Vị khách bàn bên chính là Giang ngũ thúc, đại hiệp Giang Nam Chấn lừng lẫy giang hồ.
Bởi lừng lẫy, quen được người ta nịnh nọt tán dương, loại chuyện đã hạ mình bắt chuyện lại còn bị cự tuyệt trước đám đông như vừa rồi, dĩ nhiên là chưa từng có tiền lệ. Huống hồ đối với hắn, Vân Ỷ Phong còn chỉ là vãn bối của vãn bối—sắc mặt lúc này không khỏi quá mức khó coi.
"Vân nhi hay giỡn với ta thành ra quen miệng, mong Giang ngũ gia không trách." Quý Yến Nhiên hoà giải, "Lại nói, đang đi đâu mà lại qua thành Thương Thuý thế này?"
Giang Nam Chấn lắc đầu: "Ta có chủ đích đến tìm Vương gia và Vân môn chủ."
Cũng phải, Thương Thuý chỉ là một toà thành nhỏ mộc mạc, không phải điểm giao trọng trấn, cũng chẳng có đại môn phái nổi danh nào, người bận trăm công nghìn việc như Giang Nam Chấn hiển nhiên không rảnh mà "trùng hợp đi ngang qua" được.
Nhưng tìm đến có chủ đích, thì lại càng nhức đầu.
Vân Ỷ Phong thở ngắn thở dài, nghĩ bụng, đúng là cái số không được hưởng tiêu dao.
Bỗng dưng xuất hiện vị khách không mời mà đến, dù có cả tôm thẻ tươi tanh tách lẫn canh rau rút đậm đà ngon nghẻ, bữa cơm này cũng chẳng còn gì vui thú.
Vân Ỷ Phong vừa ăn tôm vừa thong thả nói: "Mục đích chuyến xuôi Nam lần này của Vương gia và ta là du ngoạn sơn thuỷ, vì không muốn quấy nhiễu ai nên mới tránh hết các quan gia dịch trạm dọc đường, từ thành Đan Phong đến đây thì càng im hơi lặng tiếng hơn, không biết làm cách nào mà Giang ngũ gia lại biết chúng ta ở đây?"
Hắn vốn chỉ có ý công kích, chẳng ngờ đối phương lại quang minh chính đại trả lời: "Là Lăng Húc phái người đến báo ta, nói Vương gia và Vân môn chủ đang ở thành Thương Thuý."
Vân Ỷ Phong chính thức bị chặn họng, không phải Giang Lăng Húc và Giang Nam Chấn đang tranh đấu quyết liệt lắm sao, vì cái gì còn muốn báo tin cho nhau. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, nửa đêm canh ba bị người ta đến nhà bới đàn, Giang Lăng Húc đứng ngồi không yên là phải, có điều e ngại thân phận của Quý Yến Nhiên, không dám trực tiếp phái người theo dõi, nên mới vứt ngay củ khoai lang bỏng tay này sang cho Giang Nam Chấn—mà lí do để vị Giang ngũ gia nổi danh cáo già này phối hợp tìm đến thật, hẳn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Giang ngũ gia tìm bọn ta, rốt cục là có chuyện gì?"
"Vì Lăng Tự, Tứ chất nhi của ta." Giang Nam Chấn thở dài thật sâu, "Biết là không nên vạch áo cho người xem lưng, nhưng mà... ôi chao."
(*chất nhi: cháu—con trai của anh/em)
Theo như hắn nói, thì trong cuộc đấu lần này, người có khả năng giành được chức chưởng môn nhất không phải mình, không phải Giang Lăng Húc, càng không phải Giang Lăng Phi, mà chính là Giang Lăng Tự tẩm ngẩm tầm ngầm lúc nào cũng ra vẻ nhã nhặn khiêm nhường.
