Sau khi Tiêu Vũ Lạc theo Tiểu Bảo tới Ngự thư phòng, Tần Thủy Tâm cũng không lập tức rời đi, nàng chuyển hướng nhìn Tiêu Thần Phong vừa rồi từ lúc bắt đầu vẫn không nói gì: “Yêu, đây không phải là Nhật hộ pháp sao? Sao cũng đi theo hồ ly tinh kia tiến cung a?”
“Nguyệt hộ pháp, thỉnh ngươi nói chuyện khách khí một chút, nếu những lời này rơi vào tai Hoàng thượng, chỉ sợ ngươi sẽ càng không được sủng ái nga. Ta tiến cung đương nhiên là muốn bảo hộ Thiếu gia, bất quá Giáo chủ vẫn rất chú ý ngươi, chẳng lẽ ngươi không báo cáo với Giáo chủ gần đây phạm lỗi gì sao?” Đôi mắt lợi hại của Tiêu Thần Phong trừng Tần Thủy Tâm, không buông tha một tia biểu tình trên mặt ả.
“Ngươi, hừ, xem như ngươi lợi hại, ta đương nhiên sẽ đi bái kiến Giáo chủ, không nhọc ngươi quan tâm.” Tần Thủy Tâm chỉ sợ hành động của mình sẽ bị Giáo chủ phát hiện nên không muốn lãng phí nhiều thời gian với Tiêu Thần Phong, vì thế vội vàng trở về.
Tiêu Thần Phong nhìn thấy Tần Thủy Tâm xong, xoay người ly khai Hoàng cung, lao đi hướng Quỳnh Thủy lâu.
Khi Tiêu Vũ Lạc cùng Tiểu Bảo đi vào Ngự thư phòng, Lê Phi Kì đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, vẻ mặt thật nghiêm túc, mày kiếm thon dài nhíu chặt, tựa hồ có chuyện tình rất phiền toái. Y nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc đến, lập tức khép lại tấu chương nói: “Lạc Nhi, ngươi đến rồi a, lại, lại bên này. Tiểu Bảo, ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng , Hoàng thượng, nô tài cáo lui.” Trên mặt Tiểu Bảo mang theo biểu tình ái muội chầm chập đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nhìn lén một cái rồi thực săn sóc đóng cửa phòng, Lê Phi Kì dở khóc dở cười, tiểu tử này ~~~
Tiêu Vũ Lạc thực buồn bực liếc thấy khuôn mặt bỡn cợt của Tiểu Bảo từ từ biến mất sau cửa, quay đầu, khẩu khí không tốt mà đề phòng nhìn Lê Phi Kì nói: “Nói đi, tìm ta đến có chuyện gì?”
Lê Phi Kì cười y như mèo vừa trộm được cá, hoặc nói giống con hồ ly đang cười gian thì hợp lí hơn, phượng mắt xinh đẹp híp lại, nói: “Không có việc gì thì không thể gọi ngươi tới sao? Ngươi là Hoàng hậu của ta, Hoàng thượng tìm Hoàng hậu của mình đến nói chuyện là chuyện thiên kinh địa nghĩa a?”
“Nói chuyện? Chuyện gì?” Tiêu Vũ Lạc nghĩ đến vừa rồi Lê Phi Kì cau mày phê tấu chương là có chuyện rất trọng yếu, vì thế không nhịn được trở nên khẩn trương .
“Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi nghe.” Lê Phi Kì vươn tay ôm Tiêu Vũ Lạc vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn, ngả ngớn nói: “Nói chuyện đêm qua nha ~~~”
Tiêu Vũ Lạc vừa nghe, nhất thời liền hiểu được Lê Phi Kì đang trêu hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giận dữ nói: “Đại sắc lang, quả nhiên là bản tính khó sửa, hừ, nói chuyện đêm qua phải không? Tốt, vậy nói a, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
“Tính sổ? Tính sổ gì? Ta nhớ đêm qua ta đã rất cố gắng lấy lòng ngươi a ~~~ chẳng lẽ là khả năng của ta không đủ, mới lần đầu tiên liền không thỏa mãn được ngươi ?” Lê Phi Kì chớp mắt, vẻ mặt thực vô tội phản bác, cố ý xem nhẹ khuôn mặt Tiêu Vũ Lạc phẫn nộ đến mức trở thành tử hồng, đương nhiên cũng có thể là vì hắn quá xấu hổ.
“Hảo, xem như ngươi lợi hại, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, trong một tháng ngươi đừng nghĩ bính ta! Hừ!”
“A ~~~ không thể nào ~~~” Trong Ngự thư phòng truyền ra một tiếng sói tru thảm thiết đến mức mọi người vừa nghe thấy liền bị dọa rớt một tầng da gà, sau lưng y như có gió lạnh thổi qua.
Tiếng hét thảm này cũng làm cho Thanh Trữ Vương Lê Phi Tuyệt đang đi tới Ngự thư phòng hoảng sợ, nhưng hắn nghĩ lại, chẳng lẽ Hoàng đế đệ đệ của hắn xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự như vậy, thì không nhọc hắn ra tay, ngôi vị Hoàng đế này chính là của hắn ~~~
Lê Phi Tuyệt là nhi tử của Lệ phi, năm nay hai mươi tuổi. Mẫu thân đã tạ thế, khi nàng còn sống là sủng phi của Thái thượng hoàng, luôn có dã tâm thay thế vị trí Hoàng hậu, từ nhỏ Lê Phi Tuyệt đã được dạy dỗ như thế, mưa dầm thấm đất, cũng vẫn mơ ước ngôi vị Hoàng đế.