Lúc Nghiêm Trình Thành biết Cung Dịch, cuộc sống của Cung Dịch đã được bật hack rồi.
Theo lý mà nói.
Cho dù Cung Dịch làm cái gì đi chăng nữa, Nghiêm Trình Thành cũng không nên ngạc nhiên mới đúng.
Nhưng vào lúc này đây.
Nghiêm Trình Thành nhìn Cung Dịch, dấu hỏi chấm đen xì hiện lên trên mặt.
Nghiêm Trình Thành đã đủ ngạc nhiên khi Cung Dịch lên sóng chương trình của mình rồi.
Bây giờ anh vừa mới quyết định bỏ thi đấu.
Đã lập tức muốn theo đuổi cô vợ trẻ đi diễn kịch sao?
Cung Dịch… Làm diễn viên?
Nghĩ kỹ lại…
Dường như tắc kè hoa làm diễn viên không ổn cho lắm.
“Vì để theo đuổi Kiều Kiều mà cậu thật sự liều cái mạng già luôn sao.” Nghiêm Trình Thành giơ ngón tay cái lên, khâm phục từ tận đáy lòng.
Cung Dịch không đáp lại Nghiêm Trình Thành.
Anh muốn làm chuyện này.
Không phải là vì Cố Kiều Niệm, mà là vì thỏa mãn chính mình.
Hiểu nhau, thương yêu nhau đến đầu bạc răng long.
Lãng mạn biết bao nhiêu.
Có ý nghĩa biết bao nhiêu.
Nghiêm Trình Thành hiểu rõ Cung Dịch.
Anh đã quyết định chuyện gì rồi, thì dù trời đất có sụp xuống thì cũng sẽ không thay đổi.
Nghiêm Trình Thành nhanh chóng lấy danh nghĩa ông chủ đứng sau hậu trường của Cung Dịch để sắp xếp chuyện này.
Phòng của Cố Kiều Niệm.
Ngay dưới tầng của Cung Dịch.
Cô đã thay xong quần áo.
Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc của nhân viên công tác trong phòng khách: “Trời ơi! Đẹp quá đi mất!”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh hoàng hôn đẹp như vậy.”
Cố Kiều Niệm vô thức liếc mắt nhìn.
Trên đại dương bao la bát ngát.
Ánh hoàng hôn màu đỏ dát một tầng viền vàng lên trên đám mây đen, mặt trời như quả trứng vịt vàng dần dần lặn xuống từ đường chân trời.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng…
Không biết có phải vì kiếp trước chết ở dưới biển hay không.
Cố Kiều Niệm không thích cảnh đẹp này cho lắm.
“Đây gọi là thời điểm hỗn loạn, bề ngoài thì rạng rỡ nhưng tất cả đều là cạm bẫy.” Cố Kiều Niệm đi đến, buột miệng nói.
Mọi người nhìn về phía cô: “Thời điểm hỗn loạn?”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm ngồi xuống: “Ban ngày và ban đêm xen kẽ khi mặt trời lặn giữa hoàng hôn, trong đó sẽ có một khoảng thời gian trùng lặp giữa ngày và đêm. Cái đó gọi là thời điểm hỗn loạn.”
“Còn có loại kiến thức này sao?” Hách Tiểu Điềm ngỡ ngàng: “Tại sao Kiều Kiều lại biết?”
“Chị…”
Cố Kiều Niệm đang định nói tại sao mình biết.
Nhưng sau khi mở miệng.
Trong đầu cô lại không có chút thông tin tương ứng nào.
Đúng vậy…
Tại sao cô lại biết chuyện này nhỉ?
“Chị đọc được trong sách, quên mất rồi.” Cố Kiều Niệm lắc đầu.
Ừm…
Rốt cuộc mình nghe nói ở đâu nhỉ?
