Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 267: Cha Nuôi





Nói ra chuyện này, trong lòng Nghiêm Trình Thành cũng thấy lưỡng lự.

Nhưng anh ấy hiểu Cung Dịch, trong lòng anh ấy cũng biết rõ Cung Dịch muốn Cố Kiều Niệm, anh ấy hiểu tất cả mọi thứ về anh.

Tốt hay xấu.

Anh ấy đều sẵn lòng nói cho cô biết.

Vậy nên, sau khi hơi lưỡng lự, Nghiêm Trình Thành vẫn nói với Cố Kiều Niệm.

“Cha nuôi?” Lồng ngực Cố Kiều Niệm đột nhiên thắt lại, kinh ngạc hỏi lại.

“Trước khi quay về nhà họ Cung, ông ấy người chăm sóc cũng là giáo viên dạy vỡ lòng của Cung Dịch.” Nghiêm Trình Thành dừng lại một chút: “Sau khi Cung Dịch đến nhà họ Cung, cậu ấy không đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, người nhà họ Cung bắt đầu cảm thấy vì ông ấy mà Cung Dịch không nghe theo sự kiểm soát của họ...!Ngày 31 tháng 5 của bốn năm trước, vốn dĩ Cung Dịch và ông ấy đã hẹn gặp nhau ở khách sạn Royal View, vì một vài chuyện mà Cung Dịch lỡ hẹn, đến sáng ngày hôm sau, khi cậu ấy tới khách sạn…”
Nghiêm Trình Thành thở dài một hơi đầy nặng nề.

“Ông Mạc đã cắt cổ tay trong bồn tắm rồi.”
Cố Kiều Niệm giật mình sững sờ.

“Cung Dịch luôn luôn che giấu cảm xúc của mình, nhưng lần đó...!cậu ấy đáng thương lắm...!Luôn miệng nói là nhẽ ra cậu ấy nên đến gặp ông Mạc đúng giờ, nếu đúng giờ thì ông ấy sẽ không chết.”
Cố Kiều Niệm nghe xong không có cách nào tưởng tượng được, Cung Dịch lúc mười bốn mười lăm tuổi đã phải sụp đổ đến thế nào mới có thể nói ra câu nói đó.

Trái tim cô vỡ vụn.


“Có lẽ chuyện này có liên quan đến nhà họ Cung, Cung Dịch nói người nhà họ Cung bức chết ông Mạc, sau chuyện này cậu ấy trở mặt hoàn toàn với họ luôn.” Nghiêm Trình Thành tiếp tục nói.

“Tôi biết rồi.” Cố Kiều Niệm đáp lời.

“Kiều Kiều, có phải bên Cung Tư Dương tìm cô, lấy chuyện này ra để nói huyên thuyên về Cung Dịch không?” Nghiêm Trình Thành hỏi.

Nếu không tại sao đang yên đang lành Cố Kiều Niệm lại hỏi tới chuyện này?
“Ở ngoài Cung Tư Dương thường lôi chuyện này ra để nói Cung Dịch à?” Trong chớp mắt, sắc mặt của Cố Kiều Niệm lạnh hẳn đi.

“Thì giữa nhà giàu với nhau mà, cô cũng biết đấy, bên trong vẻ đẹp đẽ hào nhoáng của giới nhà giàu, họ rất xem trọng tầng lớp địa vị.

Ông Mạc...!ông Mạc chỉ là một người sống trong khu ổ chuột, cũng chỉ như là một người lang thang không ai biết đến mà thôi.

Trong mắt bọn họ, ông ấy chính là kẻ ăn mày giống một con chuột bên đường không đáng để nhắc đến.

Mà Cung Dịch lại trở mặt với nhà họ Cung chỉ vì một con chuột bên đường, còn khiến cho cả nhà Cung Tư Dương tổn thất khối tài sản hàng chục tỷ, trong mắt những người bề trên ấy, Cung Dịch chính là một tên điên không thể khuyên răn bằng lời.”
Cố Kiều Niệm chầm chậm siết tay lại thành nắm đấm.

Cung Tư Dương, đúng không?
Cô nhớ kỹ rồi.

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh đừng nói chuyện này với Cung Dịch đấy.” Cố Kiều Niệm nói.

“Hả?” Nghiêm Trình Thành hơi do dự: “Kiều Kiều, không vấn đề gì, Cung Dịch sẽ không để ý việc cô biết những chuyện này đâu.”
“Tôi biết rồi.” Cố Kiều Niệm dịu dàng đáp lại: “Sau này tôi sẽ tự nói với cậu ấy.”
“Vậy cũng được.” Nghiêm Trình Thành đáp lời: “Hôm nay cô phải đi thảm đỏ à? Mau đi đi, tôi đã sẵn sàng để xem buổi livestream tuyệt vời này rồi! Cố lên nhé Kiều Kiều!”
“Ừm.”
Cố Kiều Niệm mỉm cười trả lời, rồi cúp điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, cô trầm mặc một lúc lại thở dài một hơi nặng nề.

Khách sạn Royal View.

Cô nhìn xung quanh, nơi đây chẳng phải là khách sạn Royal View hay sao?
Cố Kiều Niệm bước ra khỏi phòng.

Chu Chu thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng kéo cô ngồi xuống: “Sao thế? Gọi điện cho ai à?”
Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu: “Sếp Chu, nghĩ cách giúp chị hỏi chuyện này.”
“Chị nói đi.”
Cố Kiều Niệm cắn cắn môi, sau đó nói: “Giúp chị hỏi xem, vào ngày 31 tháng 5 bốn năm về trước, có phải có một người qua đời trong phòng 4503 của khách sạn Royal View hay không.”
“Được!”
Chu Chu nghe xong, ngay lập tức biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút, cô ấy cũng không truy hỏi Cố Kiều Niệm là ai đã qua đời ở đây.


