Nhất Kiến Chung Tình

Chương 85



Ngày qua rất nhanh, trong nháy mắt là mùa xuân tháng ba, Tiêu Vũ Lạc đã mang thai sáu tháng, hắn đĩnh bụng đi dạo ở Ngự hoa viên.

“Ai ~~~ đã qua một năm a ~~~” Hình như có cảm xúc, Tiêu Vũ Lạc nhìn không trung thở dài, một năm trước gặp nhau đến hôm nay.

“Đúng vậy, đã muốn một năm.” thanh âm Nhan Tuấn từ phía sau truyền đến.

“A, Tuấn!”Tiêu Vũ Lạc quay đầu lại, “Phi Kì cũng đến đây! Các ngươi đã nói phải ra ngoài làm việc mà? Sao nhanh như vậy đã trở lại ?”

“Bởi vì nhớ ngươi a! Cho nên liền mau chóng xong việc về gấp với ngươi!”Lê Phi Kì đỡ lấy hắn, “Ngươi xem ngươi, một người đĩnh bụng chạy đến Ngự hoa viên làm gì?”

“Ta nhàm chán đi dạo Ngự hoa viên có gì không đúng!”Tiêu Vũ Lạc bĩu môi, “Còn không phải do các ngươi không mang ta cùng đi!”

“Hảo, đều là lỗi của chúng ta, đến đình lý ngồi nghỉ, coi chừng mệt mỏi.”Nhan Tuấn vội trấn an.

“Là sợ mệt chết đứa con của ngươi đi? !”Tiêu Vũ Lạc liếc xéo.

“Ách, đương nhiên không phải! Đứa con đâu có quan trọng bằng lão bà!”Nhan Tuấn cười làm lành, đều nói người mang thai tính tình táo bạo, không nghĩ tới thật đúng là như vậy.

“Hừ!”Tiêu Vũ Lạc bỏ rơi hai người, đi nhanh về trước.

Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn bất đắc dĩ liếc nhau xong đồng thời thở dài một hơi: “Ai ~~~”

“Lạc Nhi, chậm một chút đi, cẩn thận té ~~~”Lê Phi Kì bước nhanh đuổi theo.

“Vũ Lạc, nhìn kỹ dưới chân ~~~”Nhan Tuấn cũng vội vàng đuổi kịp.

Hai nam nhân số khổ, không có biện pháp, ai kêu lão bà lớn nhất đâu! ( mọi người: thê quản nghiêm =_=b)

Rất nhanh tới ngày hè chói chang, Tiêu Vũ Lạc đã có mang chín tháng, hai nam nhân lại bảo hộ hắn cẩn thận, ngay cả Tiêu Thần Phong đều “Làm phản”, thành “Đồng lõa” của bọn họ, không có lúc nào là không “Giám thị” hắn, bắt hắn ăn này ăn kia, hại hắn hiện tại đều bị dưỡng y như trư, phì một vòng thật lớn, chung quanh một đám cung nữ thái giám cũng xem hắn như động vật quý hiếm, mỗi ngày chuyển quanh hắn.

Ngày mười bốn tháng bảy, Tiêu Vũ Lạc nằm ở ghế quý phi, vuốt cái bụng rất tròn, xem xét dáng người biến dạng nghiêm trọng, thở dài một tiếng: “Ai! Dáng người của ta a ~~”

” Lạc Nhi của ta mặc kệ như thế nào đều là người xinh đẹp nhất!” Lê Phi Kì ôm hắn, hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Hừ, ta là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng!”Tiêu Vũ Lạc rất không thích nên sửa lại.

“Phốc ~” Lê Phi Kì nghẹn cười, ánh mắt ở trên người Tiêu Vũ Lạc nhìn một lần, ý tứ rõ ràng, liền hiện tại Tiêu Vũ Lạc với bộ dáng mang thai chín tháng, mặc cho ai cũng nhìn không ra anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc, càng ngày càng xinh đẹp thật còn kém không nhiều lắm, bởi vì mang thai, người béo ra, so ra thì mượt mà hơn, xúc cảm cũng tốt nhiều, thật muốn hiện tại liền ăn hắn, chỉ tiếc ~~~

“Ân? Ngươi nói gì?” Tiêu Vũ Lạc liếc Lê Phi Kì, đôi mi thanh tú nhíu lại.

“Ách, không có, không có!” Lê Phi Kì thực chân chó trợn mắt nói dối.

“Tuấn đâu? Như thế nào vẫn không thấy y?”Tiêu Vũ Lạc hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Lạc Nhi, ngươi có thể đừng nhớ tới tên kia không ? Hiếm khi hai ta ở bên nhau, ngươi chỉ cần nhớ mình ta được rồi!” Lê Phi Kì nén giận.

“Khiến ngươi thất vọng rồi ~~~” Thanh âm người nào đó truyền đến.

“Ách?”Lê Phi Kì quay đầu lại, “Sao ngươi về nhanh thế?”

” Tuy làm Giáo chủ sự tình hơi nhiều, nhưng còn chưa đến mức ‘đi không trở về’.” Nhan Tuấn nhíu mi.

“Thiết!”Lê Phi Kì bĩu môi, “Xem ra ta phải an bài chút chuyện cho ngươi làm!”

“Ta cự tuyệt!”Nhan Tuấn không chút khách khí đánh gãy.

“Ta là Hoàng đế, ta lớn nhất!” Lê Phi Kì nhảy dựng lên cùng Nhan Tuấn cãi nhau.

“Ta là huynh trưởng, ngươi phải nghe lời ta!”Nhan Tuấn cũng không yếu thế.

“Là ta thú Lạc Nhi trước!”

“Là ta ở bên Vũ Lạc trước!”

“Hắn là Hoàng hậu ta!”

“Hắn là Vương phi ta!”

Tiêu Vũ Lạc mắt trợn trắng, sao hai người này lại trở về loại quan hệ tranh đến tranh đi, hừ, mặc kệ bọn họ! Tiêu Vũ Lạc thực hành chính sách không nhìn, thực nhàn nhã bóc vải ăn.

“Ta làm chính thất, ngươi làm thiếp!”Lê Phi Kì chỉ vào Nhan Tuấn rồi toát ra một câu kinh người.

“Ta làm chính thất!”Nhan Tuấn lập tức đẩy về.

“Ta!”

“Ta!”

Tiêu Vũ Lạc khóe mắt run rẩy, một trái vải nghẹn trong cổ họng — ế, hắn uống một ngụm nước, hoàn toàn nổi giận.

“Các ngươi có để yên không! Một cái Hoàng đế, một cái Vương gia, còn ra thể thống gì nữa!”Tiêu Vũ Lạc thở hổn hển một hơi, vừa định tiếp tục mắng, đột nhiên một trận đau bụng đánh úp lại, hắn che bụng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.