“Nói cũng đúng,” Lam Hổ thừa nhận: “Tại hạ độc như hổ, mềm mại như mèo, vì bản thân khác thường...”
“Là ý gì?”
“Dễ hiểu lắm, hiện tại chính là ví dụ”. Lam Hổ xoay chùy chỉ vào Liễu Nhị Ngốc, cười bảo: “Gặp tiểu tử này, tại hạ là hổ, gặp tiểu nương tử, đương nhiên sẽ thành mèo”.
“Nếu gặp Phong Bát Bách thì sao?”
“Việc này...”
“Là một con chó”.
“Tiểu nương tử”. Lam Hổ trừng mắt: “Tại hạ đến đây với ý tốt, hơn nữa được đích thân Đại quán chủ dặn...”
“Sao lại không thảm?” Thẩm Tiểu Điệp nói: “Dù ta muốn giết thì ngươi cũng không dám trả đòn”.
“Không phải chứ?” Lam Hổ cười bảo: “Tiểu nương tử ôn nhu là hơn, Đại quán chủ không thích nữ nhân dữ dằn”.
“Hừ”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Ta không chỉ dữ dẵn mà còn là sao chổi”.
“Sao chổi?”
“Đúng, ta sẽ quét sạch Đồng Tước biệt quán, quét sạch tất cả, gia phá nhân vong”. Thẩm Tiểu Điệp lạnh lùng bảo. “Để mấy con chó dựa vào Phong Bát Bách kiếm cơm đều biến thành chó hoang”.
“Ha ha”. Lam Hổ cười: “Không ngờ đời người lại hay ho như vậy, nói ra lớn lối quá”.
“Ngươi cho thế là lớn lối?”
“Tiểu nương tử”. Lam Hổ khinh khỉnh: “Tránh ra, bổn Tổng quản phải thu thập Liễu ngốc tử”.
Đây mới là lớn lối, Liễu Nhị Ngốc dễ bị thu thập vậy ư?
Y tha cho Tưởng Sơn Thanh, đảo ánh mắt lại, phảng phất như hai mũi tên nhìn Lam Hổ: “Ngươi nói gì?”
“Bổn Tổng quản phải thu thập ngươi”. Lam Hổ giơ cương chùy.
“Bằng đôi đồng chùy này?”
“Đương nhiên không phải”. Lam Hổ nhún vai, tỏ vẻ khinh khỉnh: “Bổn Tổng quản được Đại quán chủ phó thác trọng trách, làm việc gì cũng chắc chắn, chưa từng dám coi nhẹ”.
“Quả là hảo thủ”.
“Thế nào? Ngươi tưởng Đại tổng quản Đồng Tước biệt quán là hạng người gì?” Lam Hổ đắc ý: “Chỉ e ngươi là chuột con mà Đại tổng quản lại coi ngươi là hùng sư...”
“Hình như giết gà dùng dao mổ trâu thì phải?”
“Có hơi phiền hà”. Lam Hổ nói: “Bất quá lúc hành sự lại rất thuận tiện”.
“Thuận tiện thế nào?”
“Ít nhất cũng không sai sót, không thất bại lần nào”.
“Hay cho Đại tổng quản được việc”. Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng: “Tức là ngươi đã chuẩn bị vẹn toàn nhắm vào bỉ nhân?”
“Ngươi hiểu rõ rồi đấy”.
“Còn chưa, bỉ nhân không hiểu rõ ràng”. Liễu Nhị Ngốc: “Ngươi còn diệu kế chắc ăn nào nữa?”
“Đó không phải diệu kế”.
“Không phải?”
“Bổn Tổng quản không phải Gia Cát Khổng Minh, lấy đâu ra diệu kế”. Lam Hổ đảo mắt cười lạnh: “Ngươi sợ chăng?”
“Có hơi hơi”. Liễu Nhị Ngốc đáp: “Nếu ngươi chỉ nói suông, bỉ nhân lập tức lớn mật hẳn ngay”.
“Thế cũng không hay”. Lam Hổ cười lạnh: “Người lớn mật chết càng nhanh”.
“Thật sao?”
“Thường lý trên giang hồ là thế”. Lam Hổ hỏi: “Có mấy kẻ lớn mật kết thúc tốt đẹp?”
“Ngươi không những được việc mà rất tinh minh”.
“Ha ha”. Lam Hổ đắc ý: “Tiếc là giờ ngươi biết hơi muộn rồi”.
