Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 88: Dạ thám mê trận



Từ khi vu tộc Dạ Lang liên thủ với Hồng Nha giáo, tà giáo tràn đi khắp Tây Bắc như dịch bệnh, đếm vội số tín đồ đang lúc nhúc trong sương mù lúc này, cũng đã lên đến một vạn. Bảo sao cả mười ba bộ tộc đều cuống lên như gặp phải đại địch, nhìn tình hình này, nếu không sớm can thiệp, e là Phù Hề và Hào Mãnh sẽ âm thầm xây được cả một vương quốc mới cũng nên.

Tà giáo mạnh nhờ mê hoặc nhân tâm, thế nhưng một khi lời đồn về Linh Thần và Tiên quốc bị đục thủng, lâu đài ảo nguy nga cũng sụp đổ gần hết. Mất đi lợi thế lớn nhất, liên minh quân đội lại sắp đánh vào Sa Thảo Hoang Khâu đến nơi—quân số gấp năm lần vu tộc Dạ Lang, thắng bại dường như đã rõ mười mươi.

Hào Mãnh hỏi: "Lỡ như mê trận đá tảng bị công phá thì sao? Đừng quên đối phương còn sở hữu đại bác Oanh Thiên."

"Đại Lương có tổng cộng mười tám cỗ đại bác Oanh Thiên, hiện tại đều đang được bố trí tại biên cảnh hải đảo dưới Đông Nam, rất xa Tây Bắc." Phù Hề nói, "Huống hồ đại bác Oanh Thiên lớn như vậy, mỗi cỗ nặng đến mấy tấn, đất cát đại mạc lại còn lún, dù bọn họ chế tạo vội ra một cái mới, việc vận chuyển cũng chẳng dễ dàng gì."

Hào Mãnh nói: "Luôn phải đề phòng biến cố."

"Sẽ không có biến cố nào hết." Phù Hề nói, "Mê trận nhất định sẽ bị công phá, chỉ dựa vào một ít đá tảng mà mong ngăn được binh mã của Đại Lương và bộ tộc Cát Đằng thì quá ảo tưởng rồi."

Sắc mặt Hào Mãnh tối sầm lại.

"Tộc trưởng không phải vội." Phù Hề tiếp tục nhìn ra xa xăm, "Đợi bọn hắn phá xong trận đá, trò hay mới thực sự bắt đầu."

Gió lớn thổi cát bay tứ tung, mù mịt cả vạn đám tín đồ bên dưới, trong mắt ai nấy chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

...

"Khụ khụ." Vân Ỷ Phong che miệng ho khan.

Quý Yến Nhiên kéo kín áo choàng, ôm chặt người kia vào ngực, không để hắn phải chạm mặt với bão cát.

"Xem chừng cuồng phong sắp đến rồi." Ngân Châu nói, "Mọi người tự mình đi tìm nơi tránh gió đi, chúng ta dừng chân nghỉ lại một chút."

Gia Nhĩ Đằng phái người truyền lệnh, đang định đi tìm Quý Yến Nhiên thì hạ nhân gấp gáp thông báo, A Bích cô nương hình như lại không khoẻ, mời hắn mau qua nhìn.

Cùng với tiếng gió hú điên cuồng, một tiếng thét bén nhọn như xé rách màn cát vàng bay loạn đột nhiên vang lên, khiến lòng người không khỏi ớn lạnh. Vân Ỷ Phong giật mình hỏi: "Gì vậy?"

"Là A Bích cô nương." Lâm Ảnh đi tới, "Nghe nói lại phát bệnh, vừa rồi qua đó, ta thấy Gia Nhĩ Đằng đang gọi rất nhiều đại phu đến."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Có Mai tiền bối không?"

"Mai tiên sinh vẫn đang trong màn nghỉ ngơi, có vẻ Gia Nhĩ Đằng cũng không định mời hắn tới xem bệnh." Lâm Ảnh nói, "Lí do vì sao thì không rõ, lại không tiện hỏi."

