Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Chương 19: Trí



Bạch Y Khách chợt thở phào, mở bừng mắt ra nói :

- Ta chờ đợi vô ích rồi!

Đường Đại Bằng lấy làm lạ hỏi :

- Ngươi nói gì?

Bạch Y Khách thở dài :

- Ta cố ý đợi bọn Kim Thiếu Thu, sau khi được giải độc rồi sẽ trở mặt, bất thần tập kích lão, để đoạt chìa khóa vàng và đoạt cả ta. Không ngờ họ vô dụng quá, Kim Thiếu Thu quả nhiên sợ lão thật!

Đường Đại Bằng chưng hửng :

- A... thì ra là như thế! Ngươi lợi hại thật! Quả không hổ là đồ đệ của lão ưng khuyển!

Bạch Y Khách cười lạt :

- Nhưng bây giờ tình thế vẫn còn có lợi cho lão như thường, bọn Kim Thiếu Thu đã bỏ đi thật rồi.

Đường Đại Bằng không nhịn được lại hỏi :

- Vì lẽ gì ngươi lại hi vọng lọt vào tay Kim Thiếu Thu? Như thế có khác gì nằm trong tay ta?

Bạch Y Khách lắc đầu :

- Nếu tình trạng giống nhau thì ta đã chẳng mất công gài vào cái thế chờ đợi như vừa rồi làm gì. Kim Thiếu Thu kém lão xa, nhất là về cơ trí. Đối phó với lão rất khó, nhưng nếu lọt vào tay Kim Thiếu Thu, ta sẽ có nhiều cơ hội tự giải thoát, chẳng mấy lo ngại như đối với lão.

Đường Đại Bằng lấy làm khoái chí, nhưng làm như dửng dưng nói :

- Nhưng ngươi quên rằng ta có thuốc giải độc, còn Kim Thiếu Thu thì không có.

Bạch Y Khách tỏ vẻ tự tin :

- Chỉ cần hắn có thể đoạt được ta khỏi tay lão là ta tự nhiên sẽ có biện pháp cho hắn bức bách lão phải đưa thuốc giải ra ngay.

Đường Đại Bằng cười lạt :

- Đáng tiếc là hắn đã từng bị một phen vỡ mật rồi, nên dù cho ăn kẹo cũng không dám ở lại vọng động.

Bạch Y Khách nhún vai :

- Bởi thế mà ta mới nói là ta đã chờ đợi vô ích. Ta đã đánh giá hắn hơi cao, nào ngờ hắn chỉ là một thứ gan tép!

Đường Đại Bằng bỗng đổi giọng giá băng, bức bách :

- Bây giờ, ngươi hãy dẫn ta đến chỗ cất giấu bức địa đồ!

Bạch Y Khách thở dài :

- Đành là vậy chớ sao! Ta hết hi vọng rồi, còn ở đây làm gì nữa?

Dứt lời, y từ từ cất bước, nhắm hướng rặng dương liễu. Y đi từng bước, từng bước, thật chậm chạp, tựa hồ cất bước không muốn nổi vậy.

Đường Đại Bằng theo sát sau lưng y, lạnh lùng thúc giục :

- Ngươi không thể đi lẹ lên một chút ư?

Bạch Y Khách hỏi lại :

- Chỉ có nửa hoàn thuốc thì giải độc được bao nhiêu? Lão thừa hiểu chuyện đó hơn ai hết, còn muốn ta đi lẹ là lẹ thế nào?

Đường Đại Bằng nói :

- Cái đó thì biết rồi. Nhưng ta muốn thúc ngươi đi nhanh hơn, vì xem ngươi như có ý muốn kiếm cớ hí lộng quỷ thần gì nữa đây...

Bạch Y Khách gay gắt :

- Kiếm cớ gì? Thử hỏi ai còn tới cứu ta chứ? “Tứ Xuyên” Đường gia dụng độc uy chấn võ lâm thiên hạ, ai mà dám trêu vào tay lão để cứu ta?

Đường Đại Bằng lại thêm một phen mát lòng mát dạ. Nhưng lão “hừ” một tiếng nói :

- Biết đâu những bất ngờ, ta cứ cẩn thận đề phòng vẫn hơn.

