Như trong dự liệu, Lý Cảnh đến Tiêu vương phủ vì chuyện của Vương Đông.
Kì thực hắn có thể triệu Quý Yến Nhiên vào trong cung, nhưng nghĩ lại thì ra ngoài một chút cũng không tệ.
Hơn nữa còn vì một lẽ khác—Nghe Thái y nói bệnh trạng của Vân Ỷ Phong không nhẹ, còn chưa biết là có qua khỏi hay không. Ở trên cương vị người huynh trưởng, hắn cảm thấy dù sao mình cũng nên đến thăm một chút. Bởi vậy lúc ra cửa còn dặn Đức Thịnh chuẩn bị thuốc bổ để xách theo, không khác gì thường dân đi thăm người thân.
Quý Yến Nhiên cười nói: "Vân nhi mà biết, nhất định sẽ rất vui."
"Đừng làm phiền Vân môn chủ, để hắn nghỉ ngơi." Lý Cảnh đưa qua một cái hộp gấm, "Xem đi."
Quý Yến Nhiên mở dây buộc ra, bên trong có chứa một bức... dường như là một bức tranh bằng da dê, mở ra mới biết ấy là tấm bản đồ, phía trên có bốn chữ viết ngoáy "Tư Xuyên bí đồ" đã bị năm tháng làm mờ đi mấy phần.
Thứ đồ gây rối suốt bao lâu nay, thình lình xuất hiện ở trước mắt dễ dàng như vậy, dù trước đó đã đoán nó nằm trong tay Vương Đông, phản ứng đầu tiên của Tiêu vương điện hạ vẫn là—"Thật hay giả đây?"
"Việc Vương Đông chủ động nhận tội, thật ra còn phải cảm tạ Vân môn chủ." Lý Cảnh nói, "Hắn nhận định một khi có Phong Vũ môn nhúng tay, chân tướng sớm muộn gì cũng bị đào ra, quan trọng hơn, hắn lo rằng người ở sau màn sẽ tiên hạ thủ vi cường, quyết định thủ tiêu hắn trước khi Phong Vũ môn tìm ra chân tướng. Vì muốn bảo vệ tính mạng nên dâng lên Tư Xuyên bí đồ đã giấu diếm nhiều năm, mong trẫm có thể để lại cho hắn một đường sống."
(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để đoạt lấy lợi thế)
"Nhìn như vùng Trường Anh phong của Vĩnh Lạc châu." Quý Yến Nhiên nhìn nét vẽ trên bản đồ, "Rốt cục thân phận của Vương Đông là thế nào?"
(*Trường Anh phong: khu vực đỉnh núi tên Trường Anh, giống kiểu Phiêu Miểu phong ấy)
"Thân phận hắn có chút phức tạp." Lý Cảnh nói, "Nguyên quán ở thành Bắc Minh Phong."
Giống như Thương Vi Tuyết lĩnh, đó là một thành trì nằm ở vùng cực bắc, quanh năm băng tuyết phong bế, gió lớn khủng khiếp, dân cư ít đến thảm thương... Trong các thoại bản dân gian, thành Bắc Minh Phong thậm chí còn được truyền là nơi các thần tiên lịch kiếp khổ tu, người nào ở đó sau này cũng sẽ thăng thiên đắc đạo.
Vương Đông sinh ra ở đây, mặc dù lớn lên không thành tiên mà xin vào làm hộ vệ ở một gia đình lớn, cơm áo qua ngày chung quy cũng không thiếu thốn.
Xem chừng điều kiện ở thành Bắc Minh Phong cũng không có kém lắm—chí ít còn có đến mấy hộ địa chủ.
Địa chủ chỉ có độc một nữ nhi, tên La Nhập Hoạ, trong thành có biết bao thanh niên gia thế sạch sẽ thì không chịu gả, cố tình lại đi theo một khách xa xứ không rõ lai lịch, theo lời Vương Đông, lúc mới vào thành, người khách xa xứ kia toàn thân đều là vết thương, nhìn đã thấy không phải người hiền lành gì. Thế nhưng bộ dạng quả thực đường đường chính chính, thân hình cao lớn, cả người quấn đầy băng vải nhưng đứng giữa một đám nam tử bản địa vẫn giống như hạc trong bầy gà, khó trách lại được La tiểu thư để mắt đến.
