"Nhanh quá".
Lão giả nội tâm rung động, bật thốt lên.
Thế nhưng lão ta cũng không hề chậm, tay trái không biết từ đâu lấy ra một lá bùa, lá bùa này vẽ đầy hình thù kì quái, ánh sáng lập lòe.
Lá bùa rời tay liền trực tiếp đốt cháy, ngay sau đó một màn ánh sáng màu vàng đất xuất hiện, bao bọc thân thể lão ta vào trong.
Nói thì chậm, nhưng lại nhanh vô cùng, Thiên Vân chỉ vừa biến mất, vòng sáng màu vàng liền xuất hiện.
Đúng lúc này từng tiếng "răng rắc" vang lên, thân hình Thiên Vân từ lúc nào đã đứng phía sau lão già, tay phải thành quyền đánh vào màn sáng.
Màn sáng chịu một quyền này vậy mà chỉ xuất hiện một vài vết rạn, sinh sinh đỡ được một quyền của Thiên Vân.
Thiên Vân thấy cảnh này nội tâm không khỏi rét lạnh, một đấm này hắn đã tung ra bảy phần sức mạnh, vậy mà ngay cả một lá phù cũng không thể phá vỡ.
"Hừ! Muốn chết".
Lão già cũng là vô cùng khiếp sợ, đạo Hậu Thổ Phù này phòng ngự vô cùng khủng bố, không phải tu sĩ Khai Linh ngũ đoạn làm cách nào cũng không phá được.
Thế nhưng kẻ này chỉ dùng bản thân Hóa Cảnh lực lượng, một quyền đánh nứt phòng ngự Hậu Thổ Phù, quyền này nếu đánh vào người lão, chuyện gì sẽ xảy ra a? Chỉ nghĩ sơ thôi, đã đủ khiến lão rét run.
Lão già quát chói tai, hai tay hợp lại, thủ ấn liên tục đánh ra, dường như muốn thi triển chiêu thức.
Thiên Vân nào cho lão được như ý, nội lực điên cuồng quán trú vào nắm đấm, lại một quyền nữa ầm vang mà tới.
"Răng rắc" vòng sáng màu vàng chịu không nổi sức công phá lớn như thế, phá toái tứ tán.
Quyền kình thế đi không hề giảm, thẳng hướng ngực lão giả mà vào.
Đúng lúc này một loại cảm giác chết chóc từ phía sau đánh tới, Thiên Vân tâm thần run lên.
Thiên Vân biết nếu không giết lão già này ngay, chỉ cần hai người hợp lực hắn chắc chắn phải chết, sát tâm nổi lên, không lùi mà tiến.
Long Huyết Luyện Thể toàn lực bảo vệ hậu tâm, nắm đấm thế đi không đổi, tàn nhẫn đập vào ngực lão già.
"Ầm, phốc"
Lão già bị một quyền đập vào ngực, thân thể như diều đứt dây bay ngược mà ra, quyền kình vẫn cứ thuận thế mà vào muốn sống cũng khó.
Thiên Vân lúc này cũng thổ huyết ngã nhào, sau lưng một mảnh đau xót, máu chảy ướt đẫm cả quần áo.
"Minh lão, không sao chứ?" Tên thanh niên không ngờ Thiên Vân lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng có thế trốn lại không muốn, sinh sinh đón hắn một kiếm cũng phải quyết tâm giết Minh lão.
Minh lão làm sao còn có thể trả lời hắn, quyền kình lúc này đã phá tan lục phủ ngũ tạng của lão, chết không thể chết lại.
"Ngươi! Tìm chết".
Gã thanh niên mặt như sương lạnh, kiếm trong tay lập lòe quang mang.
"Vô Sinh Kiếm"
Ba chữ này từ trong miệng gã thanh niên chậm rãi thốt ra, thanh âm trầm thấp, phảng phất xa xa như từ trên trời truyền đến, mang theo ý sát phạt không thể phản kháng, làm Thiên Vân cũng không nhịn được sợ run.