Bạch Y Khách cười lạt :

- Ta đâu có bảo đừng đề phòng.

Đã đến đầu rặng dương liễu.

Bạch Y Khách không nói gì nữa, cứ lần lần vụt vào từng gốc liễu mà đi tới và vẫn đi thật chậm.

Tuy nhiên, rặng liễu cũng chẳng to rộng, xa xôi gì, dù cố đi chậm bậc nào rồi thì cũng vượt qua hết rặng dương liễu.

Bạch Y Khách thình lình đình bộ.

Đường Đại Bằng lạnh lùng :

- Dừng lại làm gì?

Bạch Y Khách hỏi :

- Đằng kia có người, lão có nghe thấy không?

Đường Đại Bằng vốn uý kỵ điểm này. Lão ngại có người quấy rầy lắm. Lão không muốn bị ai tranh đoạt hết, cho nên chợt nghe Bạch Y Khách nói vậy, lão không khỏi hồi hộp, khẩn trương trong lòng. Lão liền khoa chân, lẹ làng sấn tới sát Bạch Y Khách, sẵn sàng đề phòng bất trắc, đồng thời, lão hỏi :

- Là ai vậy?

Bạch Y Khách hững hờ :

- Làm sao ta biết ai được?

Đường Đại Bằng ngưng thần lắng nghe, bỗng cười gằn :

- Tại sao ta không nghe thấy động tĩnh gì hết vậy?

Bạch Y Khách cười lạt :

- Có lẽ tại lão đang bối rối tâm thần nên tai mắt kém bén nhạy đi chớ sao không có người. Chẳng những ta nghe từ hướng ấy có người mà số người lại không ít đâu.

Đường Đại Bằng lạnh lùng :

- Ngươi đừng bày đặt chuyện, ta không tin.

Bạch Y Khách nhún vai :

- Đấy là ta nói thật cho lão biết, lão tin hay không cũng chẳng nhắm gì với ta.

Vừa nói, Bạch Y Khách vừa bước hơi nhanh lên.

Đường Đại Bằng “hừ” một tiếng, sấn theo, tiếp tục kè sát. Thình lình lão biến hẳn sắc diện, lẹ làng vươn tay kéo Bạch Y Khách dừng lại.

Đằng trước quả nhiên có người thật.

Và cũng quả nhiên có đông người thật.

Họ dàn thành một hàng ngang, đúng là tư thế cố ý đón đường chận lối.

Từ tả sang hữu có: “Ngọc Lâu song kiều” Vưu thị thư muội, kế đến một trung niên mỹ phụ mặc áo đen; rồi tới “Bệnh Tây Thi” với hai cục cưng hán tử áo lùn kèm tả hữu; lại đến “Đại Hoàng Phong” Tư Mã Thường; rồi tới “Bá Đao” Nam Cung Thu Lãnh!

Hiển nhiên toàn là những đệ nhứt cao thủ!

Bạch Y Khách cười lạt hỏi :

- Đường Đại Bằng, thấy rõ rồi chứ, ta có bày chuyện nói gạt lão không?

Đường Đại Bằng chưa kịp đối đáp gì thì Bạch Y Khách bỗng hướng về phía trước cất cao giọng nói lớn :

- Tại hạ đã trúng phải “Vô ảnh chi độc” của Đường Đại Bằng, bất luận vị nào đằng đó mà đoạt được tại hạ trong tay Đường Đại Bằng, hãy nhớ là phải bức bách họ Đường đưa thuốc giải độc ra, bằng không thì đừng hòng còn nhờ tại hạ dẫn đến chỗ cất giấu địa đồ “Hoàng Kim thành”!

Tư Mã Thường và Nam Cung Thu Lãnh vẫn mặt lạnh như tiền, không tỏ lộ mảy may nét khác lạ nào hết, cứ y nhu chẳng hề nghe thấy gì cả.

Nhưng “Bệnh Tây Thi” thì rất nhạy miệng, liền nhoẻn cười hỏi ngay :

- Bạch Diện thiếu niên! Ngươi vốn thật là ai?

