Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 35: Củ cải vương bùn



Tại Thập Bát sơn trang, Hứa Thu Ý chắp tay sau lưng, một bụng lo lắng đi đi lại lại trong phòng, vừa nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào đã vội vàng ra mở cửa, cứ tưởng hạ nhân đến đây thông báo tin tức, ai dè là Hứa lão thái gia ngồi kiệu tiến vào, vòng ngọc Phật luôn nắm vuốt trên tay chẳng biết đã mất đâu, gương mặt trắng bệch như không còn giọt máu cùng đôi môi run rẩy.

Hứa Thu Ý mơ hồ nhận ra điều gì đó, hai đầu gối mềm nhũn ra như bún, nếu không có khung cửa bên cạnh chống đỡ thì đã sớm ngã ngồi xuống mặt đất từ lâu.

Hạ nhân tiến lên đỡ hắn vào trong, ngồi lại xuống chiếc ghế gỗ hoa lê.

Gian phòng tĩnh mịch đến ngột ngạt, tựa như sự im lặng chết chóc.

Ở góc nhìn của Hứa Thu Ý, vừa vặn có một khe sáng len qua khung cửa gỗ chiếu vào, lớp bụi nhàn nhạt như cánh bướm lặng lẽ bay nhảy trong không trung, mới đầu chậm rãi, càng lúc càng nhanh, cuối cùng đột nhiên trở thành một biển máu vô tận, bao trùm lấy toàn bộ trời đất, bức ra ảo ảnh của hành loạt oan hồn lệ quỷ, già trẻ nam nữ đều vươn ra cánh tay lòng ngòng như muốn móc tim hắn, doạ hắn run bắn, trà nóng dội ra đầy người, thế nhưng hắn không cảm thấy bỏng mà chỉ túa mồ hôi lạnh, nói: "Cha, đại tẩu... đại tẩu còn chưa về sao?"

"Ta đã đến cầu Trương đại nhân, nhưng vô dụng." Hứa lão thái gia cất giọng khô khốc, "Hiện tại có Tiêu vương ở đây, lại còn lòi ra quan hệ với Hồng Nha giáo gì đó, e là phiền phức còn chưa dừng lại ở đây đâu."

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Hứa Thu Ý vội la lên, "Đại ca đã đi rồi, chỉ còn mình đại tẩu lo toan việc trong nhà—"

"Ngươi còn muốn giấu giếm cái gì!" Hứa lão thái gia đột nhiên cao giọng, hung hăng ném ấm trà về phía hắn, "Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không định thành thật với ta phải không!"

Hạ nhân bên ngoài bị doạ đến giật nảy mình, lặng lẽ nhìn nhau không dám nhiều lời. Nhiều tạp dịch nhỏ tuổi đang bưng khay cũng không xong, đồ dùng uống trà rung lên cành cạch, ấm nắp không ngừng va nhau, tựa như hàm răng đang run rẩy vì sợ hãi, thanh âm lập cập phát ra khiến lòng người càng thêm trống rỗng.

Hứa Thu Ý quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng nói: "Cha, người trước hết đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn."

Lồng ngực Hứa lão thái gia kịch liệt phập phồng, trên thân mặc áo bông tím sậm, trông không khác gì một con ếch to béo, hắn run rẩy sờ soạng vài lần mới nâng được chung trà lên uống một hớp: "Nói đi, vì sao nhất định phải cứu Viên thị kia ra?"

Hứa Thu Ý cắn răng thừa nhận: "Nha hoàn kia, là do ta... do cả ta và đại tẩu giết chết."

Hứa lão thái gia nghe như sấm dội bên tai: "Ngươi giết? Không phải đại ca ngươi chà đạp người ta sao?"

Hứa Thu Ý đổ mồ hôi như mưa: "Sáng hôm ấy ta định đi kiểm tra tình hình kinh doanh của tiệm vải, sau nhớ ra có chuyện cần bàn với đại ca nên tìm sang nơi của hắn. Đến nơi thì cả sân trước vắng tanh, hạ nhân hình như còn chưa dậy, cho nên ta đi ra hậu viện."

Kết quả vừa tới gần phòng củi đã vọng ra thanh âm đánh chửi, nhìn qua khe cửa thì thấy Viên thị đang dùng một thanh gỗ giáo huấn hạ nhân, nha hoàn kia đã nằm bệt trên đất, máu me đầy người, nhìn như chết rồi.

