Ánh nắng ban mai chớm nở ngoài cửa sổ.
Cố Kiều Niệm ngủ rất say, lúc tia nắng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì một bàn tay lập tức vươn ra giúp cô chặn lại ánh sáng.
Tuy nhiên theo đồng hồ sinh học hàng ngày thì đây cũng là lúc mà Cố Kiều Niệm rời giường.
Cố Kiều Niệm khẽ mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cô đã phát hiện bản thân đang ở một môi trường xa lạ.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng khiến cô lập tức giật mình bật dậy.
“Chị ơi.
”
Đúng lúc đó, giọng nói của Cung Dịch vang lên, Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Lúc nhìn thấy Cung Dịch thì cô hơi giật mình, sau đó ký ức về buổi tối hôm qua mới chậm rãi hiện lên.
“Sao cậu vẫn chưa quay về?” Cố Kiều Niệm nhíu mày hỏi.
“Hôm nay không phải thu âm.
” Cung Dịch trả lời, sau đó giơ tay sờ trán Cố Kiều Niệm: “Sao sắc mặt chị lại xanh xao như vậy?”
Cố Kiều Niệm đang định nói mình không sao thì lại đột nhiên phát hiện bản thân và Cung Dịch không phải đang ở trên ghế salon mà là ở trên giường trong phòng ngủ?
Cô lập tức phản xạ có điều kiện tránh khỏi Cung Dịch, sau đó dùng tốc độ ánh sáng phi xuống giường: “Sao tôi lại đến phòng ngủ?”
“Là tôi ôm chị vào đó.
” Cung Dịch nhìn cô, lúc nói chuyện còn hơi nhướng mày.
Cô cũng không biết anh đang đắc ý cái gì.
“Cậu ôm tôi vào đây?” Cố Kiều Niệm cau mày.
Sao có chuyện này được?
Bình thường Cố Kiều Niệm ngủ không sâu giấc, khi cô ngủ thiếp đi mà có người tới gần cũng đủ khiến cô bừng tỉnh rồi chứ đừng nói là ôm cô!
“Ừm.
” Cung Dịch gật đầu.
“Không thể nào!” Cố Kiều Niệm trầm giọng nói: "Có… Có phải cậu cho tôi uống thuốc không?”
“Tại sao không thể?” Cung Dịch hỏi.
“Nói chung là không thể nào!” Cố Kiều Niệm không biết nên giải thích ra sao nên chỉ đành lặp đi lặp lại câu này.
Cung Dịch cũng không hốt hoảng, anh bước xuống giường, sau đó chậm rãi tiến lại gần Cố Kiều Niệm.
“Có thể mà.
” Cung Dịch đi tới trước mặt Cố Kiều Niệm, sau đó cúi người ghé vào bên tai cô nói: “Nếu như chị hoàn toàn không đề phòng tôi thì đương nhiên là có thể.
”
Không đề phòng?
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch cũng nhìn lại cô, từ khuôn mặt đến mi mắt đều toát ra ý cười phóng khoáng.
"Cậu…” Cố Kiều Niệm muốn nói gì đó nhưng Cung Dịch lại hôn nhẹ lên môi cô rồi xoa xoa tóc cô: "Điện thoại của chị đã đổ chuông rất nhiều lần rồi, nếu chị không gọi lại thì sợ rằng người đại diện của chị sẽ báo cảnh sát đấy.
”
"Cái gì! Sao bây giờ cậu mới nói?” Cố Kiều Niệm cực kỳ hoảng sợ.
Cô lập tức đẩy Cung Dịch ra rồi chạy tới chỗ để di động.
Tối hôm qua, sau khi thấy Cung Dịch ngủ thiếp đi thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Kiều Niệm lại chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Điều này trực tiếp khiến cô không bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tổng cộng có sáu cuộc gọi nhỡ của Chu Chu.
Cố Kiều Niệm vội vàng gọi lại.
Chu Chu lập tức nghe máy: "Mọi chuyện đều dễ thương lượng, nếu anh muốn tiền thì sẽ có tiền, đừng làm tổn thương cô ấy!”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Là chị.
”
Chu Chu: “…”
“Sáng sớm mà chị chạy đi đâu vậy?” Chu Chu giận dữ gầm lên hỏi: “Chị có biết em sắp bị dọa chết rồi hay không? Em còn báo cả cảnh sát nhưng người ta nói chưa đủ hai mươi tư giờ thì không thể lập án… Cố Kiều Niệm, chị quá vô trách nhiệm rồi!”
"Chị xin lỗi! Chị xin lỗi! Chị sẽ quay lại ngay!” Cố Kiều Niệm vội vàng nói.
“Chị, bữa sáng…”
Đúng lúc này, đột nhiên Cung Dịch lại lên tiếng.
Cố Kiều Niệm thấy thế thì lập tức xông tới bịt miệng anh.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ đó là cùng lắm thì hai người đi chết cùng nhau.
Chu Chu ở đầu điện thoại bên kia vô cùng yên lặng.
“Chu Chu, em nghe chị nói.
” Cố Kiều Niệm muốn giải thích.
“Hôm nay không có việc gì, chị cũng không cần phải vội vàng trở về đâu, chị cứ bận đi, cứ bận đi nhé!”
Không đợi Cố Kiều Niệm nói thêm gì thì Chu Chu đã lập tức cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Chu ngơ ngác ngồi trên sô pha.
Cô ấy hít sâu hai cái, cố bình ổn lại tâm trạng vừa bị Cố Kiều Niệm dọa cho phát nghẹn kia.
Cừ thật!
