Tiêu Vũ Lạc ngạc nhiên nhìn chằm chằm cửa, muốn nhìn xem Thanh Vân Vương có diện mạo ra sao. Nghe nói Thanh Vân Vương Lê Phi Dật và Lê Phi Kì đều do Hoàng Thái hậu sinh ra, năm nay mười tám, luôn du ngoạn bên ngoài, nhưng thay vì nói là du ngoạn bên ngoài, thì phải nói là du sơn ngoạn thủy tới thỏa thích mới đúng. Lê Phi Dật thiên tư thông minh, cầm kỳ thư họa, văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông, không hề thua kém Lê Phi Kì, nhưng mà trời sanh tính tình phóng đãng không kềm chế được, không muốn nhốt mình trong Hoàng thành an an ổn ổn làm Thanh Vân Vương của y, mà lại bước vào giang hồ, trước đây còn chọc Thái Thượng hoàng tức chết.
“Hoàng huynh, đệ đã về rồi ~~~” Âm cuối kéo dài, từ cửa đi vào chính là một nam hài giống Lê Phi Kì tám phần, trù y xanh nhạt, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm hắc sắc cài lên, mang nụ cười giảo hoạt lanh lợi tiến vào, theo bước chân của y, vài sợi tóc rơi bên ngoài nhẹ nhàng phất lên. Trên mặt nam hài khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt long lanh kia, cũng là chỗ duy nhất mà Lê Phi Kì thua kém lớn nhất, Lê Phi Kì có phượng mắt tử sắc xinh đẹp giống như có thể nhìn thấu tất cả, khiến cho người ta có cảm giác áp bách, mà đôi mắt long lanh của y lại trong suốt, ấm áp đến mức làm người ta không tự giác muốn tới gần y.
“Tiểu Dật, đệ còn biết phải trở về a, lần này là ngọn gió nào thổi đệ về vậy?” Lê Phi Kì tựa tiếu phi tiếu nhìn Lê Phi Dật, bộ dáng nhìn qua rất nguy hiểm, chỉ có Lê Phi Dật biết nụ cười này đại biểu cho cái gì, ý nghĩa này thật không tốt lành gì, phỏng chừng mấy ngày sau đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát thân, phải ngoan ngoãn ở lại Hoàng thành nghỉ ngơi vài ngày.
“Ha hả, Hoàng huynh, huynh coi huynh nói kìa, đệ nghe nói huynh kế thừa ngôi vị Hoàng đế còn thú Hoàng hậu nên mới chạy tới chúc mừng huynh, tuy hơi muộn nhưng chỉ cần có lòng thành là tốt rồi, huynh nói đúng không? Ha hả, nói vậy thì đây là Hoàng tẩu xinh đẹp của đệ đi, Hoàng huynh buổi tối không có thực quá phận đi? Ân?” Lê Phi Dật nói xong còn bỡn cợt nháy mắt với Tiêu Vũ Lạc, mặt Tiêu Vũ Lạc lập tức đỏ bừng.
Trong lúc này, tình cảnh trong mắt Lê Phi Kì hoàn toàn là Lê Phi Dật liếc mắt, còn Tiêu Vũ Lạc xuân tâm nhộn nhạo nên đỏ mặt, vì thế thật bất hạnh thay, Hoàng đế bệ hạ lại đổ vại dấm chua nữa rồi, y thực oán niệm nghĩ rằng hôm nay là ngày mấy nha, làm sao mà trong một ngày hai huynh đệ đến đây đều liếc mắt đưa tình với Hoàng hậu của mình, chẳng lẽ là hoa đào kiếp sao? A ~~~ không thể nào?! Vì thế lại không may thay, lần này Hoàng đế bệ hạ có cảnh cáo bản thân phải chú ý hình tượng cũng vô dụng, y đã đến cực hạn rồi. (hình như tất cả đều do chính y tưởng tượng ra mà~~~)
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Lê Phi Kì thanh thanh yết hầu, uy nghiêm mười phần ( lấy việc công làm việc tư ) nói: “Lạc Nhi, Tiểu Dật vừa trở về, ta còn rất nhiều chuyện phải phải bàn với nó, ngươi về trước đi, buổi tối ta lại tới tìm ngươi, ân?” Nói xong còn không quên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của Tiêu Vũ Lạc, cũng hướng liếc mắt cảnh cáo Lê Phi Dật, ngầm nói Lạc Nhi là của ta, ngươi đừng có ý đồ gì với y, bằng không, hừ hừ ~~~
Tiêu Vũ Lạc đỏ mặt, giận dữ nói: “Hừ, ai cần ngươi tới! Đại sắc lang! Ta đi đây.” Nói xong liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, lúc lướt qua Lê Phi Dật thì trộm ngắm y một chút, khi đó Lê Phi Dật cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, trên mặt Tiêu Vũ Lạc lại càng đỏ thêm vài phần, mà Lê Phi Dật cũng ngưng lại, cảm thán quả nhiên là nhân nhi tuyệt diệu. Tướng mạo này trời sinh chính là khuynh quốc khuynh thành, trong thanh thuần mang theo quyến rũ, trong diễm lệ lộ ra thánh khiết, hấp dẫn người nhất chính là cặp mắt long lanh thuần khiết không chút dơ bẩn, thật là một ‘hồng nhan hoạ thủy’, trách không được Hoàng huynh sủng ái hắn vô cùng, ngay cả y cũng không nhịn được làm cho nhân nhi này đau lòng.
“Hoàng huynh, đệ nghe nói sinh thần lần này của huynh, vương tử công chúa Kiêu quốc muốn tới chúc mừng huynh a. Ha hả, không phải đệ nói, Kiêu quốc phái vương tử tới đây còn được, lần này ngay cả công chúa cũng cùng đi, đệ nghĩ bọn họ có ý muốn hòa thân đi! Ha hả, Hoàng huynh, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Hoàng tẩu sẽ không đồng ý nga, đến lúc đó Hoàng tẩu trong cơn tức giận không cần huynh, đệ muốn theo đuổi hắn, thú vào cửa làm Vương phi của đệ.” Lê Phi Dật khiêu khích nhìn Lê Phi Kì, một hành vi khiêu khích này thực thành công làm cho Lê Phi Kì bạo phát, y đã uống dấm chua một ngày, nghẹn một bụng lửa giận, vừa rồi còn bị Lê Phi Dật đánh gãy hưng trí, cái này đã quá đáng rồi, nó cư nhiên còn dám tới khiêu khích y?!
Lê Phi Kì cười ôn nhu, khiêu khích ta? Muốn cướp lão bà của ta? Hừ ~~~
Lê Phi Dật nhìn thấy Lê Phi Kì cười ôn nhu đến mức nhỏ ra nước , liền rùng mình, sau lưng lãnh khí thổi qua, tóc gáy dựng thẳng, từng tế bào đều đang nói với y là vừa rồi hình như y đã làm chuyện gì đó rất không sáng suốt . Quả nhiên ~~~
“Tiểu Dật, huynh thấy đệ rất nhàn rỗi, đã như vậy thì giúp huynh phê tấu chương đi, số lượng không nhiều lắm đâu, chỉ hai giỏ thôi, đệ mang về từ từ xem, trong vòng 3 ngày giao lại cho huynh.” Lê Phi Kì nói xong hít sâu một hơi, ha, thật sảng khoái a ~~~
(minh mục trương đảm: trắng trợn)