Tiết lộ này xác thực tương đồng với tin tức nói Tứ thiếu Giang gia Giang Lăng Tự có mối quan hệ mật thiết với Minh chủ võ lâm Lê Thanh Hải. Vân Ỷ Phong vẫn điềm tĩnh hỏi: "Sao Giang ngũ gia lại khẳng định như vậy?"
Giang Nam Chấn nói: "Lăng Tự và Minh chủ võ lâm có giao hảo bí mật đã nhiều năm. Lần này Đại ca ta trọng thương hôn mê, việc đề cử tân chưởng môn cấp thiết hơn bao giờ hết, Lê Thanh Hải liền liên hợp với mấy chục môn phái, định gây sức ép lên Giang gia, o bế Lăng Tự thượng vị, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!"
Quý Yến Nhiên nói: "Bản vương tuy không hiểu rõ võ lâm Trung Nguyên, nhưng cũng biết việc tranh chức chưởng môn phải dựa vào năng lực. Giang Tứ thiếu không những lôi kéo được Minh chủ võ lâm, mà còn thành công thuyết phục các môn phái ủng hộ hắn, chung quy cũng là có năng lực, vì sao lại "tuyệt đối không thể"?"
Giang Nam Chấn lắc đầu: "Nếu Lăng Tự phẩm hạnh đoan chính, có khả năng hậu thuẫn Giang gia phát triển lớn mạnh, thì giao cho hắn cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên cũng được thôi. Đằng này hắn lại thiếu hụt về mặt đạo đức, bất chấp thủ đoạn để mưu quyền đoạt lợi, vài ngày trước ta mới tra ra, ngày đó Đại ca không giành được chức Minh chủ, cũng là bởi vì Lăng Tự cấu kết với Lê Thanh Hải, lén lút động tay với đồ ăn của."
Nói đến đây, tính chất sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn. Một ví trí trọng yếu như Minh chủ võ lâm, bao năm qua đều được chọn ra dựa trên tiêu chí thứ nhất là nhân phẩm, thứ hai là tư lịch, cuối cùng mới là võ công. Thắng thua phải minh bạch rõ ràng, phải được quyết định dưới sự chứng kiến của toàn giang hồ. Nếu quả thực Lê Thanh Hải chiếm được chức vị này nhờ ám chiêu và hạ độc đối thủ, thì kết cục của hắn sẽ không đơn giản chỉ bị người ta phỉ nhổ—mà giang hồ còn có hẳn một nhà giam dưới hồ Huyền Vũ âm u quanh năm không thấy mắt trời, chuyên dụng cho những kẻ dạo đức bại hoại như vậy.
Quý Yến Nhiên nói: "Thế rồi việc này có liên quan gì đến bản vương? Nếu Giang ngũ gia muốn tìm người chung tay vạch trần âm mưu này, thì phải đi tìm Giang đại thiếu, Lăng Phi, hoặc là một vị đức cao vọng trọng nào đó trong giang hồ chứ, sao lại đi xin sự trợ giúp từ triều đình."
"Cũng không phải là việc của riêng chốn giang hồ." Giang Nam Chấn nói, "Theo mật báo, mùng ba tháng sáu tới đây, các môn phái sẽ liên hiệp lại, đề đạt với võ lâm minh cho Lăng Tự lên làm chưởng môn của Giang gia."
Đến lúc này thì Quý Yến Nhiên thật sự không hiểu, đề đạt là một chuyện, chứ tôn ai lên làm chưởng môn chẳng phải là việc riêng của Giang gia sao. Giao toàn quyền quyết định cho một đám ngoại nhân thì cũng quá mức tuỳ tiện rồi.
Vân Ỷ Phong ở bên nói: "Vương gia ít chứng kiến phân tranh trong giang hồ nên nghĩ đơn giản cũng phải, tất nhiên đề đạt không thì sao đủ, sợ rằng đến lúc ấy không đơn thuần chỉ là đề đạt, mà còn dùng đến thủ đoạn nào khác nữa kìa."