Hứa Thu Ý kể tiếp: "Ta cũng giật mình, vội vàng xông vào ngăn cản thì đại tẩu khóc lóc kể lể nha đầu kia không biết chừng mực câu dẫn đại ca làm ra chuyện xấu hổ, cũng không nhìn đến thảm trạng của người kia, nói một lúc còn muốn ra đánh tiếp. Nha đầu kia lúc này đã tỉnh, liều mạng bò ra ngoài kêu cứu, cảnh tượng quả thực rất hãi hùng."

Viên thị dường như đã mất đi lý trí, nhìn thiếu nữ trong bộ quần rách áo manh vẫn không mất đi vẻ ưa nhìn càng thấy điên tiết, lại nhớ đến suốt những năm này Hứa Thu Vượng lúc nào cũng lạnh nhạt với mình, toàn bộ thịnh nộ bỗng dồn hết lên nha hoàn vô tội này, sắc bén quay ra nói: "Lão Tứ! Người còn chần chờ cái gì, máu kéo tiện nhân kia về đây!"

Hứa lão thái gia run giọng: "Nàng bảo ngươi kéo ngươi liền kéo hả, ngươi còn có đầu óc hay không?"

"Ta chỉ muốn nàng đừng gào thét nữa mà thôi, ai ngờ Trương nha đầu kia rốt cục bị đánh đến chết." Hứa Thu Ý thấy toàn thân như nhũn ra, "Sau đó thấy tình thế không ổn, ta vội vàng chạy trốn, chiều đến nhờ một người bằng hữu vào thành mua hộ bình dịch huỷ thi, nghĩ rằng xử lý được càng sạch thì càng tốt, không ngờ phần xương lại không thể tiêu huỷ." Nói đến những lời cuối, thanh âm của hắn đã hạ đến không thể nghe thấy.

Một loạt sự việc, càng nghe càng tàn nhẫn đến khó tin. Hứa lão thái gia thấy tầm mắt mình biến đen, qua một lúc lâu mới nói: "Hiện tại Viên thị còn đang ở phủ nha, sợ là không thoát được, nếu nàng muốn kéo ngươi xuống nước, tuyệt đối không được thừa nhận, cứ nói mình không hề biết chuyện này, giết người huỷ thi đều là do vợ chồng họ làm ra."

"Dạ, nhi tử đã rõ." Hứa Thu Ý đáp ứng lia lịa, tay chân co quắp chống mình bò dậy, trở lại ghế ngồi của mình.

Đám mây nặng nề kéo đến, che lấp ánh mặt trời ảm đạm, sắc trời càng thêm tối.

Hai cha con ngồi lại đó rất lâu, nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện.

Hứa lão thái gia còn đang bận tâm về bài đồng dao kinh hoàng kia.

Lão tứ máu chảy thành sông cùng dê cái, vậy dê cái kia, là chỉ Viên thị sao?

...

Vân Ỷ Phong đứng ở trong sân: "Vương gia!"

Ngô Sở Tư cấp tốc xuất hiện trên lan can lầu hai, tươi cười nói: "Vân môn chủ đói bụng rồi sao?"

Vân Ỷ Phong: "..."

Vân Ỷ Phong: "Ta có chuyện muốn nói với Vương gia."

Quý Yến Nhiên phất áo choàng bước ra, tiện tay thưởng cho lão Ngô một cái bạt tai, đuổi hắn đến phòng bếp xong lại gọi tiểu nhị bưng bình trà táo đỏ kỷ tử đến. Vân Ỷ Phong ngồi cạnh bàn, nói: "Sao, Vương gia không nỡ dùng đến Tuyết Đỉnh Hàn Thuý kia nữa à?"

"Hai ngày qua ngươi chịu lạnh mệt mỏi rồi, giờ uống ít chút làm nóng người mới tốt." Quý Yến Nhiên đưa chén qua cho hắn, "Tìm ta có chuyện gì vậy?"

Vân Ỷ Phong không nghĩ hắn lại chu đáo như vậy, cảm thấy có hơi bất ngờ, mãi đến khi được giục thêm lần nữa mới hoàn hồn: "Đệ tử Phong Vũ môn đã tra ra, hồi chiều ngày mùng sáu tháng sáu, bình dịch huỷ thi kia được mua từ chợ đen bởi một tâm phúc của Hứa Thu Ý tên A Nguyên, Viên thị không nói láo. Còn có, sau lần trở về gần đây của Hứa Thu Ý, A Nguyên này đột nhiên xin ứng lương để về quê, đang đi đường thì bỗng nhiễm bệnh lạ mà chết."

Quý Yến Nhiên nhíu mày.

"Đúng, ngươi không có nghe lầm đâu." Vân Ỷ Phong bưng chén trà nóng lên, "Hắn chết rồi."