Bạch Y Khách nói :

- Chư vị không nhận biết tại hạ, nhưng tại hạ chẳng còn lạ gì chư vị, vì gia sư vốn là chỗ quen thân với chư vị mà!

Bệnh Tây Thi “ủa” một tiếng hỏi :

- Thật không? Sư phụ của ngươi là ai?

Bạch Y Khách đáp :

- Lão nhân gia là người chốn công môn, cách đây ít lâu đã từng gặp gỡ chi vị tại Quan đế miếu...

Bệnh Tây Thi lại kêu “ủa” và đon đả :

- Thì ra, ngươi là đồ đệ của Đông Môn Trường Thanh phải không? Ái chà chà... Hay lắm! Hay lắm!...

Tư Mã Thường băng lãnh xen lời :

- Lão ưng khuyển rất cao minh kể về cơ trí lẫn võ công sao lại có gã đồ đệ tầm thường như thế này?

Bạch Y Khách mỉm cười :

- Tầm thường, tức là tại sao để người ta bắt được chớ gì? Ồ... con người ai khỏi có lúc thất cơ, bại trận, lắm lúc cũng cuồng cẳng có chi là lạ! Chẳng hạn “Đại Hoàng Phong” Tư Mã Thường phải có lần phải bỏ chạy nếu gặp hiểm nguy, như vụ phá lủng nóc Quan Đế miếu để trốn gấp dạo nọ vậy.

Tư Mã Thường tái mặt, chớp động thân hình chực động thủ.

Nam Cung Thu Lãnh vội đưa tay ngăn lại :

- Hãy khoan!

Bạch Y Khách lại oang oang :

- Đừng có vội! Các hạ mà lao lại trước là chết trước. Chớ có trêu vào bản lãnh dùng độc thần sầu quỷ khốc của “Tứ Xuyên” Đường gia.

Hắc y mỹ phụ đứng gần Vưu thị thư muội bỗng lên tiếng chua chát :

- Chớ gọi y là người của Đường gia “Tứ Xuyên” nữa, y không xứng đáng!

Bạch Y Khách cười lạt :

- Không xứng đáng vì đã ỷ làm càng, ngang nhiên đoạt món nọ vật kia trong tay, trong mình của cháu gái phải không? Kể ra y hơi lỗ mãng thật!

Đường Đại Bằng trầm giọng :

- Ngươi câm cái miệng lại có được không? Mau theo ta đi để coi ai dám thò tay can thiệp cho biết.

Lão liền chụp vào lưng áo Bạch Y Khách lôi đi, toan rẽ sang bên phía tả, tránh đám người đứng bàng quang phía trước.

Bệnh Tây Thi vỗ vỗ vào lưng hai hán tử lùn, cất giọng thân thiết, ngọt ngào vô hạn :

- Cưng! Thế là Kim Thiếu Thu đã không lừa dối chúng ta. Hay lắm! Bữa nay hai cưng đừng cho lão họ Đường thoát khỏi nơi này nhé!

Đường Đại Bằng nghe qua lời của Bệnh Tây Thi mà chưng hửng, liền buộc miệng hỏi mà không biết hỏi ai :

- Kim Thiếu Thu là ai?

Bạch Y Khách cười nói với lão :

- Đường Đại Bằng lão đã thấy chưa? Với ta thì lão chỉ cho uống có một nửa hoàn thuốc giải mà thôi, còn với Kim Thiếu Thu lão lại cho đủ dược lượng, để hắn đủ sức đi rao báo rùm beng cho thiên hạ kéo đến kiếm lão đấy!

Đường Đại Bằng nghiến răng :

- Kim Thiếu Thu, đồ chó đẻ! Ta thề, nếu không giết được hắn ta chẳng là con người!

Bạch Y Khách nhún vai :

- Chỉ sợ lão không còn cơ hội để làm người nữa, kể từ hôm nay!

Bệnh Tây Thi bỗng xua tay, nói lớn :

- Không sao đâu! Lão còn cơ hội sống sót. Nếu lão chịu đem ngươi giao cho ta thì ta sẽ bảo vệ lão bình an thoát khỏi nơi đây.