Hơn nửa đêm mà Cô Kiều Niệm lại dám lén chạy ra ngoài với Cung Dịch…
Cô còn nói bao nuôi Cung Dịch chỉ vì muốn làm việc tốt, không có du͙ƈ vọиɠ…
Miệng lưỡi phụ nữ đúng là thứ không đáng tin!
Cố Kiều Niệm chậm rãi buông điện thoại.
Cung Dịch kéo lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay sau đó nắn nắn: "Không phải cô ấy biết rồi đó chứ?”
“Chắc chắn là kiếp trước tôi đã mắc nợ cậu.
” Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch rồi gằn từng chữ một.
Sau khi sống lại, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn thì Cố Kiều Niệm cũng đều vượt qua hết nhưng cô lại thất bại trước Cung Dịch vô số lần!
Không phải nợ anh thì còn có thể là vì cái gì?
“Kiếp trước tôi còn dây dưa với chị nữa hả?” Cung Dịch cười rộ lên: “Thật lãng mạn.
”
Cố Kiều Niệm: "!”
Rõ ràng Cung Dịch là một anh chàng đẹp trai mà sao trong não lại toàn mấy cái ảo tưởng về tình yêu vậy?
“Tôi phải trở về giải thích với Chu Chu, cô ấy vẫn luôn coi cậu là hồ ly tinh…” Khuôn mặt Cố Kiều Niệm đầy vẻ bất đắc dĩ, cô vẫy tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Căn hộ này có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích cũng không lớn, chỉ cần ra khỏi phòng ngủ rồi đi hai bước là có thể nhìn thấy phòng khách.
Trên mặt bàn phòng khách có một số túi giấy in logo của khách sạn.
Cung Dịch đi theo: “Vừa rồi tôi định nói với chị rằng tôi gọi bữa sáng rồi, chị ăn sáng với tôi đã rồi hãy đi.
”
Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn anh.
Cô do dự một lát, nghĩ đến sau khi mình đi rồi thì Cung Dịch sẽ phải ngồi một mình ở đây và yên lặng ăn sáng, anh như vậy tựa hồ có chút đáng thương.
Cuối cùng Cố Kiều Niệm vẫn ngồi xuống: “Đứng đấy làm gì, lại đây phục vụ kim chủ của cậu ăn sáng đi.
”
Cung Dịch mỉm cười, sau đó lập tức đi lấy bữa sáng ra khỏi túi giấy.
“Khách sạn này có giao hàng đến chỗ khác không?”
Cố Kiều Niệm dùng một tay chống cằm và ngắm nhìn động tác chậm rãi của Cung Dịch, sau đó cô tò mò hỏi.
Khách sạn này xếp hạng cao nhất trong cả nước.
Trước đây cô chưa bao giờ nghe nói nhà hàng của khách sạn này có giao hàng hay không?
“Không.
” Cung Dịch trả lời: “Tôi nhờ người đi mua rồi mang tới đây.
”
Cố Kiều Niệm: “…”
Cô bắt đầu nghi ngờ không biết năm trăm ngàn đó sẽ đủ để anh chi tiêu trong bao lâu?
“Bao nhiêu tiền?” Cố Kiều Niệm vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra: “Kết bạn wechat đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.
”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm: "Tôi không có wechat.
”
“Hả?” Cố Kiều Niệm giật mình kinh ngạc.
Thanh niên tốt của năm không có wechat?
“Tôi không có người cần liên lạc.
”
Ừm, bởi vì tất cả mọi người đều chủ động liên lạc với anh.
Tim Cố Kiều Niệm chùng xuống.
Cha mẹ và bạn bè đã chết, vì vậy anh không cần liên lạc với ai?
“Hiện tại có rồi.
”
Cố Kiều Niệm vươn tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi.
”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm sau đó nghe lời đưa điện thoại cho cô.
Khi mở khóa điện thoại, Cố Kiều Niệm rất tự nhiên vươn tay mình kéo tay Cung Dịch lại rồi nắm lấy ngón tay cái của anh, sau đó mở khóa điện thoại di động.
Bây giờ tất cả điện thoại đều dùng nhận dạng khuôn mặt rồi nhưng Cung Dịch vẫn còn dùng điện thoại kiểu cũ…
Với tư cách là fan mẹ, Cố Kiều Niệm lại bắt đầu đau lòng.
Khó trách lúc trước Cung Dịch lại bị ép phải gia nhập cái giới này.
Hóa ra là do anh nghèo thật!
Cố Kiều Niệm thành thạo tải các phần mềm, đăng ký người dùng, sau đó kết bạn với mình.
“Được rồi.
” Cô đưa điện thoại cho Cung Dịch: “Một thời gian nữa tôi phải đi quay phim nên sẽ có rất ít thời gian nhận điện thoại, cậu có việc gì thì cứ gửi wechat cho tôi.
”
“Đi quay phim?” Cung Dịch nhận lại điện thoại.
“Ừm.
” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Đợt trước người đại diện có nhận một vai khách mời, có lẽ tôi phải đi tầm nửa tháng.
”
“Xa không?” Cung Dịch hỏi.
Trong khoảng thời gian này anh cũng tìm hiểu đôi chút và biết được rằng khi quay phim thì diễn viên có thể sẽ phải đi khắp nơi.
“Đi phương Bắc.
” Cố Kiều Niệm nói: “Nhưng không trùng thời gian với chương trình của các cậu nên lúc ghi hình tôi vẫn sẽ trở về.
”
“Ừm.
” Cung Dịch cụp mí mắt xuống rồi gật đầu.
.