Căn cứ vào lời khai của Viên thị trên công đường, trong toàn bộ chuyện này, Hứa Thu Ý chỉ can dự duy nhất vào việc huỷ thi, tuy cũng là hành vi mất nhân tính coi thường pháp luật, song vẫn tính vào tội nhỏ, cộng thêm địa vị của Hứa gia, hắn cùng lắm chỉ cần nộp phạt ít bạc hoặc ngồi lao vài ngày, tuyệt không đến mức phải đền mạng hay đi lưu vong, cho nên không có lý nào để giết người.

Trừ phi là còn ẩn tàng nhiều tội trạng hơn thế nữa.

Sau khi ba vị huynh trưởng ly kỳ mất mạng, khúc đồng dao kinh hoàng nổi lên trong thành, Hứa Thu Ý có lẽ đã lâm vào hoảng loạn và sợ hãi cực điểm, hắn nhận thức được điều gì đang xảy đến nên mới phải nghĩ kế diệt trừ A Nguyên—người ấy là tâm phúc, ắt biết được không ít bí mật của hắn.

Vân Ỷ Phong nói: "Nếu Vương gia còn không hành động, e là tất cả những người biết chuyện trong Thập Bát sơn trang đều sẽ dần dần bị giết sạch."

"Ngươi nói đúng." Quý Yến Nhiên buông chén, "Đi thôi."

"Đi đâu?" Vân Ỷ Phong hỏi.

Quý Yến Nhiên tiện tay cởi áo choàng, để lộ ra thân trên rắn chắc cường tráng, đai quần lỏng lẻo treo trên hông, đứng trước tủ bận rộn tìm quần áo: "Chúng ta đến Thập Bát... Ngươi cầm thứ gì trên tay vậy?"

Vân Ỷ Phong ngồi trên ghế, một tay nâng phiến kính tròn tròn cẩn thận đặt trước mắt mình, thuận miệng đáp: "Đồ chơi từ Tây Dương, lão Ngô cho ta."

(*phiến kính tròn: hình như nó là cái monocle giống của Kaitou KID ấy)

Quý Yến Nhiên bất động một lát: "Ta nghĩ lão Ngô đưa ngươi cái đó để ngắm phong cảnh bên ngoài."

"Mới dùng lần đầu, chưa có kinh nghiệm." Vân Ỷ Phong miễn cưỡng nói như đương nhiên, "Trên người Vương gia thật không ít vết thương."

"Hành quân đánh trận làm gì có chuyện không bị thương cho được." Quý Yến Nhiên bị hắn chọc cười, lại trêu ghẹo, "Ngắm đủ chưa? Đủ rồi thì để ta mặc y phục."

Vân Ỷ Phong hạ mắt kính xuống, bình tĩnh trả lời: "Suýt đủ."

Qua một lúc mới hỏi: "Đúng rồi, người vừa nói chúng ta đi đâu cơ?"

Quý Yến Nhiên nói: "Thập Bát sơn trang."

"Đi thăm dò Hứa Thu Ý?" Vân Ỷ Phong tiếp tục nhìn hắn thay quần áo, "Hay là điều tra toàn bộ Hứa gia?"

"Nếu quả thực Hứa Thu Ý đã gây ra nhiều tội ác, người biết chuyện hẳn không chỉ có mình A Nguyên đâu. Mà chính ngươi cũng nói, còn không nhanh chóng hành động thì kiểu gì lại sẽ có người tiếp tục ly kỳ mất mạng nữa là gì." Quý Yến Nhiên nói, "Cho dù kết cục của hắn có phải máu chảy thành sông hay không, thì trước hết cũng phải làm sáng tỏ mọi vấn đề, để dân chúng toàn thành Vọng Tinh được thấy rõ chân tướng sự việc!"

Xế chiều hôm đó, Hứa lão thái gia đang niệm kinh trong Phật đường thì đột nhiên có hạ nhân hoảng hốt vào bẩm báo—Trương đại nhân đã dẫn binh mã tới đây, trùng trùng điệp điệp canh giữ ở sân trước, e là xảy ra chuyện lớn rồi.

"Chỉ có Trương đại nhân à?" Hứa lão thái gia đứng lên, "Tiêu vương, Tiêu vương thì sao?"

"Vương gia cũng tới." Hạ nhân căng thẳng nói, "Hiện tại cũng không che giấu thân phận của mình nữa, trực tiếp mặc mãng bào long lanh cưỡi ngựa lớn bạch kim lóng lánh, ánh mắt sắc lạnh, thập phần đáng sợ."

