Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 138



Sau khi Cố Kiều Niệm biết Cung Dịch gặp phiền phức, dọa cô sợ một phen.


“Người không sao chứ?”


Hách Tiểu Điềm cười ha ha: “Chị nghe em nói hết, cha của Hoàng Hi đó là một người cương trực, đại khái hiểu rõ tình hình, biết con trai ông ta ức hiếp người nên cho Hoàng Hi cái bạt tai ở trước mặt mọi người, còn bắt cậu ta phải xin lỗi Cung Dịch.”


“Hả?” Cố Kiều Niệm tỏ vẻ ngạc nhiên.


Nghĩ thế nào thì câu chuyện này cũng không nên đi theo hướng này được?


“May mà gặp phải người cha cương trực, nếu không con trai thân cô thế cô của em phải làm sao đây?” Hách Tiểu Điềm nhìn Cố Kiều Niệm: “Lúc này, nếu có ông chủ lương thiện, tuyệt vời lại hào phóng đó ký với tên nhóc đáng thương nhỏ bé đó thì tốt xấu gì cậu ta cũng có chỗ dựa.”


“Tiếc là không có.”


Tuy đã bao Cung Dịch rồi nhưng Cố Kiều Niệm vẫn không định ký với anh.


Một là bởi vì cô đã lên kế hoạch xong xuôi rồi, sau khi cuộc thi kết thúc sẽ cắt đứt mối quan hệ kỳ quái này.


Hai là kiếp trước Cung Dịch phát triển cực kỳ tốt, chứng tỏ sau này anh có một tập đoàn rất lớn.


Dựa vào hai điểm trên, không ký.


Hách Tiểu Điềm lập tức ủ rũ.


Cố Kiều Niệm nắm điện thoại, do dự hết lần này đến lần khác vẫn không gửi tin nhắn hỏi thăm Cung Dịch.


Một người đàn ông như cậu ta, đối diện với loại chuyện này chắc có thể giải quyết được.


Cô không thể nuông chiêu một đỉnh lưu trong tương lai thành tên bám váy được!


Ngồi một lúc, Cố Kiều Niệm nhìn Hách Tiểu Điềm: “Xác nhận không có bị đánh?”


“Xác nhận!” Hách Tiểu Điềm gật đầu.


Cố Kiều Niệm cũng gật đầu: “Vậy thì tốt.”


Hách Tiểu Điềm: “…”


Rõ ràng là rất quan tâm con của em!


Tại sao lại không ký!


Tại sao!


Chẳng bao lâu sau, Hách Tiểu Điềm đã rời đi.


Sau khi cô ấy đi, Cố Kiều Niệm có hơi không ngồi yên được, không đích thân xác nhận Cung Dịch không sao thì trong lòng cô vẫn luôn bất an.


“Bỏ đi, gọi điện thoại hỏi thử, có thể biến cậu ta thành kẻ bám váy được à?”


Sau khi thành công thuyết phục bản thân.


Cố Kiều Niệm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Cung Dịch.


Gần như đồng thời, Tư Bắc gọi điện thoại đến.


Nụ cười trên mặt Cố Kiều Niệm nhanh chóng biến mất.


Cô nhận điện thoại: “Xin chào.”


“Cô Cố, bây giờ có tiện gặp tôi không?” Ở đầu dây bên kia, Tư Bắc ôn hòa hỏi.


“Không tiện, có gì cứ nói qua điện thoại.” Cố Kiều Niệm trực tiếp từ chối gặp mặt.


Cô không hề có ác ý với anh em Tư Bắc nhưng cũng không có hảo cảm. Sau này không phát sinh quan hệ là tốt nhất.


Tư Bắc trầm mặc một lát: “Tôi lấy CCTV trong phòng hóa trang tối qua về nhà rồi.”


Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày.


Thu thập chứng cứ?


“Tua đi tua lại xem rất nhiều lần.” Tư Bắc lại ngừng một chút: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng.”


Cố Kiều Niệm: “…”


“Nhà chúng tôi không có con gái, một đám đàn ông lớn tuổi chăm sóc cô gái nhỏ, ngoại trừ cưng chiều thì cũng không biết phải dạy dỗ thế nào.” Tư Bắc im lặng một hồi: “Gây tổn hại đến cô, thật sự rất xin lỗi.”


Cố Kiều Niệm hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Tư Bắc sẽ gọi điện thoại xin lỗi cô.


“Xin lỗi thì không cần, sau này đừng để cô ta tới gây chuyện với tôi là được rồi.” Cố Kiều Niệm trả lời.


Cô không cảm thấy mình làm sai gì cả, cũng không muốn nhận lời xin lỗi của đối phương.


Đâm người ta một nhát, một câu xin lỗi có thể có tác dụng gì?


“Em ấy sẽ không như thế nữa.” Tư Bắc đáp.


“Vậy thì tốt.” Cố Kiều Niệm đáp một tiếng: “Anh còn chuyện gì khác không?”


Bên đó yên tĩnh một lúc.


“Hết rồi, cô làm việc đi.”


Cố Kiều Niệm ngắt điện thoại.


Tư Bắc nhìn Tư Hân Nhiễm: “Anh nói rồi, xin lỗi cô ấy không có tác dụng gì đâu.”