Bạch Y Khách nhìn Đường Đại Bằng rồi ngó Bệnh Tây Thi hững hờ :

- Đấy! Đường Đại Bằng! Lão có dịp may rồi đó, còn chờ gì chưa chụp lấy?

Bệnh Tây Thi hỏi :

- Họ Đường kia! Có nguyện ý như vậy không? Nói lẹ đi, đặng ta còn sắp xếp công việc!

Bằng lòng chứ?

Đường Đại Bằng chẳng nói chẳng rằng lại kéo Bạch Y Khách tiếp tục sấn bước.

Bệnh Tây Thi nói :

- Xem chừng ngươi không nguyện ý như vậy rồi! Cũng chẳng hề chi! Muốn chết thì ta cho chết! A đại! A Nhị! Hai cưng động thủ đi. Những người kia còn ngóng đợi diễn biến để giành lợi thế tàn cuộc, mặc kệ họ, chúng ta cứ ra tay trước!

Hai hán tử lùn ngoan ngoãn nghe lời, liền đặt Bệnh Tây Thi xuống, rồi song song sóng vai xẹt lại chận đường Đường Đại Bằng.

Mỗi gã đã mập ú, to bằng hai người thường mà bây giờ hai gã lại đứng sát vào nhau, trông chẳng khác tấm vách thịt dựng lên trước mặt Đường Đại Bằng!

Tuy hai gã lùn mập xem như lạch đạch, xoay trở khó khăn chậm chạp nhưng kỳ thực thân pháp lại cực kỳ thần tốc, ăn khớp nhau như một, chỉ thoáng một cái đã khiến Đường Đại Bằng phải dừng lại ngay rồi.

Đường Đại Bằng “hừ” một tiếng, cất hữu thủ lên, phất tới một cái.

Hai hán tử lùn bỗng nhất tề phùng má, chúm môi, thổi phù ra, dáng điệu đến buồn cười, tựa như đùa giỡn, chẳng thấy gì là sắp giao tranh cả.

Lập tức, một cơn trốt áo ạt xoáy tròn trước mặt hai gã. Tốc lực cuồng phong cực mạnh, cuốn tung cả cát bụi lẫn sỏi đá. Ngọn gió xoáy trôn ốc, vù vù đập tới Đường Đại Bằng.

Biến sắc, Đường Đại Bằng hấp tấp lôi Bạch Y Khách nhảy tạt ngang và lùi lại mấy bước dài.

Hai hán tử lùn liền chuyển hai khối thịt phì nộn xông tới, từng bước thật đều đặn, nhịp nhàng, chẳng gã nào trước, chẳng gã nào sau.

Chợt nghe Bệnh Tây Thi cất giọng khàm khạp bảo :

- A Đại! A Nhị! Hai cưng liệu xem, nếu họ Đường chuyển ý hồi tâm, thực tình chịu giao Bạch Diện thiếu niên ấy ra thì hai cưng cũng nên hạ thủ lưu tình, nhiêu mệnh cho lão một phen nhé!

Bạch Y Khách lên tiếng :

- Đường Đại Bằng, lão có nghe rõ không?

Đường Đại Bằng băng lãnh nói :

- Y thị đang ngủ mê nói sảng!

Hữu thủ của lão lại phất động lần nữa.

Bạch Y Khách hạ thấp giọng nói khẽ, chỉ vừa đủ cho lão nghe :

- Nếu lão muốn giữ mạng ta đừng lọt qua tay y thị thì hãy nghe ta dạy cho một biện pháp: mau mau nhảy tạt qua phía gần lệnh muội, rồi huynh muội của lão cùng liên thủ phóng độc sẽ hứa hẹn thành công thắng thế.

Đường Đại Bằng cười lạt :

- Bộ ngươi muốn ta trở thành đứa trẻ lên ba à?

Vừa nói lão lại vừa huy động hữu thủ phất ra.

Hai gã lùn lại phùng má chúm môi thổi phù phù, còn khoẻ hơn lần trước mấy lần.