Hứa lão thái gia nghe xong toàn thân cũng nhũn ra, khó khăn lắm mới trèo được lên kiệu. Hắn tham gia đóng góp cho thành Vọng Tinh nhiều năm như vậy, chính là để giữ gìn mối quan hệ với quan địa phương, nếu trong nhà có xảy ra chuyện thì cũng còn một đường cầu tình xin xỏ, chỉ không ngờ đến lúc xảy ra chuyện thật, bỗng lại ở đâu chui ra một Quý Yến Nhiên—thống soái tám mươi vạn binh mã của Đại Lương, nghe đồn giết người không chớp mắt, rơi vào tay hắn thì liệu còn được mấy ngày an ổn?

Cứ nghĩ đến chuyện này, thẳng đến thời điểm đứng trước cửa phòng, cả một lưng đã toàn là mồ hôi lạnh, lời nói cũng không thể lưu loát cho nổi. Trương Cô Hạc còn bị sắc mặt trắng bệch vì sợ sệt này của hắn doạ cho giật mình, sư gia vội vàng tiến đến đỡ người: "Hứa lão thái gia sao thế này, mau mau ngồi xuống đây."

(*sư gia: trợ lý của quan phủ)

Hứa lão thái gia bổ nhào về phía trước: "Thảo dân tham, tham kiến Tiêu vương điện hạ."

"Lão thái gia không cần đa lễ, cứ ngồi đi." Quý Yến Nhiên khoát tay ngăn lại, hỏi, "Hứa tứ chưởng quỹ đâu rồi?"

"Thu Ý vẫn luôn ở trong nơi ở của mình, sợ lời đồng dao "máu chảy thành sông" sẽ ứng nghiệm nên không dám đi đâu hết." Hứa lão thái gia thăm dò, "Vương gia đã tra ra cái gì rồi sao?"

Quý Yến Nhiên nói: "Còn chưa tra được cái gì, song Viên thị có khai ra Hứa tứ chưởng quỹ, cho nên theo luật thì Trương đại nhân vẫn phải đến thẩm vấn một phen."

"Đúng vậy." Sư gia ở bên cũng nói, "Hứa lão thái gia không cần quá kinh hoảng, Vương gia là lo cho an nguy của Hứa tứ gia, sợ hắn trên đường đến phủ nha sẽ bị nữ sát thủ nào để mắt tới, cho nên mới đích thân ghé thăm Thập Bát sơn trang."

Hứa lão thái gia liên tục cảm tạ, sai người đi gọi Hứa Thu Ý. Hắn vốn không trông cậy Viên thị sẽ kín miệng được lâu, sớm biết kiểu gì cũng bị khai ra, cho nên tuy nói là kinh hoảng nhưng không phải hoàn toàn bất ngờ. Chỉ một lát sau, Hứa Thu Ý đã bị đưa đến, biết Viên thị đã khai ra mình, hắn liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc ròng nói: "Là, là do ta nhất thời bị ma quỷ xui khiến, kéo Trương nha đầu từ cổng trở lại, để nàng chịu một đòn chí mạng cuối cùng dẫn đến cái chết."

Thấy hắn sảng khoái nhận tội như vậy, người khác tạm không bàn, nhưng Hứa lão thái gia thì cả kinh đến độ thiếu điều bật dậy từ trên ghế, buổi sáng đã thương lượng thế nào, dặn dò thế nào, nói phải đổ hết tội lên đầu lão đại ra sao mới đảm bảo được thanh danh trong sạch cho mình, thế nhưng nhi tử hồ đồ này rốt cục là trúng tà hay uống lộn thuốc mà không nhớ được dù chỉ một chút kia chứ?

Trương Cô Hạc nghe xong sững sờ, lúc trước Viên thị chỉ khai ra dịch huỷ thi là Hứa Thu Ý đưa cho, không hề nhắc đến việc hắn cũng tham gia giết người, lập tức vỗ xuống bàn đánh rầm: "Ngươi rốt cục đã làm ra những gì, còn không mau thành thực khai ra!"

Quý Yến Nhiên liếc mắt nhìn Vân Ỷ Phong, dân gian có câu "nhổ củ cải ắt vướng theo bùn", mà nhìn tình hình này, e là toàn bộ Hứa gia đều ở chung một rễ rồi.

Hứa Thu Ý quỳ gối trong sảnh, tường tận thú nhận tội giết người huỷ thi mà mình mà Viên thị gây nên, lại nói: "Lúc ấy ta kéo nàng về, chỉ muốn để đại tẩu đánh thêm vài cái hả giận sẽ cho qua chuyện này, không ngờ một lát sau, nha đầu kia đã tắt thở, ta sợ hãi tột cùng, đến khi trở lại vẫn luôn nghĩ, nếu như trên đời không tồn tại người này thì tốt biết bao, cho nên mới phái A Nguyên vào thành mua bình dịch huỷ thi."

