói gì thì đã bị hành động của Bạch Chỉ Hi dọa sợ. Chỉ thấy Bạch Chỉ Hi bỗng dưng nhảy xuống khỏi cây, tiếng động phát ra lập tức khiến mấy người bên kia chú ý. Lam Trì Úy đầu tiên là cảnh giác nhìn Bạch Chỉ Hi, sau đó dường như phát hiện người đến là ai, lập tức đổi thành cười nhạo, kiếm cũng thả lỏng mấy phần, dường như không hề có cảnh giác với nàng.

Đối với năm người ở đây, Bạch Chỉ Hi trong mắt họ chỉ là phế vật của Lam Vân thành, là tam tiểu thư bị Bạch gia ruồng bỏ, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào. Tuy nhiên đám người Lam Trì Úy tuyệt đối không nghĩ đến, bởi vì thiếu cảnh giác mà mạng nhỏ không còn.

Đầu tiên phát giác ra có chuyện không đúng chính là Xích Diệm Hung Sư, mũi ma thú thính hơn mũi nhân loại, vì vậy nó nhanh chóng ngửi thấy trong không khí ngoài mùi máu tanh ra chợt xuất hiện một loại mùi mới rất nhẹ, nếu không phải luôn cảnh giác nhất định không phát hiện. Mà khi phát hiện ra chuyện không đúng, Xích Diệm Hung Sư lập tức ngừng thở để tránh bản thân trúng kế. Mà mấy người Lam Trì Úy đang đứng cười nhạo Bạch Chỉ Hi bỗng nhiên không hiểu sao lại ngã xuống đất, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ.

Nằm máng! Sao tự dưng lại ngã hết rồi?

Tử Kinh Lam khó hiểu nhìn thế cục tự dưng thay đổi, sau đó ánh mắt chuyển đến chỗ Bạch Chỉ Hi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Thật đáng sợ!!!

Bạch Chỉ Hi có vẻ như không có gì bất ngờ về việc này, chỉ là lấy một khuôn mặt cười như không cười đi đến chỗ Xích Diệm Hung Sư, không nhìn ánh mắt phẫn nộ của nó, đưa tay sờ phần mao thấm huyết ở chỗ bụng của Xích Diệm Hung Sư, hỏi: “Nếu ta cứu ngươi cùng phôi thai trong bụng ngươi, ngươi sẽ trả ơn ta thế nào?”

Gặp tia nghi hoặc trong mắt Xích Diệm Hung Sư, Bạch Chỉ Hi cong mắt: “Dù sao ngươi cũng sẽ chết, có muốn thử không? Không lẽ ngươi không muốn nhìn thú con này được ra đời sao?”

“...” Xích Diệm Hung Sư im lặng một lát, sau đó gằn giọng: “Nhân loại... Ngươi nếu dám... Dám lừa ta.. Ta nhất... Nhất định sẽ...”

Qủa nhiên là ma thú đến thánh thú đã có thể mở linh trí!

Bạch Chỉ Hi thầm cho trí nhớ siêu phàm của mình một trăm like, sau đó dùng bộ mặt lừa trẻ con nói: “Tuy nhiên quái y ta chưa bao giờ làm việc không công? Cứu ngươi, ngươi liền đi theo ta, thế nào?”

“Được..” Xích Diệm Hung Sư không chút do dự đồng ý, sau đó vì kiệt sức mà lâm vào khoảng không tối đen...

Mà vị quái y có thể cứu mạng hai mẹ con Xích Diệm Hung Sư lại cười đến thập phần tà ác, ánh mắt lóe sáng lóe sáng.

Quá tuyệt vời, vung tay cứu một ca đơn giản liền có cái vệ sĩ bảo vệ 24/24.

Bạch Chỉ Hi âm thầm đánh bàn tính lách cách, bàn tay khẽ nâng, một bộ dụng cụ phẫu thuật tư nhân mà nàng vừa mới nhập từ Đức về liền xuất hiện.

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Chỉ Hi bước lên con đường cường giả, cũng là một ngày mà Tử Kinh Lam không dám nhớ lại. Hắn thề, nếu như biết tiếp theo ác ma này sẽ làm gì, có cho tiền hắn cũng sẽ không tò mò chạy tới nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.