Ngay lúc ấy, Bệnh Tây Thi hổn hển hấp tấp hô to :

- Cưng! Coi chừng dưới chân!

Hai hán tử lùn đồng thời bắn thân vọt lên, lại sóng vai nhau, lạng người xẹt tới nhanh như chớp.

Thân hình hai gã chưa tới mà cả khối hình khí đã ập tới trước rồi, áp lực kinh hồn khiến phải nghẹt thở.

Đường Đại Bằng thịnh nộ gầm lên, phóng liền sáu chưởng liên tiếp, vẫn là những phát chưởng lạ lùng, vô thanh vô sắc.

Bệnh Tây Thi lạt vọt miệng la :

- Không nến đối chưởng với lão! Hãy xoay thế, bức bách lão tách rời gã Bạch Diện thiến niên ra cái đã!

Lời Bệnh Tây Thi như thế nào là hai hán tử lùn rầm rập làm đúng theo như thế ấy, chẳng chút chậm trễ; cơ hồ động tác của hai gã diễn ra cùng lượt với ngữ thoại của Bệnh Tây Thi vậy.

Hai gã lách ngang, tránh hai phát chưởng đầu rồi căng ống tay áo quạt tới, đón thẳng bốn phát chưởng sau của Đường Đại Bằng.

“Ầm”! “Ầm”!...

Bốn tiếng nổ liên tục vang dậy.

Chưởng lực tàng ẩn độc chất của Đường Đại Bằng tức thì tan biến.

Nhưng từ hai ống tay áo của hai hán tử lùn vẫn còn tiếp nối phát ra một luồng kình khí mãnh liệt tống thẳng tới Đường Đại Bằng, khiến lão loạng choạng lùi lại hai bước nữa. Dù vậy, tả thủ lão vẫn không quên nắm dính lấy lưng áo Bạch Y Khách kéo liền theo lão như thường.

Bạch Y Khách thúc giục lão :

- Đường Đại Bằng, sao chưa buông ta ra mà chạy trốn cho rồi đi!

Đường Đại Bằng cũng biết việc lo nắm giữ Bạch Y Khách mãi như thế này thật là bất tiện cho lão. Đương nhiên do đó mà thân pháp lão giảm sút mấy phần linh hoạt. Nhưng lão thà cam tâm chấp nhập như vậy, chớ chẳng lẽ đã dày công theo đuổi đến nước này, miếng ngon “kho tàng Hoàng Kim thành” thấy sắp ăn được vào miệng lại buông nhả ra.

Cũng một phần do lão cố đeo đẳng Bạch Y Khách mà lách mình né tránh chậm mất một chớp mắt, thành thử bên hữu thân người lão bị trúng phớt một phần nhỏ của luồng kình khí từ hán tử lùn.

Lão nghe đau nhói nên lại xoay trở chậm thêm một chớp mắt nữa.

Thế là đã quá đủ thời gian cho hai hán tử lùn lao thoắc lại rồi. Hai gã phân thành tả hữu đứng chặn hai bên Đường Đại Bằng và chẳng chút ngưng trệ, hai gã lại sắp xuất thủ để bức bách Đường Đại Bằng và Bạch Y Khách.

Tình thế hiển nhiên hoàn toàn thuận lợi cho hai hán tử lùn. Một gã sắp đẩy lùi Đường Đại Bằng, một gã sắp vồ Bạch Y Khách.

Hốt nhiên, hai đạo hàn quang bỗng nháng lên chóa mắt.

Nam Cung Thu Lãnh với thế đao thần tốc và Tư Mã Thường với chiêu thiểm điện đã nhứt tề xô tới, như linh xà chọc thẳng vào yếu hầu hai hán tử lùn.

Cả đao lẫn kiếm đều cực kỳ chính xác và mãnh liệt.

Hai hán tử lùn không biết vì khinh thường hay vì tránh né không kịp đều lãnh trọn kẻ kiếm kẻ đao vào yết hầu.

“Băng”! “Băng”!

Hai âm thanh vàng tan đá nát gần như cùng một lượt khua động.

