Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 64: Chúng Ta Ngang Hàng Nhau





Sau khi bỏ lại Nguyên Cận Mặc, tâm trạng của Khương Chi Chi trở nên tốt hơn.

Kết quả là còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy tên cặn bã Mạc Hạo Thần lâu ngày không gặp ở trước cổng trung tâm thương mại.

Mạc Hạo Thần đứng ở trước cổng đang niềm nở đón một cô gái mặc váy trắng đi vào trong với vẻ mặt ân cần.

Cử chỉ thân thiết, có thể nhìn ra được chút mờ ám trong đó.

Vừa nhìn đã biết là quan hệ không hề đơn giản, Khương Chi Chi híp mắt, lôi điện thoại ra quay lại cảnh này…
Mạc Hạo Thần muốn thông qua việc quen biết cô gái mới để nhanh chóng xóa bỏ cái mác trai gay ở trên người mình.

Thế là anh ta đã nhìn trúng được Bạch Tiểu Điệp - cô con gái của một khách hàng nhà mình.

Vẻ ngoài khá điển trai cộng với phong thái lịch lãm chỉn chu đã nhanh chóng chiếm được trái tim của cô gái.

“Tiểu Điệp, lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em thì anh đã thích em rồi…”
Nhìn cô gái nở nụ cười ngọt ngào, chàng thanh niên tỏ ra vô cùng đắc ý, hai tay bất giác đặt lên trên bả vai cô ta.

“Anh đợi em một chút, em muốn đi nhà vệ sinh.


” Tiểu Điệp thấy có chút không thoải mái, mặt hơi đỏ lên.

Đôi mắt Khương Chi Chi sáng lên, nhìn cô gái ngây thơ đang đi về phía nhà vệ sinh, cô lặng lẽ đi theo.

Trong nhà vệ sinh.

Bạch Tiểu Điệp đứng trước bồn rửa tay cẩn thận dặm lại phấn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại ở phía trên truyền tới.

“Chị ơi, em vừa mới nhìn thấy tên gay Mạc Hạo Thần nổi tiếng ở Thành Đô đấy, lại còn hẹn hò với gái nữa chứ! Chó thì không thay đổi được bản tính muốn ăn shit, em thấy anh ta định lừa kết hôn để moi tiền đây mà!”
Mặt mày Bạch Tiểu Điệp chợt thay đổi, cô ta tiến lên phía trước hỏi dồn: “Mạc Hạo Thần mà cô quen biết, chính là người đang đứng ở bên ngoài kia sao?”
“À thì…” Khương Chi Chi che miệng lại, sau đó ba hoa nói: “Lúc anh ta hẹn hò với vợ sắp cưới cũ, còn tìm kẻ thứ ba là nam để vụиɠ ŧяộʍ nữa cơ!”
Nhìn sắc mặt nhanh chóng tái mét kia thì cô lôi ra bức ảnh đã cất giấu từ lâu.

“Cô xem, lúc đó họ ôm hôn nhau trông rất thân thiết.


Bức ảnh mà lần đầu tiên Mạc Hạo Thần hãm hại cô nhưng lại bị phản đòn, cô vẫn còn giữ lại.

Bạch Tiểu Điệp nhìn thật kỹ, trên bức ảnh là cảnh Mạc Hạo Thần không mặc đồ đang ôm ấp một người đàn ông khác.

Rõ ràng đến từng chi tiết, độ sắc nét tuyệt đỉnh.

Bỗng chốc cô nàng nổi giận đùng đùng: “Tên cặn bã đáng chết! Lại dám lừa tôi!”
Khương Chi Chi nhếch khóe miệng lên, chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau đó nhìn thấy Bạch Tiểu Điệp không biết tìm đâu ra được một chai nước, hất lên mặt Mạc Hạo Thần!
“Rào!”
Nước trà màu vàng ố ướt đẫm cả khuôn mặt của Mạc Hạo Thần, những lá trà mềm mềm dớp dớp dính lên mặt anh ta, trông vô cùng buồn cười.

“Tiểu Điệp, em như vậy là…”
Nhìn cô gái mặt mày ủ rũ ở trước mặt, Mạc Hạo Thần hoàn toàn ngây ngốc!
“Được lắm, dám lừa người khác, anh định leo lên đầu bà đây ngồi à!”
Bạch Tiểu Điệp đã xé bỏ lớp ngụy trang, đâu còn hình tượng bông hoa trắng mong manh yếu ớt, đây chính là hoa ăn thịt người đang tức giận thì có.

“Đã là gay còn muốn giả trai thẳng để đào mỏ, đúng là đồ cặn bã bại hoại.


Tiếng hét vừa rồi đã khiến cho tất cả mọi người ở trung tâm thương mại đều nghe thấy!

Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Mạc Hạo Thần, ánh nhìn khinh bỉ và hóng chuyện.

Mặt của Mạc Hạo Thần tái mét, nhưng lại bị tát một cú trời giáng!
“Anh đợi đó, nhà họ Bạch tôi không thích ăn chay!” Bạch Tiểu Điệp tức giận bỏ đi.

Mạc Hạo Thần bị bỏ lại không chịu nổi cảnh chỉ chỉ chỏ chỏ ở bên cạnh, mặt anh ta đỏ phừng lên rồi nhanh chóng rời đi.

“Thật đúng là một vở kịch hay!”
Khương Chi Chi xuýt xoa xong thì gửi video mới quay lên group wechat của nhà họ Khương, còn công khai tag tên của Khương Nhược Vi vào.

“Nhược Vi à, em nhìn xem tên gay này lại bắt đầu đi lừa gái rồi, loại người cặn bã này đúng là loại chó không bỏ được thói quen ăn shit!”
Khương Nhược Vi vừa mới nằm xuống giường để nghỉ ngơi, cô ta xem video xong thì tức đến mức toàn thân run rẩy.

Trong lòng vừa buồn bã vừa khó chịu, Mạc Hạo Thần ơi Mạc Hạo Thần, anh giỏi lắm!
Chẳng trách mà không nghe điện thoại của cô ta, chẳng trách lại phớt lờ cô ta!
Đợi sau khi Khương Nhược Vi bị ép đến mức phải ra mặt chửi mắng Mạc Hạo Thần thì Khương Chi Chi mới vươn vai.

Ai bảo kiếp trước các người thích show “mặn nồng” cơ, đáng đời.

Thức trắng mấy đêm liền, cuối cùng thì Khương Chi Chi đã copy được tài liệu quảng cáo ra.

Sau khi thương lượng với Du