Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 271: Có Một Chút Độ Phổ Biến





Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.

Cố Kiều Niệm an ủi cô gái kia, sau đó cô ấy lau nước mắt rồi tiếp tục đi làm việc.

Ánh sáng trong hội trường từ từ tối dần.

Chu Chu quay trở lại bên cạnh Cố Kiều Niệm giống như vừa rồi không xảy ra bất cứ chuyện gì, cô ấy với Cố Kiều Niệm tiếp tục kiểm tra những quy trình vừa rồi chưa kiểm tra xong.

Khi buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu, tại đây cũng sẽ có các chương trình phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình lớn có thể xem hình ảnh thực từ chương trình phát sóng trực tiếp.

Thỉnh thoảng, đạo diễn sẽ quay ống kính đến chỗ Cố Kiều Niệm một chút.

Mỗi lần quay đến đó, khán phòng sẽ sôi động lên, ngược lại sẽ duy trì được sự sống động của nơi này.

Cố Kiều Niệm sẽ được trao giải Tân binh xuất sắc nhất năm nay.

Ban tổ chức đưa phần này vào cuối buổi lễ trao giải.

Vì vậy, Cố Kiều Niệm gần như ngồi ở hội trường suốt cả buổi lễ, đôi lúc cũng sẽ bị người chủ trì nhắc đến một chút.

Đợi đến khi cô được trao giải xong chuẩn bị ra về đã gần mười một giờ đêm.


Sau khi chào hỏi hội trưởng ban tổ chức, Cố Kiều Niệm đến khách sạn để thay đồ, cũng không tẩy trang mà đi thẳng vào gara.

Cung Dịch tan học sớm, hơn tám giờ đã gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh đã về căn hộ rồi.

Mất khoảng một giờ để đi từ hội trường trao giải về nhà.

Sau khi sự kiện kết thúc, các nghệ sĩ, nhân viên, khách mời và người hâm mộ, tất cả mọi người đều quay trở về nhà.

Có thể tưởng tượng được cảnh tắc đường như thế nào, vì vậy, cô phải nhanh hơn mới được.

Chờ khi đến gara, đoàn người Cố Kiều Niệm nhìn thấy tài xế đang sứt đầu mẻ trán.

"Sao thế?" Chu Chu nhíu mày đi tới hỏi.

"Cô Chu, tôi vừa mới đi vệ sinh, lúc quay lại tôi phát hiện bốn bánh xe của chúng ta đều bị đâm thủng!" Sắc mặt tài xế lo lắng nói.

Cố Kiều Niệm không nói gì, bước tới nhìn thử.

Lời tài xế nói không quá chút nào.

Quả thực là bị đâm thủng.

Khi cô quay phim, cô đã từng nhìn thấy lốp xe ô tô bị người dùng dao đâm thủng nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này, trên bánh xe có hai lỗ thủng lớn.

Sao đối phương làm được với những chiếc lốp dày như vậy?
"Đừng lo lắng." Cố Kiều Niệm nói với tài xế: "Trước hết hãy gọi cảnh sát, Chu Chu liên hệ với ban tổ chức nói rõ tình hình, phiền họ giúp chúng ta chuẩn bị một chiếc xe để quay về nhà."
"Vâng."
Sắc mặt Chu Chu tối sầm lại, sau khi gọi điện thoại xong, cô ấy lập tức kiểm tra camera hành trình trên xe.

Bởi vì có thời gian chính xác, vì vậy Chu Chu đã nhanh chóng tìm ra những hình ảnh của lúc đó.

Cô ấy cũng nhìn thấy người đâm thủng lốp xe ô tô của bọn họ.

"Anh có quen người đó không?" Chu Chu cho tài xế xem tên lưu manh trong video.

Anh ta vội lắc đầu nói: "Sao tôi có thể quen một tên lưu manh như vậy chứ?"
"Lát nữa em đưa nó cho cảnh sát là được." Cố Kiều Niệm dặn dò.

Đoán chừng người giống như tên lưu manh này chỉ là nhận tiền và làm việc giúp người nào đó.

Một lát sau, cô gái phụ trách tiếp đón Cố Kiều Niệm vội vàng chạy xuống.

"Kiều Kiều, chị không sao chứ?"
"Không sao, lại phải làm phiền các em chuẩn bị giúp chị một chiếc xe." Cố Kiều Niệm nói.

"Em đã sắp xếp xong rồi, năm phút nữa sẽ có xe đến đón chị."
"Ừm, em vất vả rồi."

Cô gái đi vòng quanh xe cũng chụp ảnh lại, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Cố Kiều Niệm ngập ngừng một lát rồi nói: "Không phải là cô Cao..."
Khi cô ấy đang nói thì cô Cao kia đã đến rồi.

"Ồ xe bị hỏng rồi à?" Người đại diện của Cao Nhã từ phía xa đã bắt đầu làm ầm lên.

Chu Chu quay đầu lại nhìn, thấy Cao Nhã vẫn được một đám người vây quanh như cũ.

Trong nháy mắt, mấy người đó đã đi tới cạnh Cố Kiều Niệm.

Cao Nhã liếc mắt nhìn lốp xe bảo mẫu của Cố Kiều Niệm, lấy làm lạ hỏi: "Lốp xe bị thủng sao?"
Đôi khi Cố Kiều Niệm thực sự không thể hiểu được mấy người ngu ngốc này.