Linh Tinh Nhi cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, lúc này đang sốt ruột đứng chờ ngay ngoài xe ngựa. Mấy ngày nay ở chung, nàng sớm đã xem đối phương như là bằng hữu của mình, vì vậy tất nhiên rất lo lắng.

Chỉ là Gia Nhĩ Đằng lại phái người ra nói, A Bích không việc gì nữa, cũng ngủ say rồi, thỉnh nàng ngày mai hẵng tới thăm.

"Ngươi khoan đã!" Linh Tinh Nhi kéo tì nữ truyền lời lại, "Rốt cục là bệnh gì, vì sao phải giấu kĩ thế? Không muốn tìm quân y của Đại Lương còn hiểu được, đằng này Mai tiền bối y thuật cao minh như vậy, ngay cả kì độc của môn chủ bọn ta cũng có thể trị, vì sao không chịu mời hắn đến xem bệnh cho A Bích tỉ tỉ?"

Tì nữ rụt rè nhát gan lại hay ngại, bị tiểu hiệp nữ giang hồ này nói cho một tràng, chưa đáp lại được câu nào đã cuống đến độ đỏ bừng mặt, chỉ biết vùng tay chạy về xe ngựa, nhìn như sắp khóc.

Linh Tinh Nhi hậm hực giậm chân, dù rất muốn vào thăm, nhưng biết về quan hệ phức tạp giữa Đại Lương và bộ tộc Cát Đằng, nàng cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ đành ôm một bụng bực tức ngồi xuống cạnh đống lửa, không mở miệng nói nửa lời.

"Lúc phát bệnh kêu la rùng rợn như vậy, chả trách người ta lại đồn là A Bích trúng tà, bị quỷ ám." Vân Ỷ Phong an ủi, "Nhưng ngươi đừng lo lắng quá, Gia Nhĩ Đằng rất sủng ái thị thiếp này, bất luận là bệnh vì cái gì, hắn cũng sẽ tận lực tìm cách cứu chữa cho nàng, một trong ba điều kiện mà hắn đưa ra, chẳng phải là Thái ý Đại Lương đấy thôi? Chưa biết chừng trong cung lại cất giấu vị thuốc nào đó có khả năng chữa khỏi cho A Bích."

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Linh Tinh Nhi ngồi bó gối, "Ta luôn cảm thấy đằng sau vẫn còn âm mưu gì đó."

Vân Ỷ Phong cười nói: "Trưởng thành ghê nha, còn phân tích tình hình cơ đấy. Nói thử đi, đằng sau còn âm mưu gì?"

"Gia Nhĩ Đằng đưa ra ba điều kiện, Vương gia cũng đòi ba điều kiện." Linh Tinh Nhi nói, "Yêu cầu bộ tộc Cát Đằng rút khỏi Thanh Mộc Thác có thể thực hiện luôn, Gia Nhĩ Đằng quả thực cũng nhanh chóng liền hạ lệnh, tính ra hắn đã hoàn thành được một điều kiện của Vương gia rồi. Thế nhưng vì sao vẫn chưa yêu cầu Thái y bên ta mang dược liệu đến trao đổi? Nhắc cũng không buồn nhắc, chẳng lẽ hắn còn định kéo dài đến hết chiến tranh, trơ mắt nhìn người thương của mình chịu khổ như vậy?"

Nói xong còn bồi thêm một câu, tất nhiên, chuyện này không giống với Huyết Linh chi, Vương gia là thực lòng quan tâm môn chủ.

"Chính xác." Vân Ỷ Phong nói, "Chuyện này chắc chắn có ẩn tình, không đơn thuần chỉ là xem bệnh cứu người được."

"Bởi nói, cái loại nam nhân tam thê tứ thiếp như hắn, ngoài mặt sủng ái là thế, thực chất có khi cũng vì háo sắc thôi." Linh Tinh Nhi nói, "Đã dính đến quyền thế cùng dã tâm, mĩ nhân cũng chỉ có thể trở thành một con tốt mà thôi, từ xưa đến nay, việc này đâu có hiếm lạ gì."

