Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 13



"Tại sao lại có thể như vậy?" Hôm nay cô đã chịu đả kích cực lớn rồi, giờ lại xảy ra chuyện này, cô vừa mới chia tay anh ta, hiện tại có mặt mũi nào để đến cầu xin anh ta?

"Thực ra vấn đề đã xuất hiện từ mấy năm trước, chỉ là không có gì nghiêm trọng cho nên mẹ và ba con đều không nói cho con biết." Nhưng bây giờ vấn đề đã nghiêm trong tới mức tồn vong của công ty, bà không thể không nói với con gái, cũng chỉ có Hạ Thần mới có thể giúp đỡ nhà bọn họ giải quyết nguy cơ trước mắt này.

Những năm gần đây không thể báo hiếu ba mẹ thật tốt, cô cũng rất áy náy, hiện nay xảy ra chuyện, đây cũng là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho ba mẹ: "Được rồi, mẹ yên tâm đi, con lập tức liên lạc với anh ấy."

"Vậy thì làm phiền con, con gái."

"Đều là người một nhà, mẹ không cần khách sáo với con."

"Vậy cứ như thế, mẹ cúp máy trước."

"Dạ."

Điên thoại di động rơi xuống đất, Nguyệt Ly nằm trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà. Cô nên làm gì bây giờ?

Lúc cô đang vô hồn thì cửa phòng mở ra, Hạ Thần và Cô Phương Phương ôm ôm ấp ấp đi vào. Tim đã đau tới mức chết lặng nhưng cảnh này vẫn khiến hai mắt cô chua xót.

Nhìn thấy cô, Hạ Thần lạnh lùng vô tình nói: "Liễu Nguyệt Ly, cô còn ở đó làm gì? Nếu đã thu dọn đồ xong rồi thì nhanh đi đi."

Nguyệt Ly cắn môi đứng dậy nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, anh để cô ấy ra ngoài trước đi."

Hạ Thần cưng chiều nhìn về phía Cố Phương Phương, hơi nhéo cánh mũi đẹp đẽ tinh xảo của cô ta nói: "Có lời gì thì nói trước mặt cô ấy luôn đi, tôi không muốn Phương Phương hiểu lầm."

Cô cúi thấp đầu, cầu xin nói: "Được, công ti của ba em gặp khủng hoảng tài chính, cầu xin anh giúp đỡ ông ấy một chút."

"Tôi và ba cô không thân không thích, tại sao phải giúp ông ta?" Hạ Thần nhướng mày hỏi ngược lại.

Không đợi Nguyệt Ly nói chuyện, anh ta lại nói: "Nếu như muốn dựa vào quan hệ của cô và tôi vậy thì dư thừa rồi, chúng ta đã chia tay."

Hai mắt Nguyệt Ly bốc hỏa: "Anh......"

Hạ Thần cười cười cảnh cáo: "Đừng có dùng đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm tôi... tôi cũng không sợ đâu, chẳng qua là sẽ dọa sợ tâm can bảo bối của tôi."

Cố nén cảm xúc trong lòng, cô nói với Cố Phương Phương: "Phương Phương, nói thế nào bọn họ cũng là cô chú của cô, cũng không đối xử tệ với cô, cô giúp tôi cầu xin Hạ Thần có được không?"

Cố Phương Phương lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu như cô chú gặp chuyện, tôi sẽ không để cho họ lưu lạc tới đầu đường xó chợ."

Nguyệt Ly không nhịn được nữa quát lên: "Thật là ích kỉ, ba mẹ tôi đúng là có mắt như mù mới nuôi dạy kẻ vô ơn như cô."

"Cô muốn nói sao cũng được." Cô ta ngáp một cái, tựa sát vào ngực Hạ Thần, nhẹ giọng nói: "Bảo cô ta đi nhanh một chút đi, chúng ta phải nghỉ ngơi."

Lời của cô ta, Nguyệt Ly nghe thấy rất rõ, cũng không thể ở lại được nữa, cô đẩy vali hành lí, chậm rãi đi ra ngoài, rời xa nơi mà cô đã sống suốt sáu năm.

Cô không có mặt mũi nào về gặp ba mẹ, gửi một tin nhắn nói cho họ biết kết quả xong thì liền vứt sim điện thoại đi, một mình lang thang trên đường. Đây là báo ứng của cô, ban đầu cô không chịu nghe lời khuyện của ba mẹ cho nên hiện tại mới rơi vào kết cục như thế này.

Cô đương nhiên sẽ không để cho bọn họ sống tốt như vậy, trăm phương ngàn kế nghĩ cách ly gián bọn họ cuối cùng vẫn bị Hạ Thần phát hiện ra, anh ta vận dụng quan hệ của mình để đưa cô vào nhà giam.

Trong đầu cô không ngừng nhớ lại những hình ảnh khắc cốt ghi tâm kia, lại nhìn về phía căn phòng của Cố Phương Phương, trên mặt hiện ra hận ý sâu đậm, ánh mắt dường như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản bắn trúng Cố Phương Phương.

Liễu Dật xuống lầu lấy hoa quả, nhìn thấy Nguyệt Ly đứng ở chân cầu thang, sắc mặt tái nhợt lại có biểu tình kinh khủng như vậy, trong lòng cậu vô cùng đau đớn, vội vàng chạy qua đỡ lấy cô: "Nguyệt Ly, làm sao vậy?"

Cậu cảm nhận được toàn thân cô đang run rẩy. Đây đã là lần thứ hai câu nhìn thấy vẻ mặt đau đớn lại tràn đầy hận ý của cô. Nguyệt Ly của cậu luôn luôn là một công chúa kiêu ngạo không buồn không lo, tại sao lại trở nên như vậy?

Nguyệt Ly cảm nhân được nhiệt độ trên người Liễu Dật truyền tới, từ đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân. Chỉ có cậu không rời xa cô, chỉ có cậu vẫn luôn thủy chung như một với cô, chỉ có cậu không có một câu oán hận âm thầm bảo vệ cô.

Liễu Dật không nói gì nhưng lòng bàn tay lại truyền ấm áp tới cho cô.

Nguyệt Ly ôm chặt lấy cậu, hấp thu sự ấm áp trên người cậu, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy ra từ hốc mắt.

"Không sao, về sau có anh ở bên cạnh em." Cậu nói vào trong tai của cô, kiên định, mạnh mẽ.

"Em tin anh." Sau khi khóc xong, cô nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

Ba chữ này, chứa đựng tất cả sự thừa nhận của cô với Liễu Dật.

"Ừ, anh đưa em về phòng trước."

Liễu Dật buông cô ra, nắm tay cô đi từng bước, từng bước lên lầu.

Về đến phòng, mở đèn, nhận lấy hành lí trên tay cô, sắp xếp chỉnh tề xong, cậu dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa, nếu chưa, anh làm cho em ăn."

Nguyệt Ly gật đầu một cái: "Được, em muốn ăn món ăn anh làm."

Liễu Dật dặn dò vài câu rồi tới phòng bếp làm đồ ăn.

Lúc này, Nguyệt Ly đã ổn định lại tâm tình, nghĩ tới món quà của ba ba, khóe miệng khẽ nhếch lên. Như thường lệ, ba ba luôn đặt quà tặng ở ngăn kéo thứ hai của bàn đọc sách. Cô đi tới, nhẹ nhàng mở ngăn khéo ra.

Vừa mở ra, đập vào mắt là một chiếc hộp được bọc một cách tinh xảo. Nhẹ nhàng cởi bỏ sợi dây nơ, bóc giấy bọc ra, bên trong là một đôi vòng tay. Sờ vào có cảm giác trơn bóng, chất ngọc sáng long lanh, vừa nhìn qua đã biết đó là ngọc lục bảo thượng hạng.

Cô vô cùng yêu thích nhưng mà đôi vòng tay này vừa nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ. Trước kia cô chỉ biết vui vẻ nhận quà tặng của ba mẹ mà chưa bao giờ nghĩ cho họ, lúc đó, cô thực sự là rất không có hiếu. Trong sinh chính là cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ thật tốt, để họ vui vẻ an hưởng tuổi già.

Lúc đang trầm tư thì tiếng gõ cửa to rõ vang lên.

Nguyệt Ly hồi hồn hỏi: "Ai vây?"

"Chị họ, em là Phương Phương." Thanh âm giống như tiếng suối vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nguyệt Ly đứng dậy, đi ra mở cửa, nhìn thấy cô ta trong lòng sớm tràn ngập lửa giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng: "Em họ, có chuyện gì vậy?"

"Em là học sinh bổ sung của đại học T, không quen trường cho lắm, ngày mai chị có rảnh rỗi hay không, dẫn em tới trường làm quen một chút?"

"Em họ, thật xin lỗi, chị không rảnh."

"A, thế thì thôi vậy, quấy rầy chị rồi, chị họ." Nói xong liền xoay người trở về phòng.

Cố Phương Phương là con gái của dì của cô, vì dì và dượng không hợp nhau cho nên mấy năm trước đã ly hôn, dượng vội vàng ra nước ngoài làm việc, dì vội vàng tái giá, ném Cố Phương Phương cho nhà nội chăm sóc.

Nhờ có thành tích tốt, vào được trường đại học T, mặc dù chỉ là học sinh bổ sung nhưng cũng không quá kém. Chi phí học đại học vẫn còn tương đối đắt đỏ, tình cảm của mẹ và dì rất tốt, suy nghĩ thấy kinh tế nhà cô ta có chút khó khăn cho nên giúp đỡ Cố Phương Phương trả không ít học phí, còn cho ăn cho mặc, đối xử với cô ta không tệ.

Nhưng mà, cô ta lại quyến rũ Hạ Thần, trong nhà có vấn đề, bảo cô ta đi cầu xin Hạ Thần cho vay tiền, cô ta lại có thể thờ ơ lạnh nhạt, không để ý gì đến tình thân.

Cố Phương Phương, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu.

Hiện tại cô ta không ở trong trường học mà ở nhà cô chính là vì muốn tiết kiệm chút tiền thuê nhà.

Cô không muốn để một con sói vong ơn ở trong nhà mình, phải nghĩ cách để cô ta tự động rời đi.

Đợi ăn cơm xong thì bàn bạc với dì Trương một chút mới được.

"Nguyệt Ly, ăn cơm thôi." Liễu Dật bê thức ăn thơm phức vào.

"Thật là thơm." Nguyệt Ly cười nói.

"Vậy thì nhất định phải ăn hết đó."

"Biết rồi, em sẽ không lãng phí tâm ý của Dật đâu."

Liễu Dật thúc dục: "Đừng nói nữa, nhanh ăn đi, để nguội sẽ không ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.