Phía sau lưng đau xót cũng không để ý tới, vội vàng muốn thi triển khinh công chạy trốn.
Thế nhưng nội lực dường như bị thứ gì đó giam giữ, đề không nổi một điểm sức lực.
Thiên Vân biết thời khắc này đã là nguy cơ sinh tử, hắn không thể để hoảng sợ lấn át bản thân.
Hắn nghiến răng, hai loại khẩu quyết Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển hòa vào nhau, lấy Vạn Tướng Pháp Điển làm chủ đảo ngược vận hành.
Thiên Vân phun ra một ngụm máu tươi, nội lực bị đảo ngược khiến hắn bị thương, thế nhưng lúc này hắn lại không tỏ ra đau đớn, ngược lại mừng như điên.
Nội lực một lần nữa lấy Hạ Thi Phệ Linh Kinh làm chủ đạo, bắt đầu vận chuyển theo chu thiên.
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này thanh kiếm trong tay gã thanh niên lao ra, đón gió mà lớn, uy áp kinh khủng tựa như bất cứ thứ gì đều có thể bị nó chém giết.
Thanh kiếm chỉ tích tắc đã to gấp mấy lần, thẳng hướng Thiên Vân mà đến.
Thiên Vân ánh mắt cũng chuyển lạnh, khinh công cấp tốc vận chuyển, nhoáng một cái đã biến mất.
Thiên Vân chưa kịp lộ vẻ vui mừng, khuôn mặt lại lần nữa biến sắc, thanh kiếm kia thế mà như có con mắt, đuổi theo sau hắn không bỏ.
"Mẹ nó!" Thiên Vân giận dữ quát to, khinh công lần nữa vận chuyển tới mức cực hạn.
Lúc này không còn là tàn ảnh, không còn là vết ngân, khinh công của hắn dường nhu đã có dấu hiệu đột phá.
Thiên Vân không hề vui vẻ, lúc này trong lòng chỉ có đắng chát.
Thanh Kiếm kia như giòi trong xương, hắn chạy không thoát.
Gã thanh niên ánh mắt phát lạnh, nội tâm không ngừng nghi vấn.
"Tại sao hắn còn có thể thôi động khinh công? Vô Sinh Kiếm chẳng phải đã khóa chặt nội lực của hắn rồi sao? Tên này quá tà môn, không thể không diệt"
Nghĩ tới đây, gã thanh niên hai tay kết ấn, gã kết ấn cực nhanh, một quả cầu lửa lập tức bùng lên.
"Hỏa cầu thuật"
Gã thanh niên cánh tay run lên, hỏa cầu tựa như một đoàn liệt nhật đón gió mà chướng, sức nóng không thể nào hình dung.
Hỏa cầu chướng to như một thùng nước, thanh niên phất tay chỉ về hướng Thiên Vân.
Thiên Vân thân mang thương thế, tuy rằng thân thể rất mạnh nhưng nếu cứ thế này chỉ có nước chết.
Lại nhìn hỏa cầu to lớn từ xa bay tới, nội tâm không khỏi mát lạnh, thầm nhủ.
"Thủ đoạn của người tu tiên quả thật quá quỷ dị, nếu không thể áp sát giết tên thanh niên kia, tính mệnh của mình cũng khó bảo toàn"
Thiên Vân tuy rất muốn giết tên thanh niên, thế nhưng cuối cùng không có cách, hắn cắn răng chuyển hướng, thân hình càng lúc càng xa.
Thực ra do đây là lần đầu tiên Thiên vân chiến đấu với tu sĩ, tư lịch chưa có.
Nếu Thiên Vân biết nhược điểm của tu sĩ, gã thanh niên kia cũng đã là người chết.
Thiên Vân một đường lao nhanh, chỉ một thoáng đã bỏ rơi thanh đại kiếm cùng đoàn hỏa cầu.
Thấy không có thứ gì đuổi theo nữa, lúc này hắn mới dừng lại, kiểm tra vết thương một chút.