Sau khi làm chuyện xấu xa xong lại còn muốn tự viết lên mặt mình mấy chữ là do tôi làm.

Đây là kiểu suy nghĩ gì thế? Muốn tìm người ngược đãi mình sao?
"Cố Kiều Niệm, tôi muốn khuyên cô một câu, làm người đừng quá kiêu ngạo, cô cho rằng bây giờ mình có chút độ phổ biến thì rất tài giỏi sao." Cao Nhã ôm cánh tay liếc nhìn lốp xe, lạnh lùng cười: "Đây không phải là bị người khác trả thù đó chứ?"
Cố Kiều Niệm cũng không tức giận.

Ngược lại, cô mỉm cười nhìn Cao Nhã: “Cao Nhã, cô bảo độ phổ biến của tôi chỉ có một chút độ? Vậy thì độ phổ biến của cô… có phải là số âm hay không?"
Nụ cười trên mặt Cao Nhã đông cứng lại.

Sau đó, Cố Kiều Niệm vỗ nhẹ vào cổ áo của Cao Nhã.

Cô giống như phủi bụi giúp cô ta.

"Cô cảm thấy trả thù rất vui phải không?"
"Liên quan gì đến tôi?" Cao Nhã giật giật khóe miệng.

Cố Kiều Niệm, người phụ nữ này sao lại có khí chất đáng sợ như vậy.

Khi Cố Kiều Niệm chuyển mắt về phía Cao Nhã, nụ cười trên gương mặt cô không còn nữa.

"Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Sao thế? Cô nghi ngờ chuyện này là do tôi làm à? Cô có bằng chứng không?" Khí thế của Cao Nhã bị Cố Kiều Niệm lấn át, vì vậy cô ta vô thức cao giọng, cố gắng lớn tiếng để áp chế cô.

"Không có ai nói chuyện này là do cô làm." Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày hỏi: "Cô kích động gì chứ? Giống như lương tâm cắn rứt vậy!"
"Cao Nhã, đừng nói với cô ta nữa!" Người đại diện là một người rất thông minh.

Ai là người dễ đối phó, ai là người không dễ đối phó, cô ta có thể nhìn ra được trong nháy mắt.

Cố Kiều Niệm này...!
Khi phát ra khí chất, mắt thường có thể nhìn thấy thì chính là người không dễ đối phó.

Dù sao thì họ cũng đã bị thủng lốp xe.

Giận quá mất khôn.

Không cần thiết phải tranh cãi nữa.


Nếu lại tiết lộ bất kỳ sai sót nào một lần nữa thì lợi ích thu được sẽ không đáng để mất đi.

Người đại diện dẫn Cao Nhã đang không chịu thua nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi.

"Chị Cố..." Cô gái kia áy náy nhìn Cố Kiều Niệm.

"Xe sẽ đến đây để đón bọn chị phải không?" Cố Kiều Niệm hỏi.

"Đúng vậy."
"Được rồi, em mau đi làm việc đi, bọn chị tự chờ xe là được rồi."
Đợi sau khi nhân viên này rời đi, Chu Chu thực sự mất bình tĩnh.

"Chuyện này chắc chắn là do bọn họ làm!" Cô ấy nghiến răng nói.

Nếu không phải gara này có CCTV, cô ấy chắc chắn đã đi cào cái đồ vô tích sự Cao Nhã đó rồi.

"Chị biết." Cố Kiều Niệm gật đầu.

"Cục tức này em không thể nuốt trôi, nhất định phải tìm ra chứng cứ để xử lý bọn họ!" Chu Chu nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chuyện này rất khó." Cố Kiều Niệm chậm rãi nói: "Tên lưu manh đó có thể không chưa chắc là Cao Nhã hoặc người bên cạnh cô ta tìm tới.

Người như cô ta, vừa mở lời đã có rất nhiều người sẵn sàng giúp cô ta gây chuyện.

Cứ xem như họ điều tra được, khi người ta đến nói một câu bởi vì chị bắt nạt Cao Nhã, anh ta muốn giúp Cao Nhã trút giận, chính Cao Nhã cũng không biết.

Như vậy, chúng ta không những không xử lý được bọn họ mà còn có thể khiến cho ta leo lên hot search."
"Vậy phải làm sao đây? Em không thể nén giận được?" Chu Chu nhíu mày nói.

Trước đây, cô ấy lại thường xuyên nhẫn nhịn được, nhưng sau khi làm việc chung với Cố Kiều Niệm, mấy chuyện này chưa từng xảy ra.

Từ cuộc sống xa xỉ chuyển về cuộc sống tiết kiệm quá khó khăn, chưa kể vừa rồi Cao Nhã lại sỉ nhục bọn họ, cô ấy không nhịn được cơn giận này.

"Đương nhiên không."
Tay của Cố Kiều Niệm đặt lên mui xe của xe bảo mẫu, gõ nhẹ nhàng hai lần.

"Nghĩ cách lấy xe của Cao Nhã, biển số công cộng và tư nhân đều mang tới." Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu nói: "Không phải cô ta thích đâm thủng bánh xe sao? Trước khi cô ta đến cầu xin chị tha thứ thì đừng nghĩ đến chuyện có bánh xe tốt có thể sử dụng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.