Quý Yến Nhiên ngập ngừng: "Người khách xa xứ kia... không phải là Lư tướng quân đấy chứ?"
Lý Cảnh nói: "Là quan tiên phong của Lư tướng quân, Bồ Xương."
Tướng quân dũng mãnh, quan tiên phong tất nhiên cũng không kém phần. Bồ Xương cũng từng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Có người đồn hắn đã tử trận cùng Lư tướng quân tại thành Hắc Sa, cũng có người đồn năm đó hắn liều mạng phá vòng vây muốn về Vương thành cầu cứu viện thì bị Tiên hoàng âm thầm tứ tử.
(*tứ tử: phải tự tử theo lệnh của vua)
Nhưng xem ra, cả hai lời đồn này đều không phải sự thật, Bồ Xương không những không chết mà còn cưới vợ làm nhà.
Khoảng thời gian đầu, Bồ Xương vẫn luôn che giấu thân phận thật của mình, Vương Đông cũng tin hắn chỉ là một hiệp khách đến từ Trung Nguyên bị người đuổi giết. Mãi đến một năm kia, thành Bắc Minh Phong bị đại dịch càn quét, vợ chồng La địa chủ bỏ mạng, Bồ Xương cũng mắc bệnh hiểm nghèo, ảnh hưởng đến vết thương cũ, nhìn tình hình khó lòng qua khỏi.
"Khi đó, hắn và La Nhập Hoạ đã có một đứa nhỏ nửa năm tuổi." Lý Cảnh nói, "Thấy trong thành người chết ngày một nhiều, dược liệu ngày một ít, vì muốn bảo hộ vợ con nên hắn mới chủ động nói ra thân phận của mình, mệnh cho Vương Đông hộ tống hai mẹ con La Nhập Hoạ đến bộ tộc Dã Mã ở Nam Cương, tìm người tên Chá Cô nương tựa."
Quý Yến Nhiên nói: "Lư Quảng Nguyên từng dẫn quân đi chinh chiến Nam Cương, Bồ Xương quen được người của Dã Mã cũng không tính là kì quái, chỉ không ngờ quan hệ còn mật thiết đến độ có thể tin tưởng phó thác cả vợ con qua đó."
"Vương Đông khi ấy chỉ là một tên hộ vệ, Bồ Xương tất nhiên sẽ không kể cho hắn về quá nhiều chuyện cũ." Lý Cảnh nói, "Chỉ giao cho hắn tấm bản đồ này, dặn rằng phải có cả bản đồ lẫn La Nhập Hoạ cùng đứa con còn trong tã lót kia thì mới tìm ra được kho báu, thiếu bất kì nhân tố nào cũng không được. Hẳn là sợ giữa đường Vương Đông sẽ cầm bí đồ bỏ trốn, hoặc thậm chí sinh lòng xấu xa giết hại mẹ con La gia."
Không bao lâu sau khi giao phó việc này xong, Bồ Xương qua đời vì bệnh. Vương Đông dẫn theo La Nhập Hoạ và hai đứa nhỏ, cả bốn cùng rời khỏi thành Bắc Minh Phong."
Quý Yến Nhiên nói: "Hai đứa nhỏ?"
"Một là nhi tử của Bồ Xương, một nghe nói là chất nhi bên nhà ngoại La Nhập Hoạ, bố mẹ đều đã mất vì dịch bệnh nên cũng không thể mặc kệ." Lý Cảnh nói, "Từ thành Bắc Minh Phong đến Nam Cương không chỉ xa xôi ngàn dặm, mà giữa đường còn rất nhiều dân tị nạn cùng hung đồ hung hãn, khởi hành không được bao lâu Vương Đông liền hối hận, quyết định lôi kéo La Nhập Hoạ nói ra bí mật trong địa đồ, muốn tìm bảo vật một bước phát tài."
(*chất nhi: cháu trai, con của anh/em trai ruột)
Theo lời kể của Vương Đông, lúc ấy hắn mới chỉ nói vài câu dò xét, không cưỡng bức hay uy hiếp gì, thế nhưng La Nhập Hoạ đã vì vậy mà chấn kinh, trong đêm đen vụng trộm ôm con chạy trốn. Vương Đông nghe được động tĩnh xong cũng ra ngoài đuổi theo, ai ngờ vô ý bức hai mẹ con rơi xuống núi.