Mũi kiếm trên tay Tư Mã Thường tạt qua một bên, trợt lớt chẳng khác nào đâm vào tảng kim thạch.

Thanh đao của Nam Cung Thu Lãnh bật ngược trở lại, tợ hồ chém nhằm cột sắt.

Yết hầu của hai hán tử vẫn trơ trơ, chẳng mảy may mang thương tổn!

Mặc dù Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường phóng đao sử kiếm không đả thương nổi tấm thân “đao kiếm bất nhập” của hai hán tử lùn, nhưng lực đạo của hai chiêu đao kiếm ấy cực kỳ mãnh liệt nên đã đẩy lùi hai gã một chút, khiến thân pháp của hai gã đình đốn mất vài nháy mắt.

Nhờ vậy, Đường Đại Bằng đã thừa cơ kéo Bạch Y Khách lùi lại nửa bước và tình trạng đương trường vẫn chưa có gì thay đổi, vẫn chưa có ai đoạt được Bạch Y Khách khỏi tay Đường Đại Bằng.

Bạch Y Khách tuy chưa được tiêu giải hết chất độc và công lực chưa khôi phục nên không thể cử động mau lẹ được, nhưng nhãn mục thì vẫn tinh tường, bén nhạy nên từng diễn tiết đều nhận thấy rõ cả.

Y bèn bật tiếng hô :

- Nghe sư phụ tại hạ nói thì hai quái vật ấy chỉ có thể hạ được bằng cách tập kích vào lỗ rún và hai tròng mắt mà thôi!

Nghe chưa dứt lời, Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường đã tỉnh ngộ, lập tức tái động thủ.

Hai đạo hàn quang đều nhằm hai rún của hai hán tử lùn mà xẹt tới Hai hán tử lùn la hoảng, vội vàng phi thân bắn lùi ngay.

Bạch Y Khách lại giục Đường Đại Bằng :

- Lẹ đi! Đến gần bên lệnh muội đi!

Đường Đại Bằng bỗng động thủ theo lời, mau mau ôm Bạch Y Khách lên, nhảy tạt qua phía hữu.

Nhưng lão nhanh mà Nam Cung Thu Lãnh với Tư Mã Thường càng không chậm, đao kiếm đã nhất tề vọt ra truy cản.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, trung niên mỹ phụ thoắc vẫy tay một cái. Một vầng sắc đen toả ra, giống như cụm mây đen như mảnh lưới cực nhuyễn nhắm Tư Mã Thường và Nam Cung Thu Lãnh mà chụp phủ.

Nam Cung Thu Lãnh vốn không chuyên về độc tất nhiên rất sợ độc.

Tư Mã Thường tuy cũng là tay thiện nghệ dùng độc, vì vậy càng hiểu cái nguy hại của độc, hóa ra phải thận trọng dè dặt hơn nữa.

Cho nên, chẳng hẹn mà cả hai đồng hấp tấp lạng người giựt lùi, tránh hẳn ra đến bốn năm trượng.

Cùng một lượt, khi Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường thoái lui thì “Ngọc Lâu song kiều” Vưu thị thư muội lại phi thân lướt tới.

Hai nàng song song nhắm thẳng Đường Đại Bằng với Bạch Y Khách làm chuẩn đích.

Bạch Y Khách đang bị Đường Đại Bằng cắp bên hông. Nhân đây y bèn khe khẽ bảo vào tai lão :

- Lùi lại phía rặng liễu, tất có người triệt các ả!

Đường Đại Bằng đã mục kích Tư Mã Thường và Nam Cung Thu Lãnh nhờ nghe theo lời mách của Bạch Y Khách mà bức lui hai hán tử lùn. Vừa rồi, chính lão lại nhờ nghe y mà tránh được hai mũi nhọn Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường. Vì vậy, lão đâm ra tính nhiệm vào Bạch Y Khách, lại nghe theo lời y lần nữa và vì tình thế cấp bách lão muốn tính toán gì cũng không còn kịp nữa.

Lão vẫn cắp chặt Bạch Y Khách bên hông, xoay người nhắm rặng liễu xẹt lẹ lại.

