Khách sạn có phòng y tế.
Cố Kiều Niệm đưa Cung Dịch đến đó.
“Rất xin lỗi hai vị, người kia ở địa phương chúng tôi…” Nhân viên quản lý tiền sảnh theo sau vào phòng y tế, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Côn đồ sao?” Cố Kiều Niệm nhìn bác sĩ băng bó vết thương cho Cung Dịch, nhíu mày hỏi.
“Đúng, chính là ý đó. Nhà anh ta có chỗ dựa lớn ở địa phương này.” Vị quản lý thở dài: “Bình thường uống rượu là lại đến đây phá rối, mọi người sợ bị trả thù nên chỉ có thể chịu đựng. Không ngờ lần này anh ta lại có gan lớn đến mức dám đùa giỡn cô Cố.”
Cố Kiều Niệm nghe vậy, mày càng nhíu chặt hơn.
“Bây giờ bị đánh, không chừng anh ta đang tính làm thế nào để quậy nữa…” Quản lý mang vẻ mặt đau khổ.
“Anh ta sẽ không làm loạn nữa đâu.” Cung Dịch thu tay về.
Cố Kiều Niệm nhìn anh, trong lòng khẽ động.
Sao lại nói anh ta sẽ không làm loạn nữa?
Cung Dịch định giết anh ta luôn hả?
Không được!
Người có tính cách chống đối xã hội, một khi đã giết người thì sẽ không thể quay đầu.
“Bác sĩ, có cần tiêm ngừa không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Không cần, miệng vết thương khá nông, khử trùng xong, ngày thường để ý vệ sinh sạch sẽ một chút là được.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Cố Kiều Niệm nói xong thì đứng dậy: “Cung Dịch, nếu không vấn đề gì nữa thì đi thôi, đừng để đạo diễn chờ lâu.”
“Ừm.”
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch rời phòng y tế.
“Cậu không được phép lấy mạng người ta đâu đấy!!” Cố Kiều Niệm hạ giọng nói.
Cô không hiểu sao mình lại vô duyên vô cớ hoảng loạn.
Chắc chắn là vì chuyện này.
“Tôi không giết người.” Cung Dịch trả lời, sau đó nâng cánh tay bị thương lên: “Chỉ là khiến gã phải trả giá một chút mà thôi.”
*
Lão Bưu tới bệnh viện mới biết được, tên mặt trắng lúc nãy mặt không đổi sắc vặn tay anh ta một chút đã gãy xương, ngay cả cổ cũng trật khớp.
“Tao sẽ băm vằm chúng mày, cứ chờ đó! Ngày mai tao dẫn người xuống đây quét sạch đoàn phim của chúng mày!” Lão Bưu tức giận không thôi, la lối ồn ào.
Bên ngoài có mấy người mặc quần áo cảnh sát đi vào.
“Hồ Bưu?”
“Là tao! Sao nào?”
“Chúng tôi nhận được tin báo, anh đang bị nghi ngờ liên quan đến nhiều vụ săn bắt và buôn bán động vật được nhà nước bảo vệ, mời anh đi theo chúng tôi để điều tra.”
Hồ Bưu kinh ngạc, lập tức nói: “Phó sở trưởng của mấy người là cậu của tao…”1
“Nhóc con, chúng tôi là công an tỉnh, chuyện của cậu anh đi theo chúng tôi sẽ rõ.”
Hồ Bưu choáng váng.
Sao lại kinh động đến cả tỉnh vậy?
“Tao không làm gì cả, mấy người không được bắt người mà không có bằng chứng.” Hồ Bưu bắt đầu ồn ào.
“Yên tâm, người tố giác đã cung cấp đầy đủ bằng chứng, ảnh chụp, video về thời gian anh phạm tội, anh không hề oan uổng!”
Hồ Bưu suy sụp.
Còn có cả ảnh chụp và video?
Ai vậy! Là kẻ chết tiệt nào đã bán đứng anh ta?
Những thứ khác không nói, nhưng trong lòng Hồ Bưu rõ nhất, số lượng động vật quý hiếm và được bảo vệ mà anh ta buôn bán hay giết hại cộng lại cũng đủ để kết tội tử hình!
*
Nơi đoàn làm phim tổ chức liên hoan.
Cả tối nay mọi người đều khen ngợi Cung Dịch.
“Trước giờ còn sợ Tiểu Cung khó diễn mấy cảnh đánh đấm, nào ngờ cậu ta lại biết võ! Hai trận đánh vừa rồi nếu không luyện bảy tám năm cũng chưa chắc đã được!” Chỉ đạo võ thuật cười hớn hở nói: “Đạo diễn à! Tôi cảm thấy vai diễn của Cung Dịch nên điều chỉnh, tăng độ khó thêm chút nữa.”
Cung Dịch vẫn lễ phép nghe mọi người nói.
Buổi liên hoan sắp kết thúc, điện thoại anh bỗng reo lên, có người tin nhắn đến.
“Thưa anh, mọi chuyện đều được xử lý ổn thoả, người của tỉnh đã điều tra xong vụ mua bán động vật hoang dã, người kia cũng bị bắt đi rồi.”