“Có lẽ thật sự mượn rồi, chết vẫn không tỉnh ngộ”. Liễu Nhị Ngốc cười lạnh, chợt rung trường kiếm, hàn tinh rung rung.
Y biết nói lắm vô ích, lợi thế là phải tốc chiến.
Lam Hổ sững người, biến hẳn sắc mặt, hai ngọn chùy gõ vào nhau, choang choang choang, gõ liền ba tiếng.
Hiển nhiên đó là tín hiệu.
Từ đối thoại ban nãy có thể thấy Lam Hổ không phải người gan dạ, cũng không muốn chết quá nhanh.
Hắn lớn mật bởi vì đã bố trí trước.
Tiếng gõ vừa vang, tiếng vù vù vang lên trong dải bóng cây liễu, từng bóng người lập tức lao ra.
Vù, mấy bóng người nhảy lên.
Những người này ăn vận lòe loạt, ai nấy còn bôi màu lên mặt, hình vẽ quỷ quái hết sức nanh ác.
Có hình còn vẽ hai cái nanh sói trắng ởn, thò ra một cái lưỡi đỏ lòm rất lớn.
Nửa đêm nửa hôm, trong chốn u ám này chợt xuất hiện một toán quái vật như thế, dù người lớn mật hơn cũng không khỏi rùng mình.
Liễu Nhị Ngốc vừa nhìn là biết do người giả trang.
Y đếm được mười ba người.
“Ha ha, hay lắm, đây là Địa tự thập tam sát?” Y cười lớn: “Quả nhiên danh bất hư truyền, rất giống hung thần ác sát”.
“Tiểu nữ xem kịch”. Thẩm Tiểu Điệp chợt bật cười.
“Kịch hay”. Liễu Nhị Ngốc liếc nhìn, cũng thấy buồn cười.
“Một ban kịch”. Thẩm Tiểu Điệp nói.
Mười ba người vây thành một vòng tròn, tạo thành thế hợp công, Lam Hổ lướt khỏi vòng tròn.
“Bỉ nhân không hiểu”. Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp tựa lưng vào nhau trong vòng tròn, nhún vai: “Lại có một toán thích giả ma giả quỷ, hoạt kê quá”.
“Ha ha,” Lam Hổ cười lạnh: “Kẻ sắp chết không khóc mà cười cũng hoạt kê lắm”.
“Khó nói lắm”. Liễu Nhị Ngốc trầm giọng: “Địa tự thập tam sát vị tất có khả năng đó”.
“Sẽ biết ngay thôi”. Lam Hổ vung tay, choang choang choang, đồng chùy lại gõ ba tiếng.
Vù vù vù, ba bóng người đột nhiên lăng không bật lên.
Một cây đoản kích, một cây cương đao hai lưỡi sống dày, mũi kích sáng rực, đảo quang lấp lánh, vùn vụt bổ xuống.
Đồng thời, từ hai cánh tả hữu thò ra hai thanh khoái phủ, một đôi phán quan bút, ba cây luyện tử thương.
Thế công rất hung mãnh, trận thế hết sức biến hóa.
Trên ba dưới sáu, đến trong nháy mắt, Địa tự thập tam sát xuất động đến hai phần ba, bốn người còn lại thủ vững bốn phương vị, ai nấy sẵn sàng chờ cá lọt lưới.
Phối hợp nghiêm mật, cơ hồ như áo trời không vết thủng.
Lam Hổ nói không sai, đó không phải là diệu kế mà là một trận ngạnh chiến, Địa tự thập tam sát cộng thêm hắn đối phó Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp cũng phải dùng tới bảy phần sức lực. Hắn làm việc gì cũng chắc chắn, không hề khinh địch.
Luận võ công, Địa tự thập tam sát toàn là hảo thủ nhất đẳng.
An bài thế này lẽ nào còn sai sót?
Lam Hổ đứng ngoài vòng nhìn rõ tất cả, không khỏi mừng thầm, chỉ đợi Địa tự thập tam sát mã đáo thành công.
Hắn làm Tổng quản ba năm, lập nhiều công lao, thay Phong Bát Bách cướp về năm vị di nương, tranh đoạt được chín trăm mẫu ruộng tốt, Tưởng Sơn Thanh là túi khôn của Phong Bát Bách, hắn là tay phải của lão.
Túi khôn dùng trí óc, còn hắn phải xuất lực, phải đổ mồ hôi.