Hứa lão thái gia đổ gục, cứ thể lịm đi.

Trước khi rơi vào vô thức, hắn chỉ kịp nghĩ, điên rồi.

Tất cả mọi người điên rồi.

...

Bởi vì hung thủ viết ra lời đồng dao "máu chảy thành sông" còn chưa bị bắt, Trương Cô Hạc không dám áp giải Hứa Thu Ý vào đại lao trong phủ nha mà vẫn cho hắn trở lại nơi ở của mình.

Quân lính do Quý Yến Nhiên mang đến cũng phân tản đi khắp chân núi, gắt gao bảo hộ quanh Hứa gia.

Hình thức là bảo hộ, thực chất là giám thị.

Hoàng hôn buông xuống, Vân Ỷ Phong hai tay ôm quyền: "Cáo từ."

"Này, ngươi định đi đâu?" Quý Yến Nhiên gọi hắn lại.

"Về nhà trọ chứ sao." Vân Ỷ Phong trả lời, "Thập Bát sơn trang này vừa quỷ dị vừa đẫm máu, chẳng kém Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong là bao, ta không muốn ngủ đây."

Quý Yến Nhiên trầm mặc một chút, hỏi: "Còn ta thì sao?"

"Vương gia làm việc tận tuỵ, mang binh đến đây thì tất nhiên phải ở lại đóng giữ rồi." Vân Ỷ Phong phủi phủi tay áo, "Ta đi trước."

"Dừng lại!" Quý Yến Nhiên nắm chặt cổ tay đối phương, kéo người đến trước mặt, "Bản vương ra bạc mướn ngươi, không được đi đâu hết."

Vân Ỷ Phong tỏ ý khó hiểu: "Vương gia ra bạc mướn ta, chứ có phải mua ta đâu, Phong Vũ môn cung cấp tình báo với manh mối cho ngươi là được rồi, ngươi còn muốn quản chuyện đêm nay ta ngủ ở đâu...Ai ui, lão Ngô!"

"Lão Ngô không có đây, đi ăn cơm rồi." Quý Yến Nhiên kéo hắn đi, "Đi thôi, đến chỗ này với ta."

Vân Ỷ Phong thấy dưới chân lảo đảo, cánh tay như bị gọng sắt kìm lại, giật mãi không ra mà lại còn làm đau chính mình, trong lòng càng lúc càng phẫn uất. Ám vệ vương phủ từ xa nhìn lại, ai nấy đều giật mình, Vương gia bọn hắn rốt cục là đang làm gì đây, sao mà giống thổ phỉ đoạt dâu đến thế, đã không nói đạo lý mà trên mặt còn dương dương tự đắc, không thấy Vân môn chủ đã đi không nổi rồi sao, đây là muốn ăn đập hay gì.

"Ê ê." Ám vệ lên tiếng, "Nhìn kìa, Phi Loan kiếm cũng rút ra rồi."

Một ám vệ khác nhanh nhảu kiến nghị: "Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút thì hơn!"

-

vtrans by xiandzg

Trong mắt bách tính anh là sát thần, trong mắt người xung quanh anh là thổ phỉ, mà trước mặt ai kia thì anh chỉ là đối tượng để soi body mà thôi =))))

Hahaa vốn không định dịch luôn chương này đâu, nhưng coi như đây là phúc lợi nhân dịp mình mất ngủ đi 😂😂😂

+)) Thấy chương trước có người bàn về trình độ văn vẻ của Tiêu vương, thì đây là chiếc đoản văn cf từ San tỷ (đăng riêng trên Weibo) nhaa =)))

Đêm trước khi tức phụ tiến cung.

Tiêu vương: Hoàng huynh, hỏi lại một lần cuối, ngày bé ta thích làm gì nhất?

Ca ca: Học tập *ăn dưa*

Tiêu vương: Vì sao mà cả năm người thầy của ta đều giận dữ bỏ đi?

Ca ca: Bởi vì ngươi yêu việc học quá mức, người bình thường căn bản không theo kịp tiến độ của ngươi *ăn dưa*

Tiêu vương: Vì sao cuối cùng thầy của ta lại là Lý tướng quân?

Ca ca: Vì chỉ có hắn mới đánh thắng được ngươi a *ăn dưa*

Tiêu vương: Hoàng huynh! Ngươi nhớ lại đi, vừa rồi luyện tập đâu phải như thế.

Ca ca: * ăn dưa ăn dưa ăn dưa*

T/N: Ăn dưa ~ hóng thị, hít drama

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.