"Vương Đông tất nhiên rất ảo não, song người cũng đã chết, có hối hận cũng không ích gì." Lý Cảnh nói, "Kho báu đã không thể tìm, hắn giữ nguyên kế hoạch tiếp tục xuôi nam, mang theo Tư Xuyên bí đồ đi tìm bộ tộc Dã Mã nương tựa. Đứa nhỏ còn lại cứ như vậy bị bỏ mặc trong lều, giữa cái lạnh thấu xương trên Thương Vi Tuyết lĩnh, lửa tắt xong lại càng như hầm băng, e là cũng không sống qua được đêm đó."
Không có phụ nhân và trẻ nhỏ vướng víu, Vương Đông thuận lợi đến Nam Cương, tìm được thủ lĩnh Chá Cô của bộ tộc Dã Mã, đối phương biết hắn là gia đinh của Bồ Xương xong thì lập tức nhiệt tình cung phụng hắn như khách quý. Mà Vương Đông suy nghĩ, dù sao La Nhập Hoạ và hài tử đều đã chết, không ai khác biết được chân tướng, vì vậy hắn giao ra một tấm bản đồ giả, nói mình bị lạc hai mẹ con trong một đám dân tị nạn, cho Chá Cô tự đi mà tìm. Hắn giữ lại bí đồ thật với mình, mơ tưởng biết đâu sau này lại tìm được kho báu, một mình phát tài.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Hắn vào triều làm quan, cũng là nhờ có bộ tộc Dã Mã?"
Lý Cảnh gật đầu: "Đám người kia có lai lịch không nhỏ, đầu tiên làm giả cho Vương Đông một thân phận, sau đó mượn thế lực của Uất Trì Chử ở trong triều, từng bước giúp hắn tiến vào Hộ bộ."
Bộ tộc Dã Mã đã mai danh ẩn tích từ năm năm trước, giờ xem ra thực chất cũng chỉ âm thầm đổi hang ổ, chuyển thành hoạt động ngầm. Vương Đông ngày thường chỉ liên hệ với Uất Trì Chử, hắn cũng không rõ cấp trên của Uất Trì Chử là ai.
Có trong tay Tư Xuyên bí đồ, suốt nhiều năm như vậy, Vương Đông chưa bao giờ có ý định từ bỏ khỏ báu—hai mẹ con La Nhập Hoạ đã chết, nhưng đâu biết chừng vẫn còn cách khác để phá giải bí đồ, cho nên hắn vẫn luôn âm thầm tìm cách, người vu nữ kia là một trong những "cao nhân" mà hắn dùng vàng bạc thu nạp, bởi nghe nói ả có khả năng thông linh tầm bảo.
(*thông linh tầm bảo: nói chuyện với âm hồn để nhờ giúp đỡ cho việc tìm bảo vật kho báu)
"Tất nhiên đó chỉ là chiêu trò lừa đảo." Lý Cảnh nói, "Vương Đông bị vu nữ lừa mất rất nhiều tiền bạc, lòng không cam, lại nhớ nàng từng nghe thuộc hạ gọi mình là "Vương đại nhân", sợ bí mật bại lộ nên dứt khoát thuê người giết nàng. Chẳng ngờ người được thuê làm việc không đến nơi đến chốn, vu nữ thoi thóp gặp được đám người lưu manh của Liên Hoa giáo, để lại một câu di ngôn."
Âu cũng là cái ý trời.
"Vương Đông làm trong Hộ bộ đã nhiều năm, với cái dây này ắt sẽ còn lôi ra được không ít dưa." Quý Yến Nhiên nói, "Hoàng huynh định xử trí người này thế nào?"
"Trẫm đáp ứng lưu lại một mạng cho hắn." Lý Cảnh nói, "Việc cải tổ chế độ thuế ở Giang Hoài vừa bắt đầu không lâu, hắn còn là người hữu dụng, chưa kể đoạn chuyện cũ liên quan tới Bồ Xương vẫn cần phải tra hỏi thêm."
"Cũng đúng." Quý Yến Nhiên tiếp tục nhìn địa đồ, "Vương Đông hẳn đã tới Trường Anh phong không ít lần, chưa lần nào thu hoạch được gì sao?"