Vì thế Địa tự thập tam sát đều do hắn thống soái, Thiên tự cửu kiêu do Phong Bát Bách đích thân chỉ huy.
Phong Bát Bách là nhân vật kiêu hùng, bề ngoài tỏ ra nghe lời kẻ dùng trí óc, kỳ thật vẫn đề phòng, đối với kẻ dùng sức thì lại tín nhiệm vô cùng, coi là tâm phúc.
Trong lòng Phong Bát Bách, phân lượng của Tưởng Sơn Thanh hiển nhiên không bằng Lam Hổ.
Lam Hổ đương nhiên là hồng nhân số một.
Tưởng Sơn Thanh có lẽ không biết còn Lam Hổ hiểu rõ, vì thế càng cố gắng ra sức.
Đêm nay hắn định lập một kỳ công.
Nhưng khiến hắn thất vọng mười phần là trong trường chợt xảy ra biến hóa, biến hóa khiến người ta khó tin.
Chỉ nghe tiếng quát vang lên, hai đạo quang hoa lóe sáng.
Đó là hai thanh kiếm, một cây như du long bay lên, một như thần long uốn vòng, kiếm khí lạnh lùng tỏa khắp.
Bên trái là tay cụt, bên phải là đầu người. Phịch, phịch, ba thi thể từ lưng chừng không rơi xuống.
Hàn quang lóe lên liên tục trong sát na điện quang thạch hỏa.
Gió thổi không hiềm tối, mưa rào nào ngại trời sáng, việc phát sinh nhanh, qua đi cũng nhanh, nháy mắt sau, Địa tự thập tam sát gục ngã năm người, trọng thương bốn người, bốn tên còn lại kinh hãi, lui xa hơn trượng.
Lam Hổ rùng mình, quay đầu định bỏ chạy.
“Chậm đã”. Thẩm Tiểu Điệp hừ lạnh lao tới, tạo thành dải vòng cung trên không, đi sau mà đến trước, chặn đứng lối thoát.
“Cô...” Lam Hổ biến sắc.
“Địa tự thập tam sát gần như chết nửa”. Thẩm Tiểu Điệp trầm giọng: “Ngươi còn mặt mũi nào sống tiếp?”
Lam Hổ im lặng, chợt ném phi chùy vào mặt nàng.
Đó là ngọn đại chùy, kình lực trầm mãnh, rít lên ràn rạt, đà lao cực kỳ hung hãn, thoáng cái đã tới.
Hiển nhiên, đó là cách đánh liều mạng.
Giờ phút này, trừ liều mạng, hắn không còn cách nào khác.
Thẩm Tiểu Điệp xoay mũi chân, người quay tít, nhanh chóng lách đi ba bước.
Rồi quát to, kiếm phát ra như gió, hàn quang lóe liên tục, tấn công vào sườn phải Lam Hổ.
Nhát kiếm nhanh như chớp.
Lam Hổ giật mình, chợt đảo người lăn đi hơn một trượng.
Dù trong võ thuật không có chiêu này, hắn nhất thời tâm hoảng ý loạn, sáng tạo ra một thân pháp quái dị.
Đêm nay hắn không chết, tất phải thắp hương khấn tổ tiên.
Tiếc là hắn lăn nhanh, Thẩm Tiểu Điệp càng nhanh, một đạo hàn quang như từ thiên ngoại bay về.
Cầu vồng lóe lên, máu tóe theo.
“Phập”, Lam Hổ trợn mắt, yết hầu phun lên một cột máu cao.
Một kiếm lấy mạng, chết rất gọn gàng.
Đó không phải kết thúc, đương nhiên chưa thể như vậy.
Địa tự thập tam sát còn lại bốn, đều chạy mất bóng, Tưởng Sơn Thanh lén chạy từ lâu.
Hắn tâm cơ linh hoạt, liệu có còn một lòng trung thành với Phong Bát Bách?
Đồng Tước biệt quán có dung nạp được hắn nữa?
Tuy Lam Hổ đã chết nhưng dáng vẻ cầu xin ban nãy của hắn vị tất giấu được Phong Bát Bách.
Chí ít còn Tứ sát thoát được, hắn khó lòng không lộ chân tướng.
Cùng lúc, ngoài xa vang lên mấy tiếng thanh la, keng keng keng keng.