"Mới bao nhiêu tuổi đầu, mà đã cảm khái nhiều như vậy rồi hả." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ nàng, "Đi ăn chút gì đi. Dù có thực sự như lời ngươi nói, Gia Nhĩ Đằng chỉ định lợi dụng A Bích vì mục đích nào đó, thì hiện tại cũng chưa triển khai, hắn sẽ vẫn chăm sóc tốt cho nàng, tạm thời không có việc gì đâu. Cứ dẩu miệng lên thêm tí nữa là treo được cả bình dầu lên rồi đấy."

Linh Tinh Nhi vẫn không khỏi buồn bực: "Nếu tất cả nam nhân trên thế gian này đều được như môn chủ thì tốt biết bao."

"Không có khả năng." Quý Yến Nhiên ngồi xổm xuống cạnh nàng, ném thêm ít cỏ khô vào đống lửa, "Người như môn chủ các ngươi, trên trời dưới đất này, chỉ có mình hắn thôi."

Linh Tinh Nhi: "..."

Hẹp hòi, không nói chuyện được với các ngươi.

Vân Ỷ Phong cười hỏi: "Xong hết quân vụ rồi à?"

"Mới kiểm tra xung quanh một chút, phía trước là biên giới Sa Thảo Hoang Khâu rồi, đột nhiên xuất hiện bão cát lớn như vậy, ta cảm thấy có gì đó không ổn." Quý Yến Nhiên ngồi xuống, "Vẫn đang đọc chiến phổ sao?"

"Ừm." Vân Ỷ Phong cầm một quyển sách trên tay, do hắn tự mình chép lại bản thảo của Bồ Xương bên trong Tư Xuyên bí đồ, dọc đường này đã lật qua lật lại không dưới bảy tám lần. Thứ nhất vì tưởng niệm về phụ thân và người nhà, thứ hai cũng muốn thuộc lòng binh thư để sau này có thể bàn luận về cục diện chiến trường với người trong lòng nhiều hơn một chút.

Hắn đã cẩn thận kiểm tra cái bẫy trong cát đột nhiên bị kích hoạt mấy ngày trước, phát hiện ra ra thứ cung nỏ ấy tên "Tư Quyết"—trong thổ ngữ Tây Nam có nghĩa là "lưỡi kiếm sắc bén có thể xuyên thủng dã thú", là kĩ thuật mà Bồ tiên phong học được từ người dân bản xứ trong lúc chinh chiến ở Tây Nam, song dù lực sát thương to lớn, mũi tên đặt vào bẫy chỉ có thể dùng được một lần duy nhất, hơn nữa công đoạn chôn xuống cũng cực kì vất vả—chôn nhiều thì phí nhiều, mà chôn ít thì không thể đảm bảo quân địch sẽ giẫm phải, bởi vậy phương pháp này cũng không được áp dụng trên diện rộng, mà chỉ được bố trí ở một số vị trí trọng yếu.

Đây cũng chính là điểm nảy sinh vấn đề, quả thật Lư Quảng Nguyên đã có thời gian chinh chiến đại mạc, nhưng đó là trước cả khi bình định Tây Nam, nói cách khác, từ sau khi Bồ Xương học được kĩ thuật làm bẫy, đại quân chưa từng quay trở lại Tây Bắc lần nào, vậy thì Tư Quyết trong cát ở nơi này, là từ đâu mà ra?

Quý Yến Nhiên nói: "Bí mật liên quan đến Lư tương quân cũng không ít, giả dụ, ta nói là giả dụ thôi, hắn thật sự cấu kết với phản quân, thì rất có thể một đoạn chiến dịch nào đó đã không được ghi chép lại."

