Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 397: Nhớ Chị





Phóng viên nằm trước đầu xe.
Anh ta cho rằng sau khi bị anh ta uy hiếp như vậy thì Cung Dịch sẽ phải xuống xe, cho nên anh ta nở nụ cười làm lành.
Thời buổi này, người có tên tuổi đối đầu với mấy tên vô danh thể nào cũng bị chơi cho tức chết.
Không ngờ anh ta chưa kịp thấy Cung Dịch xuống xe xin lỗi thì chiếc xe vốn đang đứng yên bất ngờ vang lên tiếng động cơ gầm rú.
“Được đó! Anh trâu bò lắm đó Cung Dịch? Anh muốn hù dọa ông đây à? Nào! Đến đây! Có bản lĩnh thì nghiền qua người ông đây đi!”
Phóng viên thẹn quá thành giận chỉ vào kính chắn trước mặt hét lên.
Trước kia Cung Dịch từng nghe Nghiêm Trình Thành nói.
Mấy năm nay, truyền thông giải trí dựa vào internet và tốc độ lan truyền đã phát triển như nấm mọc sau mưa nhưng tố chất của hơn một nửa người trong đó chẳng tốt chút nào.
Có rất nhiều phóng viên vốn không dựa vào viết bài kiếm ăn, mà dựa vào ép buộc, đe dọa những người mới gia nhập giới giải trí.
Trong tay ông đây có lượt xem, có độ theo dõi cao.

Nếu mày cho ông đây đủ tiền, ông đây khen mày.

Mà còn không trả tiền, ông đây có rất nhiều cách bôi đen mày.
Cung Dịch không ngờ rằng anh còn có thể dính phải loại chuyện này.

Quả là thú vị.
Cung Dịch chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông giương nanh múa vuốt nằm trên kính chắn gió, sau đó thu ánh mắt lại: “Lái đâm vào đi.”
“Nhưng mà cậu chủ…" Tài xế có hơi chần chờ.
“Lái." Cung Dịch bỏ lại một câu lạnh như băng.
Tài xế không dám làm trái ý Cung Dịch, lập tức khởi động xe.
Phóng viên nằm trên nắp xe chỉ cảm thấy chiếc xe hơi xóc nảy một chút, sau đó bắt đầu di chuyển!
Anh ta ngàn lần không ngờ rằng một người mới như Cung Dịch lại to gan đến vậy?
Trước khi xe hoàn toàn lao lên, phóng viên đã vội vàng tránh ra, bởi vì anh ta quá hoảng loạn mà bị mất thăng bằng, ngã rầm xuống cái cống ven đường.
Chờ khi anh ta bò dậy thì xe của Cung Dịch đã đi xa.
“Mẹ kiếp!" Phóng viên tức giận chỉ vào xe Cung Dịch rống lên.
“Mày chờ đó cho tao.

Tao không bôi đen mày thì thật có lỗi với mười năm tao đã lăn lộn trong giới này!”
Lúc này anh ta đã tức giận đến mức dậm chân.
E là có nằm mơ anh ta cũng không ngờ được tiếp theo anh ta không những không bôi đen được Cung Dịch.

Mà những thù oán anh ta gây nên trong giới này mười năm qua đã bắt đầu thanh toán từng cái từng cái một.
Lúc Cung Dịch về đến nhà thì Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc đang chuẩn bị về căn nhà bên kia để nghỉ ngơi.
“Nên nói gì với cậu mới được đây?” Tư Bắc nhìn Cung Dịch đang sải bước đi vào trong.
“Không biết phải nói gì vậy thì đừng nói.” Cung Dịch đi ngang qua hai người họ, không hề có ý định muốn dừng lại trò chuyện đôi câu.
“Hai mươi bốn tiếng, bận rộn chạy tới chạy lui, chẳng lẽ cậu ấy là người sắt hả?” Nghiêm Trình Thành nghiêng đầu nhìn vào phòng Cung Dịch, tấm tắc cảm thán: “Nếu là nửa năm trước, có ai nói với tôi sau này Cung Dịch nhà chúng ta sẽ là cậu bạn trai nhị thập tứ hiếu thì có đánh chết tôi cũng không tin."
Tư Bắc nhướng mày, sau đó gật đầu.
“Trước giờ chúng ta không bằng Cung Dịch ở mọi mặt, trước kia còn nghĩ chúng ta nhất định có thể thắng cậu ta ở mặt tình cảm.” Sau đó Tư Bắc tự giễu nói tiếp: "Kết quả...!Nhìn xem, hai chúng ta đều chẳng bì nổi với cậu ấy.”
Muốn yêu là yêu, nhớ là đến thăm.

Có thể có được, rồi có thể giữ được.

Anh khiến bao nhiêu người phải hâm mộ đây?
“Chúng ta không xứng có thứ đồ xa xỉ như tình cảm." Nghiêm Trình Thành duỗi người, sau đó nhìn về phía Tư Bắc: "Không đúng, bây giờ cậu không giống vậy, không có Sáng Thế Kỷ trói buộc, sau này nếu thích một người phụ nữ này thì có thể yêu đương một cách mãnh liệt rầm rộ rồi.”
Tư Bắc nhìn thoáng qua Nghiêm Trình Thành, cụp mắt mỉm cười mà không tiếp lời anh ấy.
Có người trong lòng cũng chưa chắc có thể yêu đương một cách rầm rộ đâu.
"Đúng rồi." Nghiêm Trình Thành đột nhiên đổi đề tài.

“Gì?” Tư Bắc nhìn về phía anh ấy.
“Chung kết Thần Tượng Quốc Dân cậu có ở trong nước không?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
Tư Bắc ngơ ngác, sau đó gật đầu: "Có chút việc cần phải về một chuyến, ngày hôm sau đã đi rồi.”
“Nếu biết sớm cậu về nhất định tôi sẽ kéo cậu đi xem trận chung kết, buổi biểu diễn đêm đó xuất sắc muốn chết luôn." Nghiêm Trình Thành nói.
Tư Bắc thu tầm mắt lại: “Đã là chuyện quá khứ, nhắc đến làm gì? Đi thôi.”
Tư Bắc nhanh chân sải bước ra ngoài.
Nghiêm Trình Thành vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm bóng lưng bước thật nhanh của Tư Bắc.
Trong mắt anh ấy có một cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn dâng trào.
Nghiêm Trình Thành không nói cho Tư Bắc biết Tư Kính Vũ cũng đã gọi điện cho anh ấy, chuyện Tư Bắc về nước cũng là do Tư Kính Vũ nói cho Nghiêm Trình Thành biết.
Tư Kính Vũ còn nói ngày đó Tư Bắc đã đến sân vận động xem trận chung kết.
Bởi vậy Tư Kính Vũ mới đưa ra kết luận nhất định Tư Bắc, Nghiêm Trình Thành và Cung Dịch đang cùng nhau ấp ủ một âm mưu bí mật nào đó.
Còn bảo Nghiêm Trình Thành hãy suy nghĩ vì công ty bất động sản nhà anh ấy, đứng về phe ông ta.
Rõ ràng Tư Bắc đã đi xem trận chung kết.
Vì sao lại muốn lừa anh ấy chứ?
Trong lòng Nghiêm Trình Thành xuất hiện một đáp án, nhưng không biết có nên hỏi Tư Bắc hay không.
“Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Chờ tôi nữa!” Nghiêm Trình Thành gọi Tư Bắc một tiếng, sau đó chạy đuổi theo.
Đêm đã khuya.
Cố Kiều Niệm nằm trên sô pha trong phòng ngủ vừa xem kịch bản vừa chờ Cung Dịch trở về.
Từ hôm nay cô đã bắt đầu uống thuốc Đông Y để bồi bổ cơ thể.
Có lẽ là vì cơ thể còn chưa kịp thích ứng, mới hơn tám giờ tối cô đã mệt rã rời.

Cung Dịch mới vừa về đã thấy cô úp kịch bản trên mặt, nằm trên sô pha ngủ say sưa.

Đến cả tiếng ô tô bên ngoài cũng không đánh thức được cô.
Cung Dịch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong quãng đường đã đi cả ngày hôm nay, khoảng cách từ cửa đến phòng ngủ chính là lúc mà Cung Dịch cảm thấy nóng vội nhất.
Ngay khi nhìn thấy Cố Kiều Niệm.

Không hiểu sao Cung Dịch lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời anh cũng đã khắc sâu một nhận thức rằng anh hết thuốc chữa thật rồi.

Anh đã không thể rời khỏi cô được nữa.

Cả ngày hôm nay anh bận rộn bên ngoài, cả người như một người mất hồn.
Mãi cho đến tận lúc này, đến khi nhìn thấy cô, linh hồn và thể xác mới hợp thành một thể với nhau.
Cung Dịch nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Cố Kiều Niệm, vươn tay lấy kịch bản trên mặt cô xuống.
Cố Kiều Niệm lập tức thức dậy.

Cô đang ngủ mơ màng, khi nhìn vừa thấy Cung Dịch thì còn chưa kịp tỉnh táo đã đưa tay sờ khuôn mặt đẹp trai trước mặt.
“Về rồi à?”
“Không có.” Cung Dịch đặt kịch bản sang một bên, sau đó bế Cố Kiều Niệm lên: “Chị đang nằm mơ thôi.”
Cố Kiều Niệm ngủ cả người mềm như bông, lúc ôm cực kỳ thoải mái.
Giống như một con mèo nằm phơi nắng, mềm mại, ấm áp.
Lòng Cung Dịch đã mềm nhũn ra.

Đến anh cũng cảm thấy ngạc nhiên tại sao anh lại có thể yêu sâu đậm đến vậy.
“Thật không?” Cố Kiều Niệm cười, cọ chóp mũi lên cổ Cung Dịch: “Vậy thì đây là một giấc mơ đẹp.”
Cung Dịch đặt Cố Kiều Niệm lên trên giường.
Nắm lấy tay cô kéo lên đỉnh đầu, sau đó lại siết chặt mười ngón tay cô.
Ánh mắt Cung Dịch đen óng, lấp lánh nước.

Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Kiều Niệm.
“Chị, em nhớ chị.” Cung Dịch thì thầm.
Nhớ đến muốn chết.

Từ khi Cố Kiều Niệm bị bệnh đến nay Cung Dịch chưa từng làm lần nào.
“Cậu đi tới đi lui như vậy không mệt sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch cúi đầu hôn cô một chút, rồi thêm một chút, sau đó mới nói: “Niệm Niệm ngốc, chẳng phải đã nói rồi sao? Đang nằm mơ mà, nằm mơ sao mệt được chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.