“Thiên tự cửu kiêu hơn hẳn Địa tự thập tam sát, cộng thêm Phong Bát Bách, thậm chí cả Bạch Phượng Tử, uy thế này không thể ngăn được”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Chúng ta không nên phạm vào sai lầm”.
“Lẽ nào còn cách đánh giá trị hơn?”
“Đương nhiên có”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Chúng ta tạm thời tránh đi, đổ bát nước lạnh vào chậu nóng khiến chúng nổi giận, giận rồi thì giao đấu sẽ dễ hơn”.
“Sau đó thì sao?”
“Chúng sẽ lộ sơ hở”.
“Hay lắm”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Thẩm Tiểu Điệp nghênh mặt: “Có phải không được anh hùng khí khái?”
“Việc này...”
“Tiếc rằng đối thủ của chúng ta không phải anh hùng”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Hắn chỉ là một con cáo già, một con sói giảo hoạt, giờ đang ở trong hang sói, nếu không cẩn thận sẽ bị cắn trúng yết hầu”.
“Tỷ dụ hay lắm”. Liễu Nhị Ngốc hỏi: “Nhưng chúng ta...”
“Rời khỏi đây đã”.
“Đồng Tước biệt quán chỉ có mấy hòn đảo nhỏ, đi đâu đây?” Y hỏi: “Chúng tất sẽ chia ra tìm?”
“Thế càng hay”.
“Hay chỗ nào?”
“Không phải tiểu nữ nói là có sơ hở sao?” Thẩm Tiểu Điệp nói: “Chúng ta cần chúng tách ra, càng phân tán càng tốt”.
“Không sai”. Liễu Nhị Ngốc rốt cuộc cũng nghĩ thông: “Kế này rất hay”.
“Đi thôi”.
“Được”.
Trên đại sảnh Đồng Tước biệt quán lại sáng đèn.
Chiếc ghế bọc da hổ như mọc kim, Phong Bát Bách thoạt ngồi thoạt đứng, vô cùng bất an.
Sắc mặt lão nặng nề, hai mắt đỏ ngầu, mái tóc dài rối tung, sắp biến thành con chó điên.
Hai bên chiếc ghế, có tới hai ba chục người cao thấp khác nhau, cả Hoa tiểu hầu gia cũng có mặt.
Phong Bát Bách không nói, không ai dám lên tiếng.
“Cha”. Bạch Phượng Tử phá tan bầu không khí nặng nề: “Chúng chỉ nhất thời đắc ý, không thoát được đâu”.
“Hừ”. Phong Bát Bách nhướng mày: “Chúng không thoát được lòng tay lão phu”. Lão thò tay phải nắm lại thành quyền, như thể trong tay là Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp.
Quyền đầu nắm chắc, như thể muốn bóp nát địch nhân.
“Cha, ngồi xuống đi”. Bạch Phượng Tử thật sự giống với một đứa con gái hiếu thuận: “Rồi thương lượng cẩn thận”.
“Thương lượng cái gì?” Trán Phong Bát Bách nổi gân xanh: “Tìm, mau đi tìm”.
“Tìm rồi ạ”.
“Tìm ở đâu?”
“Tìm hết rừng liễu ven hồ”.
“Rừng liễu ven hồ?” Phong Bát Bách gầm lên: “Ngu xuẩn, toàn là một lũ ngu xuẩn”.
“Cha nói là...”
“Lẽ nào chúng còn ở lại trong rừng đợi chết?”
“Cha, tạm dẹp cơn giận”. Bạch Phượng Tử nói: “Kỳ thật Thiên tự cửu kiêu không ngốc, chỉ là... chỉ là...”
“Chỉ là gì?”
“Có những nơi họ không dám tìm”.
“Không dám?” Phong Bát Bách trừng mắt: “Chỗ nào?”
“Ví như chỗ ở của các di nương, cả Hàm Hương viện của nhị muội tử, xưa nay vẫn là cấm địa của Đồng Tước biệt quán”.
“Chúng đến những nơi đó làm gì?”
“Lẽ nào cha quên rồi”. Bạch Phượng Tử nói: “Chúng vốn ở Hàm Hương viện, là khách của nhị muội”.
“Nha đầu đáng chết”. Phong Bát Bách bạnh cần cổ, thét: “Đều do nó mang lại phiền hà”.
Tuy lão nói chắc rằng Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp nằm trong tay nhưng sự thật biết là có phiền hà.
Hơn nữa phiền hà không nhỏ.