"Cũng phải." Vân Ỷ Phong thở dài, đặt sách xuống một bên, "Thật muốn tìm một người biết chuyện để hỏi ra tường tận những sự tình năm đó."

Thấy hắn phiền muộn, Quý Yến Nhiên ôm chặt người vào ngực, khẽ nói: "Chẳng phải chính ngươi cũng nói, từ sau khi gặp ta, rất nhiều người và việc liên quan thân thế của ngươi bỗng xuất hiện đấy thôi, tương lai biết đâu sẽ còn nhiều hơn nữa thì sao, từng chút cộng lại, sợ gì không tìm ra được chân tướng chuyện xưa, đừng sốt ruột."

Vân Ỷ Phong tựa vào trước ngực hắn, kéo áo choàng che kín mặt.

Đêm ở đại mạc, quả là lạnh.

Mà trong đêm khuya lạnh lẽo này, một người vừa không được người thương ôm lấy, vừa không có nội lực giữ ấm cho cơ thể, điển hình như Bình Lạc Vương, thì tương đối thê thảm. Mặc dù tất cả đều chiếu cố, cho hắn một chỗ kín gió nhất trong lều, nhưng tránh được gió không tránh được lạnh, tay chân đều đã dí sát vào lửa mà vẫn không hết buốt, chỉ hận không thể đi mười đôi giày đệm bông cùng một lúc.

Vân Ỷ Phong xốc rèm lên, liếc thấy một người cồng kềnh thành đụn trên băng ghế nhỏ, mới đầu còn tưởng chăn mền thành tinh, biểu tình trên mặt cứng ngắc.

Lý Quân khổ sở: "Thật lạnh quá mà."

"Thế mới nói ngươi đi theo làm gì, cứ ở lại phủ tướng quân tại Nhạn thành có phải thư thái rồi không, tự nhiên lại bắt mình chịu khổ." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh hắn, "Hết cách rồi, nhưng Vương gia nói chiến dịch sẽ kết thúc trong vòng một tháng, cố gắng nhịn thêm thôi vậy."

Lý Quân nghe xong méo mặt, vì sao vẫn còn tận một tháng vậy. Được một lát, lại phàn nàn: "Sao khi ấy ngươi không doạ ta? Lấy dây thừng trói ta vào cái cột nào đấy trong phủ tướng quân cũng được mà."

Vân Ỷ Phong ăn ngay nói thật, thì vốn dĩ ta cứ tưởng ngươi là gian tế mà? Đưa đi cùng mới yên tâm chứ.

Lý Quân: "..."

"Được rồi được rồi, lạnh nhiều sẽ quen." Vân Ỷ Phong đến gần lửa sưởi ấm, "Giang thiếu hiệp đâu rồi?"

"Đi điều tra tin tức rồi." Lý Quân đáp, "Hắn bảo muốn xem xem mê trận đá tảng kia rốt cục là thế nào."

Đi cùng Giang Lăng Phi còn có vài vị cao thủ khinh công. Kì thực nhiệm vụ này vốn nên giao cho Vân Ỷ Phong, dù sao Phong Vũ môn chủ kiến thức sâu rộng, lại còn biết tuyệt chiêu khinh công "Phong Tức" không ai hay, bay lên thoắt ẩn thoắt hiện còn hơn cả ma quỷ, đặc biệt thích hợp đi thu thập tình báo, thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu vương điện hạ sẽ phê chuẩn—mỗi lần nhớ đến câu nói "không biết chính xác khi nào sẽ phát nổ đánh "đoàng" một tiếng" của A Côn thôi đã kinh sợ đến nổi da gà, vừa rồi để hắn giả thần giả quỷ đóng làm tiên nhân thì không nói làm gì, chứ việc phái đi mật thám mê trận trong đêm lạnh, tất nhiên sẽ bác bỏ ngay tắp lự.

Thủ lĩnh các bộ tộc đều tỏ ý: "Vương gia nên lấy quân vụ làm trọng mới phải."