“Em không quan tâm, đẹp là được rồi.” Hách Tiểu Điềm có biệt danh là “nghĩ thoáng”, không bao giờ để tâm đến mấy chuyện vụn vặt. Cô ấy vui vẻ hớn hở:
“Kiều Kiều, lâu lắm rồi tài khoản studio chưa cập nhật ảnh thường ngày của chị.
Nào nào, chị đến đứng trước cửa sổ đi, em chụp cho chị một tấm.”
Từ trước đến nay, Cố Kiều Niệm rất phối hợp với nhân viên trong công việc.
Cho dù cô không thích thời điểm hỗn loạn này, nhưng vẫn đi đến trước cửa sổ.
Ánh vàng buổi chiều tà tạo nên ánh sáng tự nhiên tuyệt đẹp.
Hách Tiểu Điềm nhanh chóng chụp, sau đó cả nhóm vỗ tay khen bức ảnh.
“Bỗng nhiên chị không biết Kiều nhà mình rực rỡ hay là ánh hoàng hôn rực rỡ nữa.” Hách Tiểu Điều phấn khởi nhìn bức ảnh, nhưng Cố Kiều Niệm lại không thấy thích thú gì.
Cô vừa mới nói nhìn vẻ ngoài thì thời điểm hỗn loạn rất đẹp, nhưng tất cả chỉ là cạm bẫy.
Nhưng cô không thể nhớ ra được.
Cạm bẫy là gì?
Thậm chí sau khi ngồi xuống, cô còn lấy điện thoại ra kiểm tra một chút.
Ở trên mạng có rất nhiều kết quả tìm kiếm liên quan đến thời điểm hỗn loạn, nhưng về cơ bản đều hữu dụng trong các loại tiểu thuyết.
Không hề có kiểu như cô vừa mới nói.
Cố Kiều Niệm càng ngày càng bực bội.
May mà lúc này sắp bắt đầu ghi hình.
Trước khi làm việc, Cố Kiều Niệm phải vứt hết sự nghi ngờ và mơ hồ về vấn đề nhỏ này sang một bên.
Các học viên và huấn luyện viên lần lượt quay trở về phòng, đặt đồ của mình xuống.
Bọn họ thay quần áo xong rồi tạo một dáng phù hợp với bãi biển.
Trước khi mặt trời khuất bóng sau chân trời, bọn họ đi đến bãi biển để tập hợp.
Cố Kiều Niệm đến sớm hơn một chút so với học viên.
Dưới ánh đèn.
Cô nhìn thấy các thiếu niên khoẻ mạnh cường tráng đang chạy nhảy hồn nhiên dưới ánh nắng.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cũng không khỏi cảm thán.
Nghiêm Trình Thành thật sự rất giỏi trong việc lập thế hoạch.
Ai mà chẳng muốn thưởng thức sức sống của cơ thể tuổi trẻ ở trên bãi biển đầy ánh nắng này chứ?
Cố Kiều Niệm đang nhìn.
Cung Dịch và những thực tập sinh khác xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt.
Cố Kiều Niệm lập tức ngồi thẳng người lên.
Ánh mắt cũng không còn nhìn lung tung nữa.
Cô làm như vậy khoảng hai ba giây.
Cố Kiều Niệm: “…”
Cố Kiều Niệm, mày vừa mới làm cái gì vậy?
Chẳng phải chỉ là Cố Dịch đến thôi sao? Ảnh hưởng đến việc mày ngắm phong cảnh sao?
Rốt cuộc tại sao mày lại thấy chột dạ giống như bị bắt gian vậy?
“PD!”
Giống như tất cả các thực tập sinh khác khi đến đây, đám người Cung Dịch lần lượt chào hỏi huấn luyện viên .
Khi chào Cố Kiều Niệm, bọn họ chào to hơn.
Cố Kiều Niệm mặc một chiếc váy dài kiểu resort, mái tóc hiếm khi được búi lên, bên tai còn cài một bông hoa chi đại rất đẹp. Nếu như không phải khí thế của cô đang đè nén ở nơi nào đó.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Nói cô là học sinh cấp ba thì cũng có người tin.