Trợ thủ đắc lực Lam Hổ chết rồi, Địa tự thập tam sát mất hai phần ba, Tưởng Sơn Thanh hành tung bất minh, với Đồng Tước biệt quán, đó chính là đả kích liên hồi.
Sự tình phát sinh quá đột nhiên, đả kích nghiêm trọng như thế, Phong Bát Bách khác nào lãnh một gậy vào đầu.
Lão tuy tự trấn tĩnh, thật sự đang sợ hãi.
“Tìm, mau đi tìm, chỗ nào cũng tìm”. Lão gầm lên: “Dù chúng thoát khỏi Đồng Tước biệt quán, cũng phải toàn lực truy sát”.
“Được, cha có câu này là được”.
“Đi đi, Cửu kiêu do con cầm đầu”. Phong Bát Bách ngồi phịch xuống ghế: “Lão phu tọa trấn ở đây”.
“Vâng, Phượng nhi sẽ phái người truyền báo liên tục”.
* * * * *
Lê minh sắp tới, màn đêm càng tăm tối.
Thiên đại im lặng, vạn vật đều tịch liêu, Đồng Tước biệt quán lặng ngắt như tờ song chứa đầy sát cơ.
Chín hắc y nhân che mặt bằng khăn đen, đừng trong bóng cây tối tăm, nghiễm nhiên trở thành chín hắc y vô thường.
Đó là Thiên tự cửu kiêu.
Kiêu là một loại mãnh cầm, quen đi đêm, thị lực sắc bén, phi hành vô thanh.
So người với kiêu, hiệu xưng Thiên tự cửu kiêu, chín người này chắc đều nhanh nhẹn, võ công thập phần kiệt xuất.
Chín người này cũng giả trang theo kiểu Địa tự thập tam sát, ai nấy bôi vẽ mặt mày, hình dáng nanh ác, nhưng thân hình cao gầy toàn đồ đen, cộng thêm vải bố đen che mặt lộ ra hai hố sâu sáng rực, ánh mắt sắc bén đó càng tô thêm nét thần bí quỷ dị.
Thần bí khiến người ta run sợ, quỷ dị khiến người ta không đoán được.
Thần bí, quỷ dị cộng lại càng thêm đáng sợ, đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người ta ngạt thở.
Địa tự thập tam sát tạp nham nhưng Thiên tự cửu kiêu rất chính quy, mỗi người một thanh trường kiếm.
Kiếm bình thường không quá ba thước, chín thanh này rất đặc biệt, đều dài bốn thước trở lên.
Còi hiệu tuy có thể truyền tin nhưng cao thủ giao đấu chỉ trong sát na quyết định sinh tử, Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp đều thiện nghệ khoái kiếm.
Hơn nữa họ không đấu trực diện, chợt đến chợt đi, nhanh như chớp.
Đợi khi nghe tiếng mới đến cứu viện thì đương nhiên đã muộn.
Góc đông nam là cây cầu chín nhịp hình du long giỡn nước, là một trong tám cảnh đẹp của Đồng Tước biệt quán.
Bạch Phượng Tử đến nơi chỉ thấy đầu cầu có một hắc y nhân nằm thẳng đơ, hai người khác không thấy đâu.
Họ đi đâu rồi?
Lòng hồ dưới lầu loang máu.
Máu từ đâu ra? Không hỏi cũng biết.
Bạch Phượng Tử xưa nay tự thị cực cao, tại Tê Hà sơn từng giam cầm gần trăm nhân vật giang hồ, đâm ra có phần tự mãn, giờ lại không khỏi kinh hoàng.
Hai lần nàng ta nghe tin tới nơi mà không gặp Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp.
Nhưng nàng ta hiểu rõ gặp thì càng thảm, bởi không phải là đối thủ của hai người.
Trên giang hồ, trừ bằng võ công phân chia cao thấp thì dựa vào cái gì nữa?
Nàng ta tranh nhiệm vụ này trước mặt Phong Bát Bách, vốn định mượn sức Thiên tự cửu kiêu báo mối thù tại Tê Hà sơn, nhất là với Thẩm Tiểu Điệp, cơ hồ hận đến nhập cốt.
Giờ không chỉ hy vọng báo thù trở thành bong bóng, thậm chí còn thấy được Đồng Tước biệt quán sắp tan tành.
Nếu lại vang lên tiếng còi hiệu, có nên đến cứu viện không?
