Nhất Kiến Chung Tình

Chương 11



Lúc này, mặt trời đã lên cao, đúng lúc dùng ngọ thiện. Nhan Tuấn nhìn trời, nói: “Vũ Lạc, lúc này cũng giữa trưa rồi, ngươi đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ân, đúng nha, chúng ta đi thôi, ăn cơm xong lại đi thả diều.”

Nhan Tuấn mang Tiêu Vũ Lạc đi tới tửu lâu lớn nhất Khuynh Nhật Thành – Ất Vị Các, vừa vào cửa liền có tiểu nhị đến chào: “Hai vị khách quan, bên này thỉnh, xin hỏi muốn dùng món gì?”

“Vũ Lạc, muốn ăn gì?”

“Ân~~~ dùng mấy món chiêu bài ở đây đi.”

“Hảo, tiểu nhị, mang món ăn chiêu bài của các ngươi lên, mang thêm một bình Nữ nhi hồng thượng hạng.”

“Hảo, khách quan chờ chút.” Tiểu nhị nhanh chóng rời đi, lát sau, rượu và thức ăn được bưng lên. Hai người ăn vừa nói vừa cười, lúc này có người đi vào cửa, Tiêu Vũ Lạc thấy người đến thì đột nhiên cúi đầu, thầm nghĩ: Ai nha, thảm rồi, hình như lão cha đã biết ta ở Khuynh Nhật Thành, phái người đến bắt ta về, ô ô ~~~.

Nhan Tuấn thấy sắc mặt Tiêu Vũ Lạc xấu đi, vội hỏi: “Vũ Lạc, ngươi làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy.”

“Cái kia, Tuấn, lão cha ta biết ta ở đây rồi, phái người tới bắt ta về. Ngươi nhìn bên kia, cái người mặc trường bào lam sắc kia, bên hông đeo một thanh ngân kiếm chính là người cha ta phái tới. Gã là thiếp thân hộ vệ của ta, nhưng thực ra gã thay lão cha giám thị ta. Lần này đào hôn ta thật vất vả mới lừa gã chuồn ra, hiện tại khẳng định là tới bắt ta về. Ô ô ~~~ làm sao bây giờ?”

Tiêu Vũ Lạc vẻ mặt đáng thương vừa nói vừa nhìn Nhan Tuấn, hai tay nắm chặt y phục Nhan Tuấn, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhan Tuấn cũng bất đắc dĩ, nhìn người nọ càng tới càng gần, chẳng lẽ thực sự muốn dẫn Tiêu Vũ Lạc trở về? Nhưng như thế này cũng không tốt, dù sao Vũ Lạc đã lâu không về nhà, chắc cha hắn cũng rất lo cho hắn.

“Vũ Lạc, ngươi trước không nên lo lắng, vạn nhất người nọ không phải tới bắt ngươi về. Hơn nữa ngươi lâu như vậy chưa về nhà, cha ngươi khẳng định rất lo cho ngươi.”

Nhan Tuấn cũng không có cách khác, chỉ có thể khuyên giải an ủi Tiêu Vũ Lạc. Lúc này người nọ đi tới trước bàn bọn Nhan Tuấn, đối diện Tiêu Vũ Lạc, sau đó quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền nói: “Thiếu gia, thuộc hạ được lão gia ủy thác tới mang người về. Thỉnh thiếu gia cùng thuộc hạ đi về.” Nói xong cũng không đứng lên, liền quỳ chờ Tiêu Vũ Lạc trả lời.

Tiêu Vũ Lạc nhìn về phía Nhan Tuấn cầu cứu, Nhan Tuấn nhìn nhãn thần bất lực như con chó nhỏ của hắn thực sự không đành lòng, vì vậy đành phải nói: “Vị công tử này, ngươi đứng lên mà nói, quỳ như vậy sẽ làm cho khách nhân khác trong *** thấy phiền phức.”

