Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 21



Cố Phương Phương suynghĩ một chút, dù sao anh cũng đã gọi ba cuộc rồi, cuối cùng vẫn nhậnđiện thoại: "A lô, Thần có việc gì sao?"

Thanh âm rất bình tĩnh, không để lộ một chút cảm xúc gì.

"Tại sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Ngữ điệu của Hạ Thần xen lẫn chút bất mãn.

Cố Phương Phương giải thích: "Em vừa đi toilet, thực xin lỗi."

"Hôm nay trong nhà có chút việc, không thể gọi cho em, em không tức giận sao?" Hạ Thần hỏi, ngữ điệu đã tốt hơn nhiều.

Cố Phương Phương vẫn bình tĩnh như cũ: "Không sao, chuyện trong nhà đương nhiên quan trọng hơn em."

"Những lời này, sao anh nghe lại thấy chua chua vậy?" Tiếng cười của Hạ Thần truyền đến, Cố Phương Phương lại càng buồn bực, có nên hỏi về côgái nghe điện thoại hôm nay hay không đây?

Được rồi, sau nàyngười của anh ta nhất định sẽ không phải chỉ có một mình cô, nếu như hỏi thì anh chắc chắn sẽ không vui, vậy cần gì phải hỏi chứ? Mở một mắtnhắm một mắt đi, chỉ cần có tiền của anh ta là được rồi.

Trước kia cô cũng là một cô gái bình thường lại cao ngạo nhưng mà từ khi đếnđại học T, cô thấy rất nhiều ví dụ khiến cho cô hiểu rõ có tiền quantrọng như thế nào. Về phần tình yêu, cô cũng muốn có, cô nhất định sẽnghĩ cách để cho anh ta chỉ yêu một mình cô. Nếu như thực sự không được, vậy thì chỉ có thể đòi tiền.

"Em thật tốt." Hạ Thần ca ngợi nói.

"Đã là bạn gái của anh thì phải biết những lễ nghi cơ bản chứ, em hiểumà." Cố Phương Phương nói: "Nhưng mà, nhớ phải đền cho em."

"Tất nhiên rồi, bảo bối, em muốn cái gì?" Hạ Thần cười hỏi: "Anh sẽ cố gắng hết sức để khiến em hài lòng."

"Em muốn..." Suy nghĩ một chút, Cố Phương Phương nói ra: "Em muốn một chiếc đồng hồ."

"Được." Hạ Thần đồng ý luôn, "Còn gì nữa không?"

Lúc này có cơ hội, Cố Phương Phương tiếp tục nói: "Ách... Còn có một bộ trang sức tinh xảo nữa."

"Được, còn gì nữa không?"

Cố Phương Phương cảm thấy không có gì nữa mới nói: "Tạm thời chưa có, em chờ anh."

"Ừ, thời gian không còn sớm nữa, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, tâm tình lo lắng của Cố Phương Phương bị quét sạch, cô vui vẻ thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm qua, Nguyệt Ly ở lại nhà, Liễu Dật sợ tắc đường cho nên gọiNguyệt Ly dậy sớm, hai người ngồi trên hai chiếc xe bus khác nhau để đihọc.

Liễu Dật đến lớp, phát hiện ra trong ngăn bàn có mộtphong thư, cậu nhìn liếc qua liền vứt sang một bên, bắt đầu nghiêm túcđọc sách.

Nghỉ giữa giờ, hoa khôi của lớp tên là Tần Song đếntìm Liễu Dật để thảo luận về vấn đề học tập. Hoa khôi của lớp gặp khókhăn trong môn toán mà Liễu Dật lại là người học giỏi toán nhất lớp, hơn nữa vẻ ngoài cũng vô cùng đẹp trai.

Nhìn thấy Tần Song đangđi tới, trong mắt Liễu Dật hiện lên một tia chán ghét nhưng ngoài mặtvẫn ôn hòa cười nói: "Bạn có việc gì?"

"Bài này mình không hiểu, bạn giảng cho mình đi." Giọng nữ nũng nịu vang lên.

"Được."

Liễu Dật nghiêm túc giảng bài.

Tần Song nghe thấy giọng nói mê người của cậu, càng nghe càng mê mẩn, tình cảm đối với cậu cũng ngày càng sâu đậm.

Mỗi khi nghỉ giữa giờ Tần Song đều xuất hiện trước mặt Liễu Dật, lấy lí do là hỏi bài nhưng thực tế là để tiếp cận cậu cũng ám chỉ cậu là người cô ta đã để ý, ai cũng không thể tới đoạt.

Thời gian nghỉgiữa giờ bị chiếm đoạt, cho dù Liễu Dật có tốt tình thế nào cũng khôngnhịn được nữa, cậu nói với Tần Song: "Về sau nếu bạn có vấn đề gì thì tự mình xem kĩ lại trước đi, chỉ có một chút vấn đề nhỏ cũng đừng tới tìmmình, mình cũng cần phải nghỉ ngơi."

Cô rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp ứng: "Mình biết rồi."

Vì cậu mình sẽ thay đổi, chỉ hy vọng trong mắt cậu có thể có mình.

"Bạn còn có vấn đề gì sao?" Liễu Dật hỏi.

"Không có, cảm ơn bạn, chiều nay tan học, bạn có thể đợi mình ở cổng trường được không?"

Ánh mắt của Tần Song chứa đựng chờ mong, giọng nói mềm nhũn giống như có thể chảy ra nước.

"Có chuyện gì không?" Liễu Dật thản nhiên hỏi, dường như không có hứng thú, "Vì sao bây giờ không nói luôn?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết, quyết định như vậy nha." Nói xong, cũng không để ý Liễu Dật có đồng ý hay không, bỏ về chỗ của mình.

Liễu Dật thở dài, chuẩn bị sách vở cho tiết học sau.

Tan học, chạng vạng tối, Tần Song đã đứng chờ ở cổng trường từ sớm. Hôm nay Liễu Dật phải trực nhật, cô đã chờ thật lâu. Chờ đợi luôn khiến cho người ta cảm thấy dài đằng đẵng, cho dù chỉ là 10 phút nhưng cô lại cảm thấy giống như đã ba thu. Vì cô cảm thấy gần đây mình quấy rầy cậunhiều như vậy, vừa hay cô cũng có cớ mời cậu đi ăn cơm để cảm ơn.

Cậu đã đến, cô nhanh chóng chạy tới, cười nói: "Cậu đến rồi."

Liễu Dật hỏi: "Bạn đợi lâu rồi sao?"

"Không có, cậu đi theo mình."

Ra ngoài cổng trường, cô to gan nắm lấy tay cậu chạy về một phương hướng.

Bị cô nắm tay, Liễu Dật cau mày nói: "Tần Song, mình có thể tự đi."

Tần Song xấu hổ cười cười: "Vừa rồi mình hơi vội vàng, thật xin lỗi."

Nam sinh ngoại hình tốt, phẩm tính cũng tốt như vậy đương nhiên là muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ nhiều một chút.

"Chúng ta đang đi đâu đây?" Liễu Dật tất nhiên là sẽ không so đo với cô, mở miệng hỏi.

Đôi mắt Tần Song sáng lấp lánh: "Đến nhà hàng, mình mời cậu ăn cơm."

Liễu Dật lập tức từ chối: "Vậy thì không được, một bữa cơm ở nhà hàng rất tốn kém, cậu không cần làm vậy đâu."

Biết rõ cậu là người tiết kiệp, không phải loại người tiêu pha hoangphí, độ cong của khóe miệng không ngừng mở rộng: "Không cần lo lắng,mình có tiền."

Liễu Dật xụ mặt ra nói: "Chúng ta vẫn là học sinh, không nên xa xỉ."

Tần Song trêu đùa nói: "Cũng không phải tiền của cậu, mình không đaulòng, cậu đau lòng cái gì, chẳng lẽ cậu muốn trở thành người thế nào của mình?"

Bị cô nói như vậy, Liễu Dật nghẹn họng không biết nóinhư thế nào, bên tai lập tức đỏ lên. Tần Song nhìn thấy vẻ mặt của cậuthì vô cùng vui vẻ.

Đến nhà hàng, Tần Song đi tới vị trí yêuthích quen thuộc, gọi nhân viên phục vụ tới để cho Liễu Dật gọi món ăn.Đã đến nơi rồi, tất nhiên là không thể không nể mặt người ta, tùy ý chọn vài món ăn mình thích.

Trước khi tiếp cận Liễu Dật, Tần Songđã điều tra rõ ràng sở thích của Liễu Dật. Cậu thích các môn thể thao,đặc biệt là bóng rổ, còn biết nấu ăn. Cô vì cậu mà tìm hiểu về môn bóngrổ mà lúc trước vẫn không thích. Lúc này cô nói chuyện về chủ đề bóng rổ cho nên lúc hai người đợi đồ ăn đem lên thì cũng trò chuyện vui vẻthoải mái.

Nhiều lúc, Liễu Dật nói, cô chăm chú nghe, gươngmặt cậu hớn hở, bộ dáng tràn đầy tự tin của cậu chính là điều mà côthích nhất.

Liễu Dật và Tần Song cũng không tiếp xúc nhiều,nhiều nhất cũng chỉ là trao đổi một chút về học tập, cũng không hiểunhiều về Tần Song.

Thế nhưng cậu lại có một tật xấu, khi nóivề thứ mình yêu thích thì sẽ thao thao bất tuyệt, nhưng mà, trong lúc đó cũng chú ý đến cảm xúc của người nghe. Nếu như đối phương không có hứng thú thì cậu sẽ dừng lại, chuyển một đề tài khác.

Hiển nhiên, Tần Song là một người nguyện ý nghe cậu nói, đương nhiên là cậu càng nói càng hăng say.

Không lâu sau, đồ ăn được đem lên, hai người tập trung thưởng thức đồ ăn, đồ ăn của nhà hàng này có mùi vị thật không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.