Nàng ta đứng ngẩn ở đầu cầu, càng nghĩ càng thấy không đúng, hàn ý dâng lên trong lòng, cơ hồ không dám đến gặp Phong Bát Bách.
Nàng ta không nói, bốn thiếu nữ áo hoa cũng không dám lên tiếng.
Nước hồ rì rào chảy qua chân cầu.
* * * * *
Trên đại sảnh, Phong Bát Bách như kiến bò chảo nóng.
Bạch Phượng Tử không báo tin về, thân tín của lão càng lúc càng ít, những kẻ lên gân đi trợ trận đều không có hồi âm.
Hoa tiểu hầu gia không đi trợ trận, gã không từ biệt mà đi mất.
Thanh cửu hoàn kim đao lâu lắm chưa sử dụng giờ đang nắm chặt trong tay lão.
Đương nhiên, lão cực kỳ tự tin vào nó, năm xưa tung hoành Giang Hoài, trừ Tứ Không tiên sinh ra chưa từng gặp địch thủ.
Liễu ngốc tử lẽ nào là Tứ Không tiên sinh phục sinh?
Dù y là truyền nhân của Tứ Không tiên sinh thì một thiếu niên mới hơn hai mươi, lông cánh còn chưa đủ, rèn luyện cũng chưa sâu, sao lại đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Dù được Tứ Không tiên sinh truyền thụ đúng cách, y cũng chỉ thành tựu đôi chút về mặt kiếm thuật là cùng.
Thiếu niên thường tâm cao khí ngạo, tự cho mình ngạo thị tất cả.
Đáng hận là tổn hại nhiều bộ thuộc như vậy, trừ phi một đao chẻ tan đôi nam nữ đó ra, thật khó tiêu được mối hận trong lòng.
Vốn lão định tự xuất thủ, chỉ vì sợ hạ thấp thân phận, không ngờ sự tình càng lúc càng tệ.
Đồng Tước biệt quán khí thế hiển hách lại bị hai nam nữ mới ra ràng quấy lộn đến trời đất quay cuồng, thật không tưởng tượng nổi.
Trên đại sảnh hiện giờ chỉ còn lại bốn hộ vệ tùy thân.
Bốn người này võ công bình bình, chỉ vì đi theo nhiều năm, trung thành vô cùng nên được Phong Bát Bách coi là tâm phúc.
Cả sảnh đường rộng lớn chỉ còn mấy bóng người cô đơn.
Đồng Tước biệt quán hiện rõ vẻ suy tàn.
Chợt ánh đèn chao đi, màn che không gió mà lay động, trên sảnh đường chợt có thêm hai bóng người.
Ai vừa đến? Lẽ nào về báo tin?
“Thế nào?” Phong Bát Bách không nhìn, vẫn cao ngạo hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Tệ lắm, tệ vô cùng”. Một người cười lạnh: “Thiên tự cửu kiêu đã mất bảy...”
Khẩu âm khác lạ, lại còn cười lạnh, Phong Bát Bách chợt nhận ra điều không ổn, ngẩng nhìn liền sững sờ.
“Ngươi... ngươi là ai?” Lão nhảy lên.
“Ta là Liễu Nhị Ngốc”.
Đúng là y.
Không cần nói cũng biết người còn lại là Thẩm Tiểu Điệp.
“Ngươi là Liễu Nhị Ngốc?” Phong Bát Bách cơ hồ không tin vào tai mình, càng không dám tin vào mắt mình.
Đôi nam nữ này, nam mặc áo lam ôm kiếm đứng đó, không phải Liễu Nhị Ngốc thì là ai?
“Ha ha, lớn mật lắm”. Sắc mặt Phong Bát Bách đanh lại, thầm hít một hơi khí lạnh.
Thiên tự cửu kiêu chết mất bảy người, là thật hay giả?
Lẽ nào Liễu Nhị Ngốc nói khoác?
Trong khoảnh khắc ban nãy, Địa tự thập tam sát chết mất chín, cộng thêm Đại tổng quản Lam Hổ, giờ Thiên tự cửu kiêu chết bảy cũng không phải chuyện gì lạ lùng?
Nếu không phải thế, Liễu Nhị Ngốc sao dám công nhiên xông lên đại sảnh?
Phong Bát Bách cũng là người, không phải thần linh, đến nước này cũng không khỏi lạnh mình.
Lão vẫn tự thị mình là hổ, Thiên tự cửu kiêu và Địa tự thập tam sát là hai cánh.