Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 63: Cậu Hai Nhà Họ Nguyên Thật Không Biết Nói Chuyện





Khương Chi Chi vẫn luôn tin tưởng khả năng làm việc của Du Ánh.

Trong vòng ba ngày đã liên lạc được với đoàn đội quay phim và nhóm diễn viên quần chúng chuyên nghiệp.

Địa điểm quay ở quảng trường thế kỷ Thành Đô, nơi đó có rất nhiều người, hiệu ứng sẽ càng hấp dẫn hơn.

Khi Khương Chi Chi gấp rút đến địa điểm, vốn dĩ người quay phim nên có mặt ở đó nhưng lại không thấy đâu.

Đã gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được người.

“Đáng chết, có phải đầu óc của mấy người quay phim này có vấn đề rồi không?” Người phụ trách liên lạc là Du Ánh không nhịn được chửi thề.

Nhìn thấy nhóm diễn viên quần chúng đang ở đây đều tỏ ra rất sốt ruột, Khương Chi Chi liếc nhìn máy móc đã được chuẩn bị đầy đủ ở quảng trường: “Đưa điện thoại cho tớ.


Du Ánh ngây người, đưa điện thoại cho Khương Chi Chi theo bản năng, cuối cùng lần này gọi cũng có người nghe: “Alo, cô là ai?”
“Xin chào, tôi là Khương Chi Chi của công ty Phù Sinh.

” Khương Chi Chi nhàn nhạt nói: “Là quay phim Lương đúng không, hôm nay chúng tôi có hẹn anh quay phim, theo như hợp đồng thì lúc này anh nên xuất hiện ở quảng trường thế kỷ mới phải chứ.


“Ồ, tôi quên mất, thật sự xin lỗi.


” Miệng thì liên tục nói xin lỗi nhưng giọng điệu của quay phim Lương không hề nghe thấy một chút xin lỗi nào.

“Tối qua tôi thức cả đêm, bây giờ buồn ngủ quá, hay là mọi người đợi thêm đi.


Khương Chi Chi nhíu mày: “Anh bảo hơn hai mươi người chúng tôi đợi một mình anh ư?”
“Bây giờ cả người tôi không còn chút sức lực, đi cũng không thể quay tốt được, lãng phí thời gian của mọi người…” Quay phim Lương dùng giọng điệu của một kẻ lão luyện nói: “Nhưng mà nếu như mọi người tự nguyện thêm chút phí cực nhọc…”
Đây là giá khởi điểm cho việc ngồi ở nơi sáng loáng.

Du Ánh đang nghe bên cạnh suýt tức đến phát khóc luôn rồi, cô ấy cắn môi mặt đầy sự hối hận.

Cô ấy là người phụ trách liên lạc lần này, chỉ trách cô ấy nhìn người không kỹ.

“Quay phim Lương đúng không, anh chờ nhận văn kiện của luật sư đi.


Khương Chi Chi chế giễu: “Những lời anh vừa nói đã bị tôi ghi âm lại rồi, ngang nhiên làm trái với hợp đồng, nhớ chuẩn bị trước tiền vi phạm hợp đồng đó.


“Này, khoan đã, tôi đến ngay bây giờ.

” Giọng nói đầu bên kia dần trở nên lo lắng.

“Tút.


Khương Chi Chi chẳng buồn quan tâm, dứt khoát cúp luôn điện thoại.

Du Ánh bị những thao tác nhanh gọn này của cô làm cho khiếp sợ, bình tĩnh lại thì không khỏi lo lắng: “Chi Chi, bây giờ chúng ta tìm ai để làm chuyện này đây…”
“Rất đơn giản mà.

” Khương Chi Chi cởϊ áσ khoác bên ngoài buộc vào eo, vẻ mặt vô cùng thoải mái: “Để tớ.


“…Hả??”
Sau đó Du Ánh ngơ ngác nhìn Khương Chi Chi cầm máy quay, khoa tay múa chân chỉ đạo nhóm diễn viên quần chúng.

Khách sạn Thượng Duyệt nằm ở quảng trường thế kỷ, Nguyên Cận Mặc bước ra khỏi khách sạn.

Từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người đứng ở quảng trường vẫy tay… hình như đang nhảy múa?
Âm thanh náo nhiệt ồn ào khiến anh bất giác cau mày.

Đang định thu hồi tầm mắt, thì đột nhiên nhìn thấy trong đám đông có một người phụ nữ mập mạp trên eo đeo Steadicam, di chuyển linh hoạt trong đám đông.

Anh nhíu mày nhìn kỹ… là Khương Chi Chi!
Cô ở quảng trường nhảy vũ điệu giảm cân nhưng không thành à?

Anh vô thức bước qua đó…
“Ok, xong việc, hôm nay làm phiền mọi người rồi, lát nữa sẽ có đồ uống lạnh được đem đến, mọi người đừng khách sáo.


