Nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch?
Nhưng Cung Dịch rất thích câu này.
Vốn đã không sạch rồi,có gì mà phải rửa?
Huống hồ, theo lý thuyết, nước Hoàng Hà là màu vàng, càng tẩy thì càng ố.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Cung Dịch ngoan ngoãn nói.
“Còn dám có lần sau?” Cố Kiều Niệm nắm cằm cậu, nghiến răng, làm mặt hung dữ cảnh cáo.
Cung Dịch để cô nắm cằm, thậm chí rất phối hợp ngẩng đầu nhìn cô.
Cung Dịch, cái người này là tập hợp các mặt đối lập.
Bọn họ nói, Cung Dịch có tính cách phản xã hội, tàn nhẫn, ác độc không có tình cảm.
Nhưng Cung Dịch trong mắt Cố Kiều Niệm lại là người đáng thương bị lãng quên trong trung tâm vũ trụ, ngoan ngoãn, dễ thương, có hiền có dữ, nhất là…
Không lâu trước đây, anh còn cực kỳ thích chiếm hữu cướp đoạt tất cả mọi thứ với cô.
Nhưng bây giờ…
Anh lại nhìn cô như thế này.
Cực kỳ thuần khiết, giống như cô mới là tên lưu manh trói buộc anh trong lòng, hết lần này đến lần khác cướp đoạt, ức hiếp!
“Đôi mắt này của cậu rất biết lừa người khác.”
Cố Kiều Niệm nói, lại nhẹ nhàng che mắt Cung Dịch.
Cung Dịch nhắm mắt lại.
Lông mi quét qua lòng bàn tay Cố Kiều Niệm, cô chợt cảm thấy cả người tê tái.
Ánh mắt Cố Kiều Niệm lướt qua môi mỏng của Cung Dịch.
Cậu nhóc này, dáng vẻ hơi ngẩng đầu, vô cùng khêu gợi, quyến rũ gần chết.
Cố Kiều Niệm thoáng do dự.
Vẫn không nhịn được tiến đến gần hôn anh.
“Chị, mắt tôi biết lừa người, chị hôn tôi làm gì?” Một tay Cung Dịch ôm eo Cố Kiều Niệm, chầm chậm hỏi.
Cố Kiều Niệm lại hôn anh.
Lần này dùng sức nhiều hơn chút: “Nhóc hồ ly, mắt mũi miệng, chỗ nào cũng lừa người!”
Cung Dịch cũng không phản bác.
Nụ cười ở khóe môi càng sâu hơn.
Cố Kiều Niệm thấy cả.
Cô có thể cảm nhận rõ được lòng mình bị Cung Dịch hòa tan.
Anh thật sự rất dễ thương.
Cau mày hay tươi tắn đều có thể dễ thương đến mức chạm đến tận tim cô.
Ban đầu.
Cố Kiều Niệm vẫn không biết, kiếp trước mình và Cung Dịch có liên hệ gì.
Cô cắn răng hạ quyết tâm, dù Cung Dịch là ai, nguy hiểm bao nhiêu, có thể dẫn đến phiền phức cho bản thân lớn thế nào, cô cũng cần anh!
Cố Kiều Niệm biết rõ bản thân không chống cự lại Cung Dịch được.
Dứt khoát khỏi chống cự.
Kết quả thế nào cô tạm thời không quan tâm, cứ hạnh phúc thỏa thích trước rồi nói sau.
Bây giờ.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cũng rất rõ.
Dù không có liên hệ kiếp trước.
Cô cũng hoàn toàn đắm chìm rồi.
Cô sẽ không cho phép có người khác bá chiếm cơ thể tâm trí cô, còn khiến cô ngọt như mật vậy.
Cô!
Muốn một kết quả!
Muốn một kết quả cùng anh đi mãi!
“Ngoan.”
Cố Kiều Niệm hôn môi anh.
“Hở?”
Cung Dịch hở một tiếng.
“Không phải cậu muốn lồng vàng sao?”
“Tôi cho cậu.”
*
Hai người mê muội cơ thể và nhan sắc của nhau.
Không làm được hành vi cấm dục.
Sáng sớm ngày thứ hai Cố Kiều Niệm phải ra ngoài tham dự sự kiện.
Hai người ăn tối, cùng xem kịch bản mục lục rồi ngủ sớm.
Lúc bắt đầu.
Chỉ hôn chúc ngủ ngon.
Hôn tới hôn lui.
Lửa cháy bừng bừng.
Đến cuối cùng, vẫn quấn nhau triền miên đến hừng sáng.
Cung Dịch lấy được lồng vàng tha thiết mong ước, dù không ăn no.
Nhưng vẫn vui vẻ ôm Cố Kiều Niệm ngủ.
Năm giờ sáng.
Đồng hồ báo thức của Cố Kiều Niệm reo lên.
Cung Dịch dậy sớm hơn cô, giơ tay ấn tắt báo thức.
Sau đó anh nửa ngồi nửa nằm sáp lại gần Cố Kiều Niệm, cọ cọ chóp mũi lên má cô: “Báo thức reo rồi.”
Cố Kiều Niệm không phải người mê ngủ nướng.