Tiêu Vũ Lạc lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy, Thần Phong, ngươi đứng lên trước, được không?” Tiêu Thần Phong không nói, nhưng theo lời làm theo. Sau khi đứng lên, cung kính đứng bên cạnh Tiêu Vũ Lạc .Tiêu Vũ Lạc kéo gã ngồi xuống.

“Cái kia, Thần Phong a, cha ta cũng chỉ nói muốn ngươi dẫn ta về sao? Có nói gì khác không?” Tiêu Vũ Lạc trông mong nhìn Tiêu Thần Phong, hy vọng không phải dẫn hắn về rồi buộc hắn thành thân.

“Lão gia không nói, chỉ nói muốn thuộc hạ mang thiếu gia về, vô luận dùng cách gì.” Tiêu Thần Phong liếc nhìn Tiêu Vũ Lạc sau đó trả lời, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Tiêu Vũ Lạc lóe lên ngạc nhiên nghi ngờ, trong lòng cười thầm..

“Thần Phong a, sao mấy ngày không gặp, ngươi trở nên nghiêm túc trầm lặng như vậy. Trước đây ngươi không phải như thế a, chẳng lẽ lão cha huấn luyện ngươi thành cái dạng này, đặc biệt đến đối phó ta?” Tiêu Vũ Lạc nhìn Tiêu Thần Phong phiền muộn hoàn toàn không giống trước đây. Trước kia Tiêu Thần Phong cùng mình như hảo huynh đệ, nói một chút thì cười cười, hiện tại sao lại cứng ngắc lạnh nhạt như vậy a.

Kỳ thực lúc này Tiêu Thần Phong cũng không nhịn được nữa, trong nháy mắt cười to ra: “Ha ha ha ~~~ thiếu gia, Thần Phong nói đùa với ngươi, cố tình giả bộ. Ha ha, ngươi, ngươi không biết ta nhịn cười có bao nhiêu cực khổ đâu.”

Tiêu Thần Phong cười đến mức nước mắt đều chảy ra, thật sự là hủy hoại hình tượng anh tuấn tiêu soái của gã. Nhìn khuôn mặt gã lộ ra anh khí bức người, ngũ quan giống như được hoàn mỹ. Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng bạc thần, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức nghiêm nghị. Ngân kiếm bên hông càng tăng thêm khí độ tuấn dật xuất trần cùng nghĩa hiệp của gã, nếu không phải hiện tại cái tên anh tuấn này đang cười đến mức ngã trước ngiêng sau, đập bàn dậm chân, khẳng định sẽ mê đảo một đám tiểu thư khuê nữ. (zoe : *nhỏ nước miếng* bé Lạc sướng thế, bên cạnh có bao nhiêu là mỹ nam a~~~)

Tiêu Vũ Lạc thực sự là nhìn không được nữa, hung tợn trừng đôi mắt đẹp, nói: “Thần Phong, nếu như ngươi còn cười, ta sẽ không để ý ngươi nữa.”

“Ha ha, hảo, hảo, ta không cười nữa. Thiếu gia a, lần này ngươi nhất định phải trở về, phải tham gia lễ thành hôn a.” Tiêu Thần Phong rất xấu xa chỉ nói phân nửa. Gã thích nhìn Tiêu Vũ Lạc bị hắn chọc tức đến khuôn mặt phồng lên cùng đôi mắt trừng thật to.

Tiêu Vũ Lạc vừa nghe muốn hắn tham gia lễ thành hôn, tức khắc tâm muốn chết cũng có. Khuôn mặt lập tức nhỏ nhắn suy sụp, vô cùng ai oán nhìn Nhan Tuấn, hy vọng Nhan Tuấn cứu hắn một mạng.

Nhan Tuấn nhìn biểu tình hắn như một oán phụ, vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ, vì vậy mở miệng nói: “Vị này chính là Thần Phong công tử sao, có thể nghe tại hạ nói một lời không ?”