Cung Dịch xem tin nhắn xong thì xóa ngay.
Trên thế giới này không có bí mật nào là mãi mãi giữ kín.
Huống chi tên Hồ Bưu kia ngu ngốc, cảm thấy bản thân có chút quan hệ đã đi rêu rao khắp nơi.
Để điều tra anh ta thì không hề khó.
Cung Dịch không giết người nhưng không có nghĩa anh sẽ để thứ mình thấy chướng mắt sống sót.
Thị trấn nhỏ vào ban đêm rất yên tĩnh.
Cửa hàng dê nướng nguyên con treo những tấm biển đầy màu sắc mời chào.
Pháo hoa nổ khắp nơi.
Cung Dịch tắt điện thoại, nghiêm túc nghe các tiền bối nói chuyện.
Mỗi lần nghe thấy ai khen Cố Kiều Niệm, khuôn mặt anh sẽ trở nên nhu hoà, nhưng nghe thấy mọi người khen mình thì lại không có phản ứng gì.
Mộ bữa tối vui vẻ đã kết thúc.
Đoàn người tốp năm tốp ba rời đi.
Biên kịch, đạo diễn, chỉ đạo võ thuật cùng với Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đi cuối cùng với nhau.
Mọi người nói về lễ khai máy vào ngày kia, còn nhắc cả cảnh hôn mấy hôm trước nữa.
“Cung Dịch à! Đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô giáo Cố của cậu đấy, nhớ thể hiện cho tốt.” Đạo diễn đã uống chút rượu, hơn nữa Trần Ninh Ninh không tới phá nên ông ta đang rất vui.
“Tôi sẽ cố gắng.” Cung Dịch đáp: “Cô giáo Cố, nếu lúc đó tôi làm không tốt, mong chị bỏ quá cho, tôi sẽ cố học thật nhanh.”
Cố Kiều Niệm rũ mắt, gương mặt nóng lên.
Đồ yêu tinh.
Giả bộ ngây thơ cái gì!
“Cô giáo Cố của cậu rất chuyên nghiệp, mười mấy tuổi đã đóng phim, mùa đông trời lạnh vẫn xuống nước, thời tiết âm mấy độ, mặc áo khoác còn lạnh đến run!” Chỉ đạo võ thuật từng hợp tác với Cố Kiều Niệm nói ngay.
“Nên làm mà…” Cố Kiều Niệm đáp lời.
“Các tiền bối yên tâm, tôi sẽ cố học hỏi cô giáo Cố.” Cung Dịch nói.
“Cu cậu này đẹp trai, cũng không ỷ vào nổi tiếng mà kiêu ngạo. Khiêm tốn học hỏi như vậy sau này nhất định sẽ thành công!” Đạo diễn nghiêm túc nói.
Mọi người vừa đi vừa nói nên rất nhanh đã về đến khách sạn,
Chia tay mọi người, trong lòng Cố Kiều Niệm lại trở nên luống cuống.
“Cung Dịch, mau nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối đừng đi ra ngoài.” Ra khỏi thang máy, Cố Kiều Niệm đi vào phòng, tiện thể dặn dò anh.
“Ừm.” Cung Dịch gật đầu.
Cố Kiều Niệm mở khoá, lơ đễnh đi vào phòng, khi cô định đóng cửa thì Cung Dịch theo vào.
“Cậu lại…” Cố Kiều Niệm chưa nói hết lời.
Cung Dịch đã bế cô lên đi vào trong.
“Hôm nay cậu lại lấy lý do gì đây, nói mau!” Cố Kiều Niệm vỗ vai anh.
“Tay tôi đau.”
Cung Dịch đặt Cố Kiều Niệm lên sofa, anh nằm lên đùi cô, giơ vết thương chưa khép miệng trên tay lên.
Cố Kiều Niệm: “…”
“Hôm nay tôi mệt, cậu ngủ ở đây đi, trên sofa này.” Cố Kiều Niệm không phản kháng nữa.
Hơn nữa cô đang hốt hoảng nên đề nghị Cung Dịch ở đây.
“Chị mệt, tôi cũng không làm gì cả, sao lại bắt tôi ngủ trên sofa.” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi anh: “Tôi sợ mình muốn làm gì đó.”
Cung Dịch sửng sốt, lập tức đứng dậy, kéo Cố Kiều Niệm vào phòng.
“Ngủ thôi.”
Anh rất vui vì đã thành công.
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
Đúng lúc này điện thoại của Cung Dịch vang lên, anh khẽ cau mày theo bản năng.
Cố Kiều Niệm giúp anh lấy điện thoại, màn hình hiển thị tên Nghiêm Trình Thành.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch nhìn đồng hồ, khuôn mặt nghiêm túc.
Nếu trời không sập thì Nghiêm Trình Thành sẽ không dám gọi cho anh vào giờ này.
Cung Dịch lập tức nhận điện thoại.
“Cung Dịch! Trời sập rồi! Tư Hân Nhiễm lén đưa dì Nguyên đi! Bây giờ Tư Kính Vũ đang nổi điên lên rồi.”