“Lát nữa các cậu hãy thể hiện cho tốt, bữa tối nay của các cậu là bữa tiệc lớn hay là cháo loãng thì cũng phải xem lát nữa có thể thắng trò chơi được hay không.” Cố Kiều Niệm cởi mở nói.
Các thiếu niên nhanh chóng trở nên náo nhiệt, ai cũng đấm lên ngực rồi sau đó chỉ vào Cố Kiều Niệm: “PD, cô hãy nhìn kỹ nhé. Lát nữa tôi sẽ cho cô thấy thế nào là mãnh nam xuất sơn.”
Trước kia mấy người này cùng một nhóm với Cung Dịch.
Vóc dáng của bọn họ đều rất cân đối, năng lực nghiệp vụ cũng rất rốt, tướng tá
cũng cao to.
Ngoại trừ hơi ngốc nghếch ra thì nhìn bọn họ thật sự đánh đâu thắng đó, không gì cản được.
Nhìn những người này nhiệt tình và lôi kéo Cố Dịch vào nhóm.
Cố Kiều Niệm còn nghĩ tối hôm nay bữa tối của những chàng trai này đã được sắp xếp rồi.
Nhưng…
Cô không thể được ngờ rằng.
Nhóm này thoạt nhìn thì có sức mạnh mạnh nhất…
Nhưng vòng đầu tiên của trò chơi bóng chuyền trên bãi cát đã bị loại.
Cố Kiều Niệm đứng trong khu vực ban giám khảo, nhìn sáu dũng sĩ thất bại thảm hại ở vòng đầu tiên đi về phía mình.
“Mãnh nam xuất núi?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Các thiếu niên: “…”
Còn về Cung Dịch.
Phần thể hiện của anh khá là tốt.
Nhưng…
Trong cuộc thi thể thao, tất cả những thành viên ngốc nghếch đó đều không di chuyển được.
“PD, có lẽ… Bên đó đang chuẩn bị bữa tiệc xa hoa vào đêm nay sao?” Một cậu thiếu niên nhìn về các loại tôm hùm cực lớn đang được vận chuyển ở phía xa xa, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là món ăn xa xỉ.
Cố Kiều Niệm cũng liếc nhìn, sau đó gật đầu với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Các cậu ở bên kia.”
Mọi người lần lượt nhìn về phía Cố Kiều Niệm chỉ.
Quả nhiên cháo loãng vẫn là cháo loãng!
Ngay cả một con cá nhỏ cũng không có.
Nhóm nhỏ sáu người kên lên ai oán.
Chỉ có Cung Dịch là bình tĩnh nhất.
Cuộc thi kết thúc.
Bên thắng vui sướng nhảy cẫng lên, vừa gào vừa rống vừa chạy nhảy về phía bữa tiệc lớn giống như bầy khỉ đói đến phát điên.
Bên thua.
Cầm bát cháo loãng, nhìn ai cũng có vẻ “sắp chết rồi” rất đáng thương. Khúc Mộc lắc đầu: “Bên thua là tất cả thành viên lớp A.”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn.
Hừ, đúng thật là.
Đi ra ngoài mấy vòng, tất cả bọn họ đều đang bưng bát cháo loãng.
Kết thúc ngày ghi hình đầu tiên trong niềm vui và nỗi buồn của mỗi người.
Cung Dịch về phòng mình.
Tắm rửa sạch sẽ.
Điện thoại bỗng vang lên.
Một lúc sau.
Cung Dịch mở cửa phòng ra.
Một người đội mũ, đeo kính và khẩu trang đứng trước cửa, gần như che kín mít mình.
“Kiều Kiều sợ tối nay anh ăn không no, cho nên cho anh cái này.”
Người vừa mới lên tiếng là Chu Chu.