Tỉ như mấy năm gần đây hai người Giang Nam Chấn và Giang Lăng Húc qua lại với bên ngoài, không vì lôi kéo đồng minh thì cũng là củng cố thế lực, để đạt được mục đích, có người nào trong giang hồ mà chưa từng làm qua vài việc trái với lương tâm? Muốn bới lông tìm vết thì rất dễ, kể cả chuyện vốn dĩ chẳng có gì đáng nói, bị mấy kẻ xấu bụng châm ngòi thổi gió, đám người đứng đầu các đại môn phái lại bày ra bộ dáng nghiêm cẩn chính khí nữa, sẽ lập tức trở thành tâm điểm bị toàn giang hồ xỉa xói.
Thanh danh vấy bẩn, còn đâu tư cách mà tranh chức chưởng môn. Đến lúc ấy Giang gia đại loạn, ưu điểm của Giang Lăng Tự tức khắc nổi bật lên—ngày thường tuy không đáng chú ý, nhưng luôn khiêm nhường lễ độ, không đắc tội với ai, nhân duyên rất tốt. Văn võ không tồi, ngoại tổ quyền thế, lại còn được nhiều môn phái ủng hộ, việc thượng vị không thể dễ dàng hơn được nữa.
Đương nhiên, chuyện ấy chỉ có thể xảy ra nếu như Giang Lăng Phi không xuất hiện.
Quý Yến Nhiên rất yên tâm với hồ bằng cẩu hữu của mình, cũng không muốn nhúng tay vào việc của Giang gia, đang định tìm cớ đuổi người thì Giang Nam Chấn lại nói: "Thực không dám giấu diếm, ta muốn mượn lực của Vương gia để lấy được chức chưởng môn ở Giang gia."
Vân Ỷ Phong đặt chén rượu xuống, sặc sụa ho hết nửa ngày.
Dựa vào cái quái gì chứ?!
Quý Yến Nhiên khẽ vuốt lưng hắn, cũng có chút bất mãn với thái độ lỗ mãng của Giang Nam Chấn.
"Vì sao bản vương phải giúp Giang ngũ gia?"
Giang Nam Chấn đáp: "Ta biết Huyết Linh chi mà Vương gia và Vân môn chủ tìm kiếm đang ở đâu."
Vân Ỷ Phong: "..."
Cái kẻ từng nói như y vậy chết rồi đấy—hoặc chưa chết thì kết cục cũng không khá hơn bị giam trong thuỷ lao dưới hồ Huyền Vũ là bao, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ lại đi.
Giang Nam Chấn nói tiếp, "Ta muốn ngồi lên vị trí chưởng môn, còn muốn ngồi lâu dài, tất nhiên nào dám gạt Vương gia. Lời đồn về "núi thây biển máu" không phải chỉ là bịa đặt, chính ta đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều Huyết Linh chi ở một nơi âm trầm đáng sợ không khác địa ngục trần gian."
Theo lời hắn nói, từ rất nhiều năm về trước, hắn còn chưa biết ấy là thứ gì, chỉ thấy một vùng đỏ rực mọc giữa đám xương trắng thấm đẫm nước sương, chạm vào lạnh như băng, khiến người ta rùng mình. Sau đó hắn có quay lại để chứng thực và nghiên cứu thêm, phát hiện ra đám Linh chi màu đỏ tươi ấy sinh trưởng cực kì điên cuồng, đâm qua hốc mắt và xương sườn của thi hài mà vươn lên.
Giang Nam Chấn giơ tay: "Trời đất chứng giám, nếu có nói xạo câu nào, ta nguyện bị thiên đao vạn quả."
Đương nhiên Quý Yến Nhiên không dễ gì tin vào lời thề thốt ấy, cả ngôn từ lẫn thủ đoạn của hắn lúc này đều không khác gì của Gia Nhĩ Đằng lúc trước, cứ như là bê nguyên về dùng.