Quý Yến Nhiên lạnh lùng đáp: "Bản Vương chinh chiến vì Đại Lương, cúc cung tận tuỵ đã nửa đời, bây giờ đến cả phu nhân cũng phải hiến ra nữa chắc?"

...

Vì thế tất cả mọi người chỉ đành xám mặt tản đi.

Đêm nay không có trăng sáng, ánh sao cũng bị gió thổi thành ảm đạm. Chỉ dựa vào chiếc la bàn trong tay áo, đoàn mật thám miễn cưỡng mò ra phương hướng, vất vả mãi mới trèo lên được một cái gò cao, đằng đông cũng lộ ra một tia trắng mờ mờ, trời đã sắp sáng đến nơi. Cuồng phong hoành hành cả đêm dần bị ánh nắng nhàn nhạt xua tan, cát vàng bay loạn cũng dần tĩnh lại, nơi xa hiện ra rất nhiều những cột đá lớn đen sì, giống như rừng trúc ở phương nam, lít nhít trồi lên từ mặt đất, vươn thẳng đến trời cao. Thứ này, nếu chỉ là vài ba cây mọc lên giữa hoang nguyên thì sẽ nguy nga hùng vĩ biết bao, song lượng càng nhiều, chất càng biến, không còn vẻ nguy nga, mà ngược lại chỉ giống như một tổ ruồi nhung nhúc, vừa nhìn liền thấy rợn tóc gáy.

Có người cả kinh nói: "Hào Mãnh kiếm đâu ra nhiều đá tảng lớn như vậy?"

"Đâu ra không quan trọng, vu tộc Dạ Lang cắm cọc ở Sa Thảo Hoang Khâu bao lâu rồi, kiểu gì chẳng có biện pháp." Giang Lăng Phi nói, "Quan trọng là, hắn muốn dùng những tảng đá này làm gì."

Nhìn sao cũng không thấy gì đặc biệt, chắc không phải định đẩy đổ cột đá để đè người đấy chứ?

...

Đoàn người thảo luận hết nửa ngày, cũng không đoán ra được những cột đá lớn ấy có công dụng huyền diệu gì, càng không thấy bất kì ai ra hay vào.

Giang Lăng Phi nói: "Ta vào xem thế nào."

Những người còn lại đều giật nảy mình, cứ thế đi vào?

"Các ngươi chờ ta ở đây, sau hai canh giờ nếu không thấy ta trở ra thì không cần chờ nữa." Giang Lăng Phi nói, "Cũng không cần cứu ta."

"Giang thiếu hiệp." Có người khuyên nhủ, "Mê trận đá này quá quỷ dị, chúng ta chỉ đến để điều tra tình hình, việc gì phải mạo hiểm như vậy, chi bằng cứ về báo lại với Vương gia, rồi thương nghị bước tiếp theo cái đã."

Giang Lăng Phi lắc đầu: "Chỉ đứng từ xa trông mấy trăm cột đá trên đất hoang thì gọi gì là tin tình báo hữu dụng. Yên tâm đi, ta biết chừng mực."

Nói xong liền lướt xuống sườn núi, thoăn thoắt như chim yến, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Ai nấy đều lo lắng, song cũng không còn cách nào khác, chỉ biết thành thành thật thật đứng chờ nguyên tại chỗ.

Mê trận đá đen sì một mảnh, nhìn từ xa khiến da đầu run lên, mà khi lại gần thì lại chẳng có gì đặc biệt, chỉ giống như đang đi vào dị giới mênh mông trong chuyện ma. Giang Lăng Phi loanh quanh một hồi, cũng không thấy trận đá này "mê" ở điểm nào, cuối cùng chọn lấy cây cột lớn nhất, cẩn thận sờ qua một lượt, mới phát hiện ra đỉnh cột rỗng tạm thời bị bịt lại bằng giẻ, hẳn là tương lai sẽ được tận dụng để chứa đồ—Thuốc nổ? Thuốc mê? Hay là một thứ thuốc gì khác, chung quy cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

Giang Lăng Phi vỗ vỗ cây cột, xoay người ra cồn cát: "Đi thôi, về doanh trại."