Thêm phen nữa, Đường Đại Bằng lại thấy quả nhiên Bạch Y Khách nói quá đúng. Vì Bệnh Tây Thi đã ra tay tung “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng”! Bức trướng từng làm cao nhiêu cao thủ võ lâm phải bỏ chạy giờ đây lại đang vãi ra trước mặt Vưu thị thư muội, trong khi hai nàng đang vùn vụt chạy tới trước.

Chợt nghe trung niên mỹ phụ hô hoán :

- Lui lại mau! Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng đấy!

Thân pháp của Vưu thị thư muội quả nhiên chẳng tầm thường. Tiến nhanh mà hai nàng thoái cũng lẹ. Đang trong tư thế hướng tới ấy, hai nàng thoắc uốn cong chiếc lưng thon kiều mỵ tợ rắn quay đầu, chớp mắt đã song song lướt ngược chiều, thành trở lại trung niên mỹ phụ.

Bạch Y Khách từ đằng xa liền vọt miệng khen :

- Hảo thân pháp!

Trung niên mỹ phụ vừa trải qua một cơn lo sợ, nhưng định thần trấn tĩnh thật mau, quay sang Bệnh Tây Thi cất giọng sắc lạnh hỏi :

- Bệnh Tây Thi! Mẹ con ta với ngươi có thù oán gì không chứ?

Bệnh Tây Thi cười “ạp ạp” giống vịt kêu nhơn nhơn nói :

- Đường tam cô! Tất cả chúng ta ở đây đều đang có ý muốn chẳng khác nhau, nhưng chính vì thế mà không thể cùng nhường nhịn nhau được. Ai cũng sẵn sàng dùng bất cứ biện pháp gì để tranh thắng, chẳng ai tốt lành gì với nhau, chẳng ai chịu tha mạng cho ai nếu cần giành giựt hai món ấy. Vậy còn ở đó mà nói chuyện thù hay oán, có hay không làm chi?

Bạch Y Khách lại xen vào :

- Hữu lý!

Đường tam cô gay gắt :

- Bất luận như thế nào, ngươi cũng không thể dùng cái thứ tối độc ác đó để đối phó với hai đứa con gái của ta!

Bệnh Tây Thi lạnh lùng :

- Bất kể là ai ta cũng đối phó y như nhau hết, miễn đoạt được hai món ấy thì thôi. Đừng rườm lời giở đạo lý lằng nhằng ra đây nữa!

Đường tam cô cả giận, rít lên :

- Ngươi đã muốn thế thù ta ra tay trước coi ngươi tính sao. Xem đây!

Dứt lời, y thị liền thò tay vào đai gấm...

Nhưng, ngay đó, Bạch Y Khách bỗng la lớn :

- Hãy khoan! Chớ vội động thủ!

Mọi người đồng nhìn lại.

Ai nấy đều ngạc nhiên.

Tại đầu rặng dương liễu, Bạch Y Khách không còn bị Đường Đại Bằng cắp bên hông mà đang đứng một mình, thong dong tà áo trắng phất phơ trong gió, dáng điệu thật là tuấn vĩ, tiêu sái.

Bạch Y Khách khoát tay ra hiệu, cất giọng nói lớn :

- Chư vị vui lòng dừng tay lại chốc lát, nghe tại hạ tỏ một lời, được không nào?

Trong khi y đứng thong dong nói năng như vậy thì, lạ thay, Đường Đại Bằng lại thản nhiên ngồi dưới đất, lưng tựa vào một gốc liễu, chẳng cản ngăn hay can thiệp gì cả.

Đường tam cô rút tay ra khỏi đai, nhưng không có rút theo một món độc nào, và đứng yên trố mắt ngó sang Bạch Y Khách.

Bệnh Tây Thi, Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường cũng đều tròn xoe giương nhãn mà nhìn.

Bệnh Tây Thi là người nhanh mồm miệng hơn ai hết, lên tiếng :

- Tiểu ưng khuyển! Có gì nói mau đi! Có vật gì mau đưa ra!