Dù đêm trước quay phim muộn thế nào, ngày hôm sau có việc cô đều có thể dậy đúng giờ.
Nhưng có câu nói thế này,
Tình yêu là áo giáp cũng là điểm yếu đuối.
Áo giáp là để mặc lên người, điểm yếu đuối thì có thể cho người yêu xem.
Cô tình nguyện nhõng nhẽo hơn trước mặt Cung Dịch.
Cô thích Cung Dịch dỗ dành cô.
“Con heo nhỏ?”
Thấy Cố Kiều Niệm không dậy, Cung Dịch nhẹ nhàng xoa mặt cô, lại đổi cách gọi.
“Còn không dậy nữa à?” Cung Dịch thổi thổi, gặm gặm vành tai Cố Kiều Niệm: “Chú sói xám muốn ăn con heo nhỏ.”
Chú sói xám nói.
Ôm eo con heo nhỏ, kéo vào trong lòng.
Khoảng cách thế này.
Công cụ gây án của chú sói xám đối với heo con cũng không cần quá rõ ràng.
“Dậy đi! Dậy đi!”
Cố Kiều Niệm nhanh chóng thức dậy.
Cung Dịch ngồi trên giường nhìn cô cười, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Mở đèn.
Cố Kiều Niệm nhìn vào gương, nhìn gương mặt ửng đỏ của mình.
Không chỉ ửng đỏ.
Còn nóng hầm hập!
Cô nhìn thoáng về phía Cung Dịch.
Gọi dậy thì gọi dậy… Đột nhiên làm chuyện cổ tích biến thành đen tối vậy?
Sau này sao cô có thể nhìn thẳng vào chuyện cổ tích sói xám?”
Vừa đánh răng rửa mặt xong.
Điện thoại của Chu Chu gọi đến đúng giờ.
Cung Dịch đưa điện thoại cho cô.
Cố Kiều Niệm giữ ý định, lúc nhận điện thoại, che miệng Cung Dịch.
Che rồi cô mới hồi hồn.
Cảm thấy mình quá ấu trĩ.
“Dậy rồi à?”
“Ừm, thay đồ sẽ lập tức đến.” Cố Kiều Niệm nói.
Bây giờ.
Cung Dịch kéo tay che miệng anh của cô, kéo rồi lại kéo.
Cung Dịch lại dùng ánh mắt vừa thuần khiết vừa mong mỏi nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng, khẽ hôn hôn lên tay cô.
Dòng điện chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu trong chớp mắt.
“Được, đúng rồi, chi bằng chị hỏi Cung Dịch chuyện hợp đồng quản lý? Nếu anh ấy có dự tính của bản thân thì đội ngũ nhân viên trước đây làm giúp anh ấy,
em qua chỗ Hàn Tinh Trần.”
“Biết rồi.”
Cố Kiều Niệm khẽ đáp.
“Sao giọng chị run vậy?” Chu Chu nghi ngờ hỏi.
“Đụng trúng cạnh bàn, đau.” Cố Kiều Niệm mơ hồ đáp: “Cúp máy đây, chị qua ngay.”
Cô nói dứt câu, không đợi Chu Chu lên tiếng đã cúp máy.
Sau đó cô bổ nhào qua đè Cung Dịch: “Chơi vui không?”
“Vui.”
Cung Dịch gật đầu.
Rồi lại siết tay Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm khóc không được, cười không xong: “Giờ tôi đi đây, cậu ngủ thêm một lúc đi, sau đó ngoan ngoãn đi học.”
“Được.”
Cung Dịch gật gật đầu.
“Ngoan.”
Cố Kiều Niệm hôn anh.
Sau đó rời khỏi giường.
Thay đồ rồi nhanh chóng đi.
Mùa thu vừa đến.
Các hoạt động thảm đỏ, trao giải cứ lũ lượt kéo đến.
Hôm nay Cố Kiều Niệm phải tham gia buổi lễ hàng năm của hiệp hội điện ảnh.
Hai năm gần đây cô không có tác phẩm điện ảnh hay, thân phận lần này là khách quý trao giải được mời.
Trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu.
Còn có một ngày hội xem phim.
Chín giờ Cố Kiều Niệm phải đến sảnh buổi lễ để ký tên.
Cô đi một mạch đi đến đối diện.
Lúc thay giày ở lối vào mới nhớ đến chuyện vừa nãy Chu Chu bảo cô hỏi.
Vừa nãy cô bị tiểu yêu tinh câu hồn.
Cúp điện thoại xong cũng quăng chuyện này lên chín tầng mây.
Không còn cách nào.
Cô chỉ chỉ có thể vội vàng gửi tin nhắn Wechat hỏi Cung Dịch ở lối vào.
Một lúc sau.
Cung Dịch trả lời: “Tôi sao cũng được, chị quyết định đi.”
“Tôi quyết định?”
Cố Kiều Niệm lẩm bẩm.
Cung Dịch vào công ty của cô, chắc chắn sẽ dẫn đến chủ đề rất lớn.
Với lại…
Dựa vào hiểu biết của cô đối với bloggers.
Có thể…
Người ta sẽ vịn vào chuyện này “đóng đinh” Cung Dịch chính là chó săn nhỏ mà cô bao nuôi!