Thế nhưng nghĩ đến một câu "hơn nửa tháng" của Mai Trúc Tùng, nghĩ đến sắc mặt ngày một tái nhợt của Vân Ỷ Phong, cho dù là hi vọng hão huyền... chí ít cũng vẫn là hi vọng.
"Phải giao Huyết Linh chi ra trước đã." Quý Yến Nhiên nói, "Bản vương đáp ứng, sau khi Vân nhi hồi phục, sẽ giúp ngươi lên làm Chưởng môn của Giang gia."
Giang Nam Chấn cười nói: "Vương gia quả nhiên là người sảng khoái. Nơi này không tiện nói chuyện, thỉnh hai vị tới phòng ta."
Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, hắn không lạ gì độ cáo già của Giang Nam Chấn. Không dưng đến thả một câu "tận mắt nhìn thấy" Huyết Linh chi trong núi thây biển máu, thậm chí còn chẳng bằng Gia Nhĩ Đằng, dù gì hắn cũng sai Lý Quân mang đến được một cây nấm đỏ lạ mắt nát nhừ mốc meo, chưa biết phải thật hay không, nhưng ít ra là chưa ai từng thấy qua bao giờ. Hắn không muốn chết, nhưng lại càng không muốn vì Huyết Linh chi mà Quý Yến Nhiên phải trở thành bàn đạp cho Giang Nam Chấn thượng vị, nhỡ như lòng người không đáy, dã tâm của đối phương ngày một lớn dần thì sao? Nhỡ như... nhỡ như lại là giả thì sao?
Nghĩ đến đây, đầu óc lại loạn đến nhức nhối, hắn cơ hồ muốn chủ động từ bỏ, thậm chí không biết vì sao mà trong lòng lại thấy nôn nóng lạ kì.
Quý Yến Nhiên nắm tay hắn, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu mà, dù là vì Lăng Phi, thì cứ nghe tính toán của hắn một chút đã."
Giang Nam Chấn đã bao trọn nhà trọ, không gian rất yên tĩnh.
Lão hồ li lăn lộn trong giang hồ đã lâu, nói chuyện vô cùng am hiểu. Dù đang ra điều kiện với tính mạng của Vân Ỷ Phong trong tay, thái độ vẫn rất khiêm nhường, đồng thời nói, kì thực việc này còn liên quan đến triều đình, sớm giải quyết tai hoạ ngầm, coi như giúp Hoàng thượng một tay.
Quý Yến Nhiên lặp lại một lần nữa: "Phải giao Huyết Linh chi ra trước, chuyện bản vương đã đáp ứng ngươi, khắc sẽ làm được, nếu không thì đừng bàn gì nữa."
Giang Nam Chấn gật đầu: "Ta cũng đâu muốn để Vân môn chủ chịu khổ làm gì, cho nên Vương gia xem xem thế này có được không?" Dứt lời, tâm phúc của hắn liền mang tới một bao hành lí, mở ra mới thấy, bên trong là mười mấy cuốn sổ sách nặng nề ố vàng, dường như đã nhiều tuổi.
Vân Ỷ Phong lật qua vài trang, có chút kinh ngạc: "Thành Kim Phong, tào vận qua Định Hà... buôn lậu muối? Cũng thật không ít."
(*tào vận: vận chuyển lương thực qua đường thuỷ về kinh thành, lương thực = thuế người dân đóng)
"Đâu chỉ không ít, phải là gan to bằng trời, suốt bảy tám năm rồi." Giang Nam Chấn nói, "Quan địa phương thành Kim Phong tên Từ Dục, loại quan miệng ăn bổng lộc mà tay vẫn táy máy kiếm tiền riêng như này, Vương gia không thể mặc kệ được."
Hắn nói đầy căm phẫn, ria mép dựng ngược cả lên, như thể khâm sai đại thần đang vì dân chờ lệnh.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chức chưởng môn của Giang gia?
Ngay cả một người thấu tỏ chuyện giang hồ như Vân Ỷ Phong, lúc này cũng không thể đoán ra nổi.