"Nơi đó địa thế dốc đứng, đa số đều là núi đá ngút trời, Vương Đông cũng không dám gióng trông khua chiêng đi tìm, cùng lắm chỉ để bảy tám thân tín đi với mình, không thu hoạch được gì cũng dễ hiểu." Lý Cảnh nói, "Mà lời nhắc nhở của Bồ Xương trước khi lâm chung, nói buộc phải có thê tử nhi tử của hắn cùng một chỗ với địa đồ thì mới tìm được kho báu, không biết là ý gì đây."
"Ngã xuống sườn núi trên Thương Vi Tuyết lĩnh giữa trời đông giá rét, cô nhi quả mẫu e là đã lành ít dữ nhiều." Quý Yến Nhiên thu gọn cuộn giấy da dê, "Ta có thể vào cung gặp Vương Đông không?"
"Tất nhiên." Lý Cảnh gật đầu, "Sao vậy, người còn điều muốn hỏi?"
"Muốn biết mẹ con La thị rớt núi vào ngày nào, mà đứa nhỏ kia bị bỏ lại lều vào ngày nào." Quý Yến Nhiên thẳng thắn nói, "Trùng hợp là, ta có một người bằng hữu cũng từng bị vứt bỏ trên Thương Vi Tuyết lĩnh, nghe được danh tự bốn chữ này thì không khỏi muốn để tâm một chút."
Lý Cảnh hơi bất ngờ: "Hả?"
...
Vốn cũng không nghĩ sẽ đúng, chỉ là nghe được thì thuận miệng nhắc đến. Trong cung, Vương Đông dù không biết vì sao Quý Yến Nhiên lại muốn biết về vấn đề này, thế nhưng bản thân hiện tại được hỏi gì thì cứ biết mà trả lời nấy, nghĩ nghĩ nửa ngày mới khẳng định chắc nịch: "Năm Vĩnh Khang thứ ba mươi hai, ngày mười tháng chín."
Khá sát với niên kỉ của Vân Ỷ Phong, vì vậy Quý Yến Nhiên lại đến hỏi Quỷ Thứ.
"Nhặt được vào ngày nào? Mùng mười, mùng mười tháng chín năm Vĩnh Khang thứ ba mươi hai, trong một lều vải rách rưới, chậu than đã tắt, mình quấn tấm chăn màu tro, rét cóng như mèo con, toàn thân tím ngắt."
Thời gian y hệt, địa điểm y hệt, thậm chí ngay cả chi tiết lều vải cũng y sì.
Quý Yến Nhiên thấy tim khẽ động: "Vậy chuyện cha mẹ Vân nhi bị thổ phỉ giết chết là thế nào?"
"Đấy là Thương Vi Tuyết lĩnh a, một đứa nhỏ nheo nhóc trơ trọi không người lớn ở bên, không phải chết dưới lưỡi đao của thổ phỉ thì là gì?" Quỷ Thứ nói, "Nếu cha mẹ còn sống, thì dù muốn vứt bỏ cũng sẽ tìm đến một nơi ấm áp ở phía nam mà vứt chứ, làm gì có chuyện mặc kệ đứa nhỏ trên đất tuyết như vậy?"
Nói xong cũng không quên chỉ trích: "Đã tìm thấy Huyết Linh chi chưa? Chưa tìm được mà còn rảnh rỗi ngồi đây tìm hiểu chuyện xưa à!"
Quý Yến Nhiên nói tiếp: "Năm đó nhặt được Vân nhi, trên người hắn có cái gì?"
"Trên người đứa bé mấy tháng tuổi thì có thể có thứ gì?" Quỷ Thứ dần mất kiên nhẫn, "Cũng chỉ là một chiếc khoá trường mệnh khắc ngày sinh tháng đẻ, quần bông áo bông trên người, cùng một tấm chăn, không biết đã đâu mất rồi." Càng nói âm giọng càng sắc bén, định thúc giục hắn đi tìm Huyết Linh chi tiếp thì suýt nữa bị cánh cửa ở trước mặt nện vào mũi.
Quý Yến Nhiên chạy thẳng đến nơi ở của Vân Ỷ Phong, bước chân gấp gáp hơn bình thường rất nhiều.
"Vương gia." Đệ tử Phong Vũ môn đang gác đêm hành lễ, "Môn chủ vừa ngủ rồi, nếu người không có việc gì quan trọng—"
Vân Ỷ Phong ở trong phòng kịp thời ho khan một tiếng.