Bạch Y Khách vừa cười vừa nói :

- Bệnh Tây Thi! Coi bộ trong miệng không còn cái răng nào phải không? Thế thì nên gọi là cô nương hay lão xú bà đây?

Tựa như bị rắn cắn, hai hán tử lùn dựng người lên quát tháo :

- Ngươi dám mắng “ái hậu” của ta à?

Cả hai đều hầm hầm toan phóng tới.

Bệnh Tây Thi thò tay kéo hai gã lại, bĩu môi cười, nói :

- Cưng! không cần vội! Cái gì thì ta sợ chứ đâu có sợ ai mắng nhiếc chửi rủa. Cứ để y nói cho sướng miệng đi, coi thử có mất chút thịt nào vì xấu hổ hay không cho biết.

Bạch Y Khách vẫn cười lại hỏi :

- Bộ trên cơ thể còn có thịt ư?

Bệnh Tây Thi cười “ạp ạp” gật gù :

- Gã tiểu tử này, đúng thật không hổ là đồ đệ của lão ưng khuyển Đông Môn Trường Thanh! Cũng giống y như lão, cái giọng châm chích khắc bạc! Cũng tạc y như lão những bộ tịch ngang ngược, bất cần thiên hạ!... Ê! Tiểu ưng khuyển! Ta đang cảm thấy thích ngươi rồi đây...

Bạch Y Khách cười hì hì :

- Không nên! Không nên! Vậy tuy là hân hạnh, nhưng lại hơi vô phước cho ta! Coi chừng hai cục cưng của ngươi ăn phải giấm chua mà ghen thì khổ đấy!

Bệnh Tây Thi cũng cười :

- Tiểu ưng khuyển thân ái! Ngươi đừng lo, hai cục cưng của ta luôn luôn anh hùng đại lộ, không khi nào ghen tương một cách mất trật tự đâu!...

Bạch Y Khách nói :

- Điểm đó gọi là cũng có thể tin được đi. Nhưng... sao ta vẫn cảm thấy ngại gần ngươi quá đi thôi! Mặc dù ta đã lấy làm quí mến ngươi lắm rồi đây...

Bệnh Tây Thi vỗ tay, reo :

- Tuyệt diệu! Tuyệt, tuyệt diệu! Không ngờ lão ưng khuyển lại có một đồ đệ tuyệt diệu như ngươi, đúng là một gã tuổi trẻ khiến người ta phải ưa thích đến chết đi được!

Nam Cung Thu Lãnh đột nhiên lên tiếng sắc lạnh :

- Đấu nhằng nhì bấy nhiêu đủ rồi! tiểu tử, ngươi có lời gì muốn nói, nói mau nghe thử, đừng để bọn lão gia đợi lâu mà phiền lắm đấy!

Bạch Y Khách cười khẩy :

- Lời của “Bá Đao” ta đâu dám chẳng nghe theo. Hay lắm, ta nói đây...

Y ngừng lại, đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt, đoạn đưa tay phải lên, trong tay lo le một chìa khóa vàng óng ánh vừa chậm rãi hỏi :

- Chư vị trông thấy rõ chứ? Chư vị có biết cái gì đây không?

Lập tức cả tám cặp mắt đều giương to lên, thật to...

Bệnh Tây Thi nói mau, trong giọng nói pha lẫn cái gì như khẩn trương, xúc động :

- Cái đó... nếu không là chìa khóa mở cửa “Hoàng Kim thành” thì còn là gì ?

Bạch Y Khách chưa kịp nói gì thì Vưu Hương Cầm đã vọt miệng hỏi :

- Khoan đã! Chưa chắc! Chiếc chìa khóa ấy làm sao trở về tay các hạ được?

Bạch Y Khách cười dài :

- Đâu, cô nương thử đoán xem?

Vưu Hương Cầm lạnh lùng :

- Các hạ định giở trò hí lộng quỷ thần, mong gây chuyện đảo điên gì nữa, hãy nói đi!

Bạch Y Khách khen :

- Vưu đại cô nương lúc nào cũng cảnh giác cao, tâm trí cẩn thận hơn người. Hay lắm! Nhưng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.