Lúc này bên Tiểu Cổ cũng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Sau đó trong phòng đã trở nên bận rộn hẳn nhưng trong lòng Cố Kiều Niệm như quặn thắt lại.

Rốt cuộc anh còn trải qua những gì, những đau khổ nào mà cô không biết?
Đang nghĩ điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là tin nhắn của Cung Dịch gửi đến.

Bữa sáng của anh.

Cố Kiều Niệm nhìn nhìn, hốc mắt hơi ấm lên.

Sau đó, trong lúc Tiểu Cổ kéo quần áo đến, cô selfie một tấm gửi cho Cung Dịch.

Cung Dịch trả lời tin nhắn rất nhanh: “Xinh lắm.”
Cố Kiều Niệm nghĩ ngợi rồi gửi một đoạn thoại cho Cung Dịch: “Nhóc ngoan, chẳng phải trước đây cậu nói muốn đưa tôi về nhà cậu hay sao? Bao giờ thì được thế?”
Lúc ấy Cung Dịch nói trong ngôi nhà đó cất giấu tất cả quá khứ của anh.

Cô muốn đến xem.

Cực kỳ cực kỳ muốn đến.

“Chị quyết đi, lúc nào cũng được.” Cung Dịch nhắn lại.

Cố Kiều Niệm rất muốn đi ngay lập tức.

Có điều...!
Cô mở tờ thông báo mà Chu Chu gửi cho.

Đừng nói là ngay lập tức, trước khi cô bay đến thành phố Dung, thậm chí trong ngày cũng không có lúc nào rảnh rỗi.

Chỉ có ghi hình xong buổi chung kết Thần tượng quốc dân tối nay, sang khoảng thời gian bay đến thành phố Dung vào chiều ngày mai thì mới thư thả được.

“Vậy chọn ngày Thần tượng quốc dân kết thúc đi, ghi hình xong thì chúng ta đi.” Cố Kiều Niệm trả lời.

“Được.”
Cung Dịch còn gửi một gói biểu tượng cảm xúc dễ thương đến.

Sau khi nói chuyện với Cung Dịch xong, cuối cùng cảm giác trong lòng như bị một thứ gì đó đè xuống đó của Cố Kiều Niệm đã chuyển biến tốt hơn.

Để điện thoại lại lên bàn, Cố Kiều Niệm ôm lấy cánh tay, sau khi nỗi lo lắng, đau lòng qua đi, cô bắt đầu thấy tức giận.

Cung Tư Dương...!

Ông thật đáng thất vọng, từ lúc nào lại để tôi gặp lại lần nữa vậy?
Kỹ năng tạo hình hiện tại của Tiểu Cổ được khen ngợi ngất trời nên áp lực của anh ấy cũng vô cùng lớn.

Sau khi quyết định hoạt động lần này, anh ấy đã bới tóc, thiết kế ra vài kiểu tạo hình ở nhà, hôm nay đều mang hết đến đây rồi.

Cuối cùng Cố Kiểu Niệm vẫn quyết định hai bộ.

“Lúc xem phim sẽ ngồi cùng với các bậc tiền bối, càng khiêm tốn càng tốt.”
“Hôm nay tôi chỉ là khách mời trao giải, trên thảm đỏ cũng không thể để giọng khách át giọng chủ một cách quá đáng được, đừng cầu kỳ quá, tao nhã tự nhiên xinh đẹp là được rồi.”
Cứ như thế.

Lúc đi xem phim, Cố Kiều Niệm mặc một chiếc áo len dáng suông màu trà sữa, chiếc áo này là mẫu mới trong mùa của nhãn hàng xa xỉ nào đó, hơn nữa còn là kiểu dáng in rất nhiều hình mèo con.

Cổ tay áo có hình chú mèo con đang nhìn trộm, ở phần ngực áo cũng có một chú mèo béo dáng vẻ ngây thơ, mở to đôi mắt to tròn nhìn bạn.

Bên dưới cô mặc một chiếc quần bò đơn giản, phối cùng một đôi giày ôm ngắn.

Toàn bộ tạo hình đơn giản gọn gàng lại rất có khí chất.

Thêm vào đó, Tiểu Cổ mất hai mươi mấy phút để buộc kiểu tóc đuôi ngựa cho cô.

Hình ảnh một thiên kim tiểu thư tao nhã khí chất cao quý hiện ra.

“Có sao nói vậy, khí chất cao quý của Kiều Kiều chúng ta đè bẹp hết những mỹ nữ kia cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì!” Tiểu Cổ vỗ tay khen ngợi.

“Có khi Kiều Kiều nhà chúng ta thật sự là một viên ngọc quý của một nhà giàu có nào đó ngoài kia ấy chứ.” Lúc này, một trợ lý của chuyên gia trang điểm thuận miệng nói.

Cô ta vừa nói ra đã bị Tiểu Cổ trừng mắt nhìn.

Bản thân cô ta cũng ý thức được mình nói sai rồi.

Thân thế là nỗi đau đáu của Kiều Kiều.

Cô ta vội che miệng lại, nhìn Cố Kiều Niệm với ý xin lỗi.

“Ai nói không phải chứ?” Cố Kiều Niệm hất đuôi tóc của mình, không chút để ý mà tiếp lời: “Có điều giấc mơ kiểu này, tôi vẫn nên mơ ít thôi mới tốt, bản thân mình nỗ lực trở thành một người giàu có chẳng phải mới đáng tin hơn sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.