Tiêu Thần Phong lúc này mới nhớ tới đối diện thiếu gia nhà gã còn một người ngồi. Vì vậy quay đầu nhìn, thấy Nhan Tuấn bên trong vạt áo thêu hoa, đường viền màu tím trên áo, nhất kiện áo khoác sa mỏng trong suốt đạm kim sắc, bên trong miệng tay áo dùng sợi tơ tử kim sắc thuê một vòng tường vân. Bên hông đai lưng cũng là màu tím, tô điểm trên đai lưng là một khối bạch ngọc song long hí châu giá trị liên thành hiếm thấy. Lại thấy hắn mặt như quan ngọc, xinh đẹp không giống người phàm, vóc người có chút tinh tế cũng không nhu nhược, trái lại thấy rất mạnh mẽ. Là một người tập võ, có lẽ võ công không dưới mình, cả người khí chất xuất chúng, thanh lương hào hiệp. Tiêu Thần Phong nghĩ người này nhất định không phải kẻ tầm thường, không biết là ai, nhưng chung qua cảm thấy có chút quen thuộc, hình như ở nơi nào gặp qua, chắp tay nói: “Không biết vị này là?”

Tiêu Vũ Lạc nghĩ: ai nha, đã quên giới thiệu hai người bọn họ.

Nhan Tuấn cũng chắp tay: “Tại hạ Nhan Tuấn, là bằng hữu của Vũ Lạc”

“Nga, thì ra là bằng hữu của thiếu gia, hạnh ngộ. Ta là thiếp thân hộ vệ Tiêu Thần Phong của thiếu gia, không biết Nhan công tử ban nãy muốn nói gì?”

“Tại hạ mạo muội xen vào việc của người khác, nếu Vũ Lạc không muốn trở về thành thân, các ngươi sao lại dồn ép làm khổ lẫn nhau. Sao không nghe ý kiến của Vũ Lạc, thương lượng một chút.”

Tiêu Thần Phong vừa nghe thì ra là bọn họ hiểu lầm ý tứ của “Tham gia lễ thành hôn”,nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha ha ~~~, kỳ thực các ngươi đều lầm rồi, không phải thiếu gia phải thành thân, là Tiểu tỷ tháng sau muốn cùng Tề Hiên công tử thừa tướng thành thân. Lão gia muốn ta tới thỉnh thiếu gia quay về tham gia hôn lễ.”

“Nga, thì ra là thế, tại hạ ban nãy thật vô cùng lỗ mãng.”

“A? Là thế a, thì ra là tỷ tỷ cùng Tề Hiên thành thân a. Ha hả, đúng nha, bất quá ta cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp hiền lành như vậy, thực sự tiện nghi cho tiểu tử Tề Hiên kia. Thần Phong chết tiệt, ngươi không nói rõ ràng, thật là, hại ta tưởng lão cha phái ngươi tới bắt ta về cùng nữ nhi của tướng quân gì đó thành thân chứ! Ngươi cố tình không nói rõ ràng.”

Tiêu Vũ Lạc không hài lòng trừng mắt nhìn Tiêu Thần Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận phồng lên như cái bánh bao, dạng này của hắn chính là gãi đúng tâm Tiêu Thần Phong, lần thứ hai làm cho Tiêu Thần Phong cười ha hả, muốn dừng cũng không dừng được.

“Ha ha ha ~~~ thiếu gia, Thần Phong biết sai rồi, như vậy ngươi có thể theo ta về không?”

“Hảo, ách, không được, chuyện ta đây đào hôn, cha nói như thế nào?” Tiêu Vũ Lạc cảm thấy để chắc chắn vẫn nên hỏi rõ ràng.

“Lão gia biết ngươi lo lắng chuyện này, đã nói sẽ không phạt ngươi, đại thiếu gia có thể yên tâm trở về.”

“Nga ~~~ vậy là tốt rồi, cha có nói muốn ta lại thú nữ nhi của tướng quân gì đó hay không a?” Tiêu Vũ Lạc vẫn còn lo lắng, hắn chỉ sợ lão cha hắn lừa hắn về sau đó lại buộc hắn thành thân.

“Là tiểu nữ nhi Tần Thủy Tâm của Tả tướng quân Tần Mộ. Thiếu gia, ngươi cũng thật là, thiếu chút nữa thành lão bà của ngươi nhưng tên người ta cũng không nhớ kỹ. Yên tâm, lão gia chưa nói, hơn nữa ngươi muốn kết hôn người ta cũng không được. Tần Thủy Tâm đã được đương kim hoàng hậu nhìn trúng, tuyển vào Đông cung của Thái tử hầu hạ Thái tử rồi, ai còn muốn gả cho ngươi a.”

“HẢ? Con cọp mẹ kia cư nhiên được hoàng hậu nhìn trúng tuyển tiến cung hầu hạ Thái tử? Nghĩ không ra nha, bất quá cũng tốt, ta không cần thú nàng rồi, ha ha ha ~~~ thực sự là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái a, ngày hôm nay thật là một ngày tốt lành a.” Khối đá lớn trong lòng Tiêu Vũ Lạc rơi xuống, khỏi phải nói có bao nhiêu hưng phấn. Nhìn hắn hiện tại trẻ con như thế, quả thực là bay lên trời rồi, so với làm thần tiên còn khoái hoạt hơn.

“Đúng vậy, là một ngày tốt lành, như vậy thiếu gia cũng nên thu xếp một chút theo ta trở về hay không?” Tiêu Thần Phong chịu không nổi nhìn hắn.

“Ân ~~~ cũng không thể chờ ngày mai mới đi a, ngày hôm nay ta còn chưa cùng Tuấn đi thả diều. Tuấn, đúng không?” Tiêu Vũ Lạc mong mỏi nhìn về phía Nhan Tuấn.

Nhan Tuấn vẫn không nói gì, nhàn nhàn mở miệng: “Đúng vậy, Thần Phong công tử. Ngày mai lại đi cũng không muộn, hôm nay là ngày tại hạ đáp ứng mang Vũ Lạc du ngoạn. Mong Thần Phong công tử có thể trì hoãn một ngày, thứ nhất để Vũ Lạc ngoạn được tận hứng, thứ hai cũng để tại hạ đêm nay vì Vũ Lạc tiễn biệt.”

“Được rồi, dù sao cũng không phải cấp bách, còn thời gian nửa tháng, trở lại kinh thành cũng đủ.Thiếu gia, ta tới quán trọ tìm Tiểu Quả, ngày mai chúng ta khởi hành. Nhan công tử, tại hạ cáo biệt .”

Tiêu Vũ Lạc nghe Tiêu Thần Phong phải về quán trọ tìm Tiểu Quả , sợ gã không biết , vì vậy lại hỏi :” Ân, hảo, bất quá ngươi biết Tiểu Quả ở quán trọ nào ư ?”

“ Đương nhiên biết rồi, không phải ngươi nghĩ rằng ta ăn không ngồi rồi, cũng không ngẫm lại ta sao lại ở chỗ này . Nói thật, từ lúc ngươi chuồn ra tới giờ thì ta luôn đi theo phía sau ngươi , bất quá chính ngươi không biết mà thôi . Nếu không phải lão gia dùng bồ câu đưa tin nói muốn ta nhanh mang ngươi quay về tham gia hôn lễ của tiểu thư . Ta mới không muốn nhanh như vậy đã mang ngươi về đâu, dù sao ta cũng ít khi đến GiangNam, muốn ngoạn nhiều một chút lại trở về .Được rồi, thiếu gia , ngươi từ từ ngoạn , ta đi trước .”Tiêu Thần Phong nói xong đã không thấy tăm hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.