Cho đến khi cảnh quay cuối cùng được quay xong, Khương Chi Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Du Ánh khen ngợi không ngớt: “Chi Chi, cậu biết dùng cả Steadicam, tớ đang nghi ngờ trên thế giới này còn có gì mà cậu không biết hay không.


Khương Chi Chi nháy mắt tinh nghịch với cô ấy: “Này, tớ không biết xấu xí, mà chỉ biết càng ngày càng xinh đẹp.


Lúc bầu không khí đang vui vẻ, từ xa một người đàn ông thở hổn hển chạy đến: “Cô Khương, tôi đến rồi…”
Khương Chi Chi cau mày nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

“Tôi là Lương Bình, là người quay phim.

” Lương Bình cười, mặt dày bước tới: “Chuyện mời luật sư chắc là nói đùa, cô Khương thật là một người vui tính…”
“Từ trước tới nay tôi luôn không thích đùa.

” Khương Chi Chi lạnh lùng nói: “Anh Lương, mời về cho, ở đây không cần anh nữa.


Du Ánh cũng nhìn chằm chằm Lương Bình.

Vẻ mặt Lương Bình thay đổi, dựa vào thân hình cao lớn, chặn hai người Khương Chi Chi qua một bên.

Sau đó anh ta thấp giọng uy hiếp: “Này cô gái kia, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Chi Chi, cẩn thận!” Du Ánh nhìn thấy kêu lên.

Chỉ là tay Lương Bình còn chưa chạm vào vai Khương Chi Chi đã bị nắm chặt lại!
Khương Chi Chi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, tạo thế trung bình tấn, hai tay siết chặt tay phải của Lương Bình, dùng sức lật đổ người ra phía sau!
“Á!”
Kèm theo một tiếng hét thảm thương, Lương Bình không đề phòng bị ngã xuống, cả tấm lưng đập xuống đất, vừa tê vừa đau.

“Từ nhỏ đến lớn không ai dạy anh làm người thì phải có tính người sao?” Khương Chi Chi khinh thường nhìn Lương Bình đang lăn lộn không ngừng trên mặt đất.

Du Ánh lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát đến đưa kẻ gây rối này đi.

“Chi Chi, cú quật vừa nãy của cậu thật sự rất ngầu, giống như đang đóng phim vậy!” Du Ánh giơ ngón cái lên: “Quá đỉnh rồi!”
“Nếu cậu muốn học, tớ cũng có thể dạy cậu.

” Khương Chi Chi mỉm cười: “Còn có thể phòng thân nữa.


Trong lúc vô tình đối đầu với ánh mắt nặng nề của Nguyên Cận Mặc ở cách đó không xa.


Khương Chi Chi suy nghĩ một chút, lựa chọn làm như không nhìn thấy thì sẽ tốt hơn.

Ngày hôm qua anh chàng này đã phá hỏng kế hoạch to lớn tuyệt vời của cô, nên cô không muốn nhìn thấy anh.

Khương Chi Chi trực tiếp thưởng cho Nguyên Cận Mặc một quả dưa bở.

Vẻ mặt cậu hai nhà họ Nguyên không nhịn được nữa, anh bước đến hỏi: “Cô đang quay gì vậy?”
“À, video quảng cáo cho công ty.

” Khương Chi Chi nhìn anh giống như một đứa trẻ hay tò mò, cô giải thích: “Một bài tập giảm cân thông thường và bộ quyền thể dục, mọi người đều có thể học, phù hợp với mọi lứa tuổi.


Nguyên Cận Mặc rũ mắt: “Loại quảng cáo dành cho người già này cũng có người xem sao?”
“…” Khương Chi Chi liếc nhìn Nguyên Cận Mặc, người đàn ông này thật sự không biết nói chuyện mà.

Nếu như có thể, cô thật muốn đạp Nguyên Cận Mặc một cái, tiễn anh bay đến tận trời.

Tất nhiên điều đó là không thể, trong lòng cô thầm nghĩ, xin chào cậu hai nhà họ Nguyên, tạm biệt cậu hai nhà họ Nguyên!
Sau khi đảo mắt một cái, cô Khương hất mái tóc rời đi luôn.

Nguyên Cận Mặc lúng túng đứng nguyên tại chỗ, lúc lâu sau mới ra lệnh cho Nguyên Nhất đang ở cách đó không xa.

“Đi thay bao cát ở trong nhà thành loại lớn hơn.


“Hả? Cậu hai, anh bao nhiêu tuổi rồi.

” Nguyên Nhất chớp chớp mắt.

Nguyên Cận Mặc chỉ Khương Chi Chi càng đi càng xa ở phía sau.

“Làm theo hình dạng của người phụ nữ đó cho tôi!”
Nguyên Nhất thấy kỳ lạ mới quay lưng lại, sau đó ho dữ dội.

Cậu ấy có linh cảm rằng, cả đời này của cậu hai có thể thua trong tay người phụ nữ này.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.