Vết thương khá sâu, hắn dùng nội lực bao bọc lại, ngăn cho máu chảy ra, nội tâm không ngừng mắng chửi.
"Không ngờ chỉ là một lần ăn cơm, vậy mà cũng có thể gây họa sát thân.
Sau này nhất định phải tránh xa nữ nhân một chút"
"Kì quái, thanh kiếm kia tốc độ rõ ràng rất nhanh, tên kia sát ý rất mạnh, tại sao hắn không thao túng thanh kiếm kia giết ta? Lẽ nào khoảng cách sử dụng không đủ xa?" Thiên Vân như nghĩ tới điều gì, nội tâm nhảy lên.
Thiên Vân nghĩ đến đây, thân hình lúc này một lần nữa biến mất.
"Hừ! Xem như ngươi chạy nhanh, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi".
Nhìn mảnh rừng cây đang bị hỏa diễm thiêu đốt, lại nhìn thanh kiếm trong tay gã thanh niên hừ lạnh nói.
— QUẢNG CÁO —
"Lần này coi như ăn thua thiệt lớn, Minh lão đã chết, quay về tộc rất có thể sẽ bị khiển trách một phen a".
Gã thanh niên nhìn cái xác đồng bạn, không khỏi khó chịu nói.
"Vậy ngươi liền theo hắn đi chết tốt".
Giọng nói của Thiên Vân đột ngột từ phía sau vang lên.
Gã thanh niên không kịp chuẩn bị, chỉ nghe "oanh" một tiếng, thân hình hắn như diều đứt dây bay rớt ra ngoài.
Chiếc nhẫn hắn đeo trên tay lúc này phát ra hào quang màu xanh, vầng hào quang này dung nhập vào cơ thể hắn, từ từ chữa trị thương thế.
Gã thanh niên vội vàng đứng lên, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.
"Ngươi tìm chết".
Hắn nổi giận gầm lên.
Thiên Vân sát ý đã lên, không có nhiều lời, thân hình nhoáng cái liền tới.
"Nói ít một chút".
Nắm đấm theo tiếng nói mà tới.
"Oành"
Thân thể gã thanh niên bay ngược, đụng ngã một thân cây, máu tươi từ trong miệng ồng ộc mà ra.
"Ngươi! Ta là thiếu chủ Liễu gia, ngươi giết ta cả nhà ngươi sẽ chết".
Gã thanh niên thều thào nói, có vẻ sức lực đã không còn nhiều.
Thiên Vân nào để ý tới mấy thứ này, thân hình lại xông tới, tàn nhẫn vô cùng.
"Ầm...!Ầm...!Ầm" Từng tiếng xương cốt vỡ nát, từng tiếng rú thảm vang lên.
Một lúc sau quang mang màu lục từ chiếc nhẫn tản đi, thân hình gã thanh niên tựa bãi bùn nhão nằm dưới đất.
Thiên Vân há miệng thở dốc, cả người đầy máu tươi.
"Tu sĩ! Cũng chỉ có thế".
Thều thào nói một câu, tay phải thành trảo chụp về ngực gã thanh niên.
Cái xác chỉ một thoáng đã hóa thành thây khô.
Thiên Vân mang theo cái xác tiến về nơi Minh lão chết, cũng thi triền Hạ Thi Phệ linh kinh một lần, cuối cùng dùng quyền kình đập nát hai cái xác.
Thiên Vân suy nghĩ một hồi, sợ có người điều tra liền gọi Cổ Thi Điệp ra hỏi một chút.
"Thi Điệp tỷ, ngươi có cách nào giúp ta hủy thi diệt tích hay không?" Thiên Vân dùng tâm thần trao đổi.
"Xòe bàn tay ra".
Tiếng Cổ Thi Điệp vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân không hỏi, lập tức xòe tay.
Chỉ thấy trên tay hắn từ từ xuất hiện một đoàn hỏa diễm, Thiên Vân hiểu ý.