Thấy hắn bình an trở lại, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nghe xong tình hình bên trong mê trận đá thì đều vô cùng mờ mịt, Hào Mãnh đục lỗ trên cột đá làm gì, đồ đần nào lại định cho thuốc nổ phát hoả trên trời cao kia chứ? Mà thuốc mê cũng không đúng a, gió nơi này lớn như vậy, thổi một hồi chẳng phải là bay hết rồi sao?

Thế nhưng dù sao, chuyến đi này ít nhất cũng không phải công toi, trong quân doanh còn nhiều cao nhân, về hỏi biết đâu lại tìm ra đáp án.

...

Dưới sắc trời nhàn nhạt, mọi người đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Quý Yến Nhiên còn bận bịu với quân vụ, Vân Ỷ Phong lười biếng thiếp đi một trận, khi Lý Quân đến vẫn đang ngái ngủ tìm đồ mặc.

"Ta lấy cho ngươi hai cái bánh thịt bằm này." Lý Quân bưng đĩa qua như hiến bảo, còn ân cần giúp hắn mặc y phục, "Thương lượng chuyện này đi, đêm nay mà Giang tam thiếu chưa trở lại, ta có thể nằm chung với ngươi không?"

Vân Ỷ Phong ngáp một cái: "Được chứ, ngươi cứ đi nói với Vương gia ấy."

Lý Quân làm mặt cầu xin, ta làm sao dám, được thì ngươi đi nói với hắn đi.

Vân Ỷ Phong nhìn khuôn mặt to bản dí vào trước mắt, trắng hồng bóng mẫy, vừa muốn gạt ra để cười, lồng ngực bỗng cảm thấy gì đó cuộn trào.

Lý Quân càng bị đả kích, ngươi không đồng ý thì thôi, việc gì phải làm bộ muốn nôn như vậy?

Vân Ỷ Phong đẩy hắn ra, định mò lấy tấm khăn lụa dưới gối mà không kịp, một ngụm máu tươi phun đầy ra đất, tung toé chói mắt.

Lý Quân không ngờ đến diễn biến này, hồn phi phách tán vội vàng chạy tới đỡ hắn: "Ngươi ngươi ngươi sao vậy, để ta đi tìm Thất đệ!"

"Đừng đi!" Vân Ỷ Phong túm chặt cổ tay hắn, khớp ngón tay hằn ra rõ rệt, như thể muốn xuyên thủng lớp da thịt mỏng manh. Cơn đau khiến hắn có chút mơ hồ, đầu óc chậm chạp, chỉ thấy một mảng ù ù bên tai, vì sao mấy ngày nay vẫn luôn tốt, đột nhiên nói phát liền phát vậy, lúc phun ra ngụm máu vừa nãy, hắn còn tưởng mình đã phun cả hết tim lẫn phổi ra luôn rồi chứ.

May mà, thứ trong lồng ngực kia vẫn đang đập thuỳnh thuỳnh, vẫn may.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới bình ổn lại, yếu ớt nói: "Đừng nói cho Vương gia, giúp ta vùi vết máu trên đất đi đã, vùi sạch một chút."

"Ngươi chắc chứ?" Lý Quân đỡ hắn ngồi xuống mép giường, định rót một li trà nóng mà nước trong ấm đã lạnh buốt hết cả. Vân Ỷ Phong thấy hắn lúng ta lúng túng, bất đắc dĩ thúc giục: "Mau!"

Lý Quân lần đầu rơi vào tình huống này, không biết nên làm gì mới phải, đành làm theo sai bảo, kiếm được một cái xẻng từ đâu đó về, cẩn thận lấp hết vết máu đi. Sau đó nói: "Cứ ngồi nghỉ một lát đi, ta đi lấy bình trà nóng cho ngươi, tiện thể trộm mời Mai tiên sinh đến luôn, cam đoan sẽ không để Thất đệ biết được."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Đa tạ." Đợi Lý Quân rời đi, hắn tự kiểm tra mạch tượng của mình, không còn nhanh chậm hỗn loạn như trước đây, mà đã yếu đến không thể tìm ra được nữa.

Chán thật, lại nhằm đúng lúc này mà phát tác. Vân Ỷ Phong thở dài thật sâu, ảo não tựa vào đầu giường, chỉ mong Mai tiền bối có thể tìm ra cách kéo dài giúp mình.

...

Quý Yến Nhiên đang nói chuyện với các quân sĩ, dư quang chợt quét thấy Lý Quân đang lén lút nhìn ngó xung quanh, trên thân còn bám đầy đất cát, bèn cho người truyền hắn đến: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đâu đâu đâu có chuyện gì đâu." Bình Lạc Vương trả lời, làm bộ ngắm cảnh bốn phía.

Quý Yến Nhiên nhìn thẳng hắn không nói một lời.

Cái ánh mắt kia... Cái loại đẫm máu cùng mạng người trên chiến trường ấy, cho dù là tội phạm giết người như ngoé, bị nhìn một chút cũng sẽ thấy lòng run rẩy, huống chi là một bao cỏ tự nhận lại còn tham sống sợ chết như Bình Lạc Vương, hắn lập tức sụp đổ, nức nở lên tiếng: "Vừa rồi Vân môn chủ thổ huyết ta mới vùi đi sạch sẽ hiện tại đang đi mời Mai tiên sinh đến xem bệnh."

Chưa nói xong, Quý Yến Nhiên đã biến mất vào trong gió.

Lý Quân thở hồng hộc, ngồi phệt xuống mặt cát, nửa ngày cũng không đứng lên nổi.

Thời điểm Tiêu vương điện hạ bước vào doanh trướng, Vân môn chủ vẫn đang mặc đồ lót, trong ngực còn ôm một tấm áo khoác dính máu, đứng trước rương đồ nghiêm túc cân nhắc xem nên giấu đi hay nên chôn thẳng xuống đất luôn.

Chậu than đã sớm bị dập tắt, không khí sáng sớm lạnh như băng, vậy mà giữa tiết trời này, một người vừa nôn ra máu lại ăn mặc phong phanh đi chân trần trực tiếp giẫm trên nền đất đến ngây người. Quý Yến Nhiên thấy lòng tê rần, cắn răng nhịn tức cởi áo choàng của mình khoác lên đầu vai đối phương, bọc thêm một lớp chăn mỏng rồi ôm vào trong ngực, hồi lâu không nói chuyện.

Vân Ỷ Phong: "..."

Màn cửa bị người rón rén vén lên một góc, chính là Lý Quân không yên lòng nên đang ngồi xổm nhìn trộm vào bên trong. Vân Ỷ Phong lạnh lùng quét mắt đến, Bình Lạc Vương mềm nhũn cả hai chân, rất muốn gào khóc một lần nữa, ta ta ta không đối phó nổi a, Thất đệ sẽ giết ta mất!

"Sao lại muốn giấu ta?" Quý Yến Nhiên hỏi.

Vân Ỷ Phong lập tức nói, "Ta sai rồi, về sau sẽ không thế nữa, thề."

Nói mà không cần nghĩ ngợi, vừa nghe đã không thấy đáng tin, Quý Yến Nhiên căn bản cũng chẳng tin. Hắn chỉ nâng cằm người kia, nhìn kĩ gương mặt tái nhợt ấy, trong lòng vừa rối lại vừa cuống, biết rõ đây không phải là thứ cảm xúc mà một tướng quân trước khi lâm trận nên có, nhưng hắn kiềm chế không nổi, qua một lúc, ngay cả ngón tay cũng trở nên run rẩy.

Vân Ỷ Phong hơi hối hận, thấp giọng hỏi hắn: "Giận à?"

Quý Yến Nhiên nói: "Ta giận chính mình."

Vân Ỷ Phong vòng tay ôm eo hắn, chôn mặt vào lồng ngực đối phương, rầu rĩ nói: "Còn chẳng bằng ngươi cứ giận ta đi, đừng giận mình, ta không nỡ."

Quý Yến Nhiên thấy cuống họng mình khô khốc, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không cất lên được nửa lời, cuối cùng chỉ cúi đầu hôn lên mái tóc lành lạnh của hắn.

Lúc Mai Trúc Tùng chạy đến, Vân Ỷ Phong đã thay xong quần áo, đang nằm trên giường uống trà, tinh thần có vẻ không tệ.

"Vì... vì sao lại nôn ra máu cơ chứ." Mai Trúc Tùng khó hiểu, "Mạch tượng hàng ngày vẫn bình thường, dược hiệu của Tễ Liên cũng không thể rút nhanh thế được."

Lý Quân đứng ở bên cạnh xen vào: "Nhưng mà nôn thật, lại còn nôn ra rất nhiều nữa."

Sắc mặt Quý Yến Nhiên tối sầm, Vân Ỷ Phong bỗng thấy đau đầu, ngươi có thể bớt nói đi chút không.

Mai Trúc Tùng kiểm tra mạch tượng của hắn, hỏi đi hỏi lại một hồi vẫn không tìm ra nguyên nhân. Hành quân thì đúng là vất vả, nhưng dọc đường mình vẫn luôn chiếu cố tỉ mỉ như vậy, không đáng lí nào lại thổ huyết a. Hắn chau mày, nhăn đến độ Vân Ỷ Phong không thể nhìn được nữa nên đành chủ động nhận sai: "Có lẽ do mấy nay ta ngủ muộn quá, từ giờ chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không sao đâu."

Mai Trúc Tùng thở dài: "Ta sẽ kê thêm ít thuốc an thần tĩnh khí, Vân môn chủ nhất định phải giữ gìn thân thể cho tốt đấy." Vừa nói vừa đỡ Vân Ỷ Phong nằm xuống, vô tình bắt gặp chuỗi hạt trên cổ tay hắn thì lập tức biến sắc: "Thứ này từ đâu ra?"

"..." Vân Ỷ Phong đánh mắt liếc Lý Quân, do dự hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

"Vật này chính là ổ độc trùng!" Mai Trúc Tùng không buồn giải thích nhiều, nhanh chóng cởi chuỗi hạt kia ra, châm một mồi lửa lên đốt, răng rắc một tiếng, lớp vỏ cứng long lanh nứt toác, ngàn vạn con trùng trong suốt lúc nhúc chen ra, thân mình vặn vẹo vì ngọn lửa.

Mưa trong gió, sương trên hoa, lệ mĩ nhân.

Vân Ỷ Phong thấy da đầu tê rần, lông tơ khắp người cũng dựng đứng, thì ra mình vẫn luôn mang trên mình một thứ đồ như vậy?

"Chẳng trách lại đột nhiên trở nên suy yếu." Mai Trúc Tùng kinh hãi nói, "Bọn trùng này ban ngày làm ổ trong đó, đêm đến sẽ chui vào cơ thể người hút máu để sống, dù có là dũng sĩ thảo nguyên cũng không chống đỡ nổi, huống chi Vân môn chủ đây còn trúng độc chưa lành."

Vân Ỷ Phong càng nghe càng rùng mình, sống lưng cũng lạnh toát, khá chắc trong người mình vẫn đang còn đến mấy trăm con trùng. Quý Yến Nhiên ôm hắn vào lòng, an ủi vỗ về, lại quay đầu lạnh lùng nhìn về một phía.

"Ruỳnh" một tiếng, Bình Lạc Vương lịm dần, cứ thế ngã vật ra.

Hắn chính là bị doạ cho ngất đi.

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.