Sau khi hai thích khách ám sát thất bại chạy khỏi Hoàng cung, nhưng không lập tức rời đi mà lại nhảy vào trong cung, phi thân theo hướng Cảnh Ương cung.
“Thuộc hạ vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh Nguyệt hộ pháp trách phạt.” Hai hắc y thích khách quỳ gối trước mặt Tần Thủy Tâm chuẩn bị nhận hình phạt.
“Trách phạt? Hừ, nếu phạt các ngươi mà hữu dụng, ta đã sớm một chưởng đập chết các ngươi rồi!” Tần Thủy Tâm khuôn mặt vặn vẹo, “Còn không mau cút đi!”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Hai thích khách lóe một phát liền không thấy bóng người.
Lúc này, ngoài cửa sổ một con bồ câu bay tới, Tần Thủy Tâm gỡ xuống tờ giấy trên đùi nó, nhíu mày hừ lạnh một tiếng xong liền thay y phục ra khỏi Hoàng cung chạy tới Thanh Trữ Vương phủ.
“Ngươi gấp gáp bảo ta tới là vì chuyện gì?” Tần Thủy Tâm không hờn giận nhìn nam nhân đối diện.
“Thích khách hôm nay có phải do ngươi phái đi không?” Lê Phi Tuyệt cũng nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Thủy Tâm.
“Đúng vậy, là ta phái đi!” Tần Thủy Tâm trừng lại, “Vậy thì sao?”
” Vậy thì sao?! Ngươi có ý gì hả!” Lê Phi Tuyệt bắt lấy tay nàng.
“Không có ý gì cả, ai kêu ngươi chậm chạp không chịu động thủ, ta đành phải tự mình động thủ thôi!” Tần Thủy Tâm hất tay Lê Phi Tuyệt.
“Ngươi muốn bội ước sao?!” Lê Phi Tuyệt hung ác trừng Tần Thủy Tâm.
“Ta không nói như vậy, được rồi, đừng hô to gọi nhỏ nữa!” Tần Thủy Tâm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Sau này ngươi không được một mình hành động!”
“Tùy tình huống.” Tần Thủy Tâm bỏ lại một câu như vậy xong thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Con mẹ nó! Kỹ nữ thối!” Lê Phi Tuyệt tức giận đến mức đá ngã cái bàn.
Ngày kế, trên triều.
“Hôm qua, trong Hoàng cung lại xuất hiện thích khách, chư vị đại thần có ý kiến gì về chuyện thích khách xuất hiện một lần nữa không?”
“Hoàng thượng, chúng có thể là đồng đảng của Hứa tướng quân?”
“Đồng đảng? Ái khanh nghĩ sai rồi. Tề Hiên, nói cho chư vị đại thần biết kết quả mà ngươi đã âm thầm điều tra.”
“Vâng” Tề Hiên xoay người, “Thần phụng mệnh Hoàng thượng điều tra vật chứng là thư tín được trình lên là giả, Hứa tướng quân trong sạch, điều này chứng minh Lâm tướng quân cố ý vu khống Hứa tướng quân, khi thần chuẩn bị thẩm vấn Lâm tướng quân thì hắn đã bị người khác giết bằng thuốc độc trong lao, như vậy có người ở sau lưng sai khiến Lâm tướng quân, nhưng về phần người này là ai, thần còn chưa tra ra được.”
Lời nói của Tề Hiên khiến cho triều đình ồ lên, chúng đại thần khe khẽ thì thầm.
“Hoàng thượng, việc này phải tiếp tục điều tra việc này, không bắt được chủ mưu thì Hoàng thượng vẫn bị vây trong nguy hiểm.”
“Ái khanh nói đúng, Tề Hiên, Trẫm lệnh ngươi tiếp tục điều tra.” Lê Phi Kì thực vừa lòng với phản ứng của các đại thần, “Hảo, vô sự bãi triều.”