Hỏa diễm rời tay bay về phía hai cái xác.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, rừng cây gần đó cũng bị thiêu rụi một ít.
Thiên Vân theo lời Cổ Thi Điệp, lấy đi đồ vật trên người Minh lão cùng gã thanh niên, không thèm nhìn lại nữa thi triển khinh công trốn mất dạng.
Thiên Vân rời đi chưa đầy thời gian uống cạn chén trà, một đạo thân ảnh từ xa phi thân mà tới.
Người này là một lão ẩu, tuổi tác không rõ, lão ẩu quét mắt một vòng, trong miệng lẩm bẩm.
"Liễu gia đúng là không coi ai ra gì, vậy mà dám dưới mi mắt Thiên Long đấu giá hội giết người.
Xem ra tiểu tử kia là bị giết chết, lần này tiểu thư có lẽ sẽ rất giận a"
Lão ẩu cũng không lưu lại quá lâu, rất nhanh liền rời đi.
Thiên Vấn nào hay biết những việc này, hắn hiện tại đang ngâm mình trong một hồ nước tẩy rửa vết thương đây.
"Tiểu tử ngươi quả nhiên không thể xem thường, đối với đối thủ tàn nhẫn, đối với bản thân cũng tàn nhẫn không kém a".
Giọng Cổ Thi Điệp vang lên trong đầu.
"Không có cách, ta lần đầu đối chiến với người tu tiên, nếu không tàn nhẫn có lẽ lúc này ta đã biến thành xác chết" Thiên Vân đắng chát mở miệng.
"Ngươi đã làm rất tốt, mau chóng chữa thương đi.
Lấy chiếc nhẫn của tên thiếu chủ kia đeo vào, nó có lẽ sẽ giúp ngươi trị thương nhanh hơn một chút".
Cổ Thi Điệp lại nói.
"Linh tính hai kẻ này quá mạnh, ta chuyển hóa không hết được.
Ngươi có cách nào giúp ta một chút?" Thiên Vân thể nội lúc này nội lực đã căng tràn, hắn dù cố gắng đưa chúng dung nhập thân thể, có điều vẫn không kịp tốc độ chuyển hóa.Hơn nữa hai luồng linh tính tựa như hai vầng liệt nhật, không ngừng xoay tròn rót nội lực vào thân thể hắn, nếu không tìm cách giải quyết rất có thể cả người hắn sẽ nổ tung.
"Ta có thể giúp ngươi thu đi tất cả, thế nhưng thân thể ngươi sẽ rất nhanh hóa thành nữ nhân, ngươi đồng ý sao?" Cổ Thi Điệp mỉm cười hỏi lại.
"Cái này!" Thiên Vân khổ sở, cuối cùng hắn vẫn là không đủ nhẫn tâm với chính mình.
"Ta sẽ giúp ngươi phong ấn hai đoàn linh tính này, ngươi mau nghĩ biện pháp bước vào tuyệt đỉnh cao thủ đi.
Nhiều nhất ta có thể kìm hãm chúng nó hai canh giờ, nếu ngươi không làm được liền chờ đợi biến thành nữ nhân đi".
Cổ Thi Điệp nói tới đây liền ngừng, nơi hai đoàn linh tính xuất hiện một luồng khí màu xanh, bao lấy cả hai không cho chúng tiếp tục chuyển hóa.
Thiên Vân đeo lên chiếc nhẫn của Liễu gia thiếu chủ lên, nội lực vận chuyển hong khô quần áo, thân pháp kéo căng thẳng hướng Dạ Vũ sơn trang mà đi.
Thiên Vân âm thầm hi vọng, hi vọng rằng Dạ Vũ sơn trang sẽ có phương pháp đột phá tuyệt đỉnh cao thủ.
Thiên Vân biết cơ hội rất nhỏ bé, thế nhưng lúc này dù chỉ là chút hi vọng mong manh vẫn tốt hơn không có..