Mắt của Tư Hân Nhiễm sưng đỏ sau đó lầm bầm: “Không chấp nhận thì thôi.”


Tư Bắc thở dài một hơi, sau đó đến trước mặt cô ta ngồi xổm xuống: “Hân Nhiễm, em nghe cô ấy nói rồi đấy, sau này đừng có như thế nữa, được không?”


Tư Hân Nhiễm vỗ lên mặt, tỏ ra quật cường, không lên tiếng.


Cứ vậy đi.


Cố Kiều Niệm đánh vào mặt thiên kim nhà tài phiệt, lúc đầu oanh oanh liệt liệt, sau đó im hơi lặng tiếng thu đuôi.


Sau khi Thần tượng quốc dân phát sóng, tổ tiết mục thu về lợi nhuận gấp ba lần so với dự kiến.


Nghiêm Trình Thành vui sướng.


Ở hội nghị trù tính, vung bút phê chuẩn một phân đoạn quay ngoài trời, hào phóng bao một hòn đảo để tiện ghi hình.


Sau lần công bố loại đầu tiên, tuyển thủ vẫn chưa bị loại sẽ vào đảo ở, tiến hành ghi hình trò chơi ngoài trời và công bố cố vấn hợp tác chung sân khấu.


Mà cách đợt công bố bỏ phiếu loại đầu tiên, chỉ còn bốn ngày.


Bầu không khí trong trại huấn luyện trở nên nặng nề bởi vì sắp đến đợt công bố loại.


Bởi vì gần đây không có buổi ghi hình quan trọng, sau khi bị đánh, Vưu Vi lập tức lấy lý do ngã bệnh rời khỏi trại huấn luyện.


Chớp mắt, ngày công bố danh sách loại đã đến.


Đúng theo dự báo thời tiết, mới sáng sớm đã bắt đầu mưa lớn.


Bầu trời đen nghịt đè lên thành phố, đè lên tâm trạng con người, cũng theo đó sa sầm.


Hôm nay, Cố Kiều Niệm mặc tây trang màu đen thẫm, tóc dài chấm vai, môi đỏ rực lửa, vẫn rất lạnh lùng.


Bởi vì là đợt công bố danh sách loại đầu tiên, cộng với sau khi công bố xong, một số người sẽ phải cùng xuất phát đến đảo tiến hành ghi hình một thời gian, cho nên các cố vẫn đều đến hết.


Các cố vấn đều đã xem qua danh sách trước đó.


Đều là người trong dự kiến, diện mạo không xuất chúng, tài nghệ cũng không có chút điểm sáng.


Sau khi phát sóng hai kỳ, đều không có chút ký ức nào, loại người này, hiển nhiên là bị loại ngay vòng đầu tiên.


Bảng xếp hạng do Cố Kiều Niệm phụ trách công bố.


Người thăng hạng, sau khi nghe tên lập tức đứng ra sau Cố Kiều Niệm.


Người không có tên thì ở tại chỗ.


Rất nhanh, ngoại trừ người đứng nhất và người xếp cuối cùng, toàn bộ đều đã công bố xong.


Lúc này, hầu hết các tuyển thủ đứng đầu đều đứng phía sau Cố Kiều Niệm.


Vưu Vi cũng có, bởi vì có fans làm nền tảng nên thứ hạng của anh ta không thấp, xếp thứ năm.


“Bây giờ, chúng tôi sẽ công bố người đứng đầu danh sách bỏ phiếu lần một.”


Giọng điệu của Cố Kiều Niệm chậm rãi, khẽ nhíu mày quan sát những người còn ở lại trước mặt.


“Cung Dịch!”


“Chắc chắn là Cung Dịch!”


Sau lưng cô, có đồng đội cũ của Cung Dịch không kiềm chế được hò hét tên Cung Dịch.


Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, cười đến mức hai vai run lên: “Tôi nghe thấy tiếng hô Cung Dịch rất to. Vậy thì, sẽ là Cung Dịch chứ?”


Cô vừa nói vừa nhìn xuống Cung Dịch đang lẫn trong đám người.


Toàn thân tên nhóc này, cho dù là một cọng tóc cũng tràn ngập cảm giác ưu việt.


Anh đứng ở chỗ đó, cho dù không nói lời nào, cho dù người khác không quen biết anh, cũng sẽ vừa nhìn đã cảm thấy anh chính là người xếp hạng một ở đây.


Thành thực mà nói, cuộc đời anh vẫn luôn đơn điệu, tẻ nhạt và vô vị.


Giống như Nghiêm Trình Thành đã nói, quả thực anh có thể giống như một con tắc kè hoa, ở hoàn cảnh nào, biến thành người như thế nào, đều có thể làm tốt hết tất thảy những thứ liên quan.


Nhưng… có thể làm tốt nhất không có nghĩa là anh thích.


Vốn dĩ Cung Dịch cho rằng trên thế giới này vốn không tồn tại chuyện có thể khiến lòng anh dậy sóng, nhưng bây giờ có rồi.


Ví dụ Cố Kiều Niệm lặp đi lặp lại tên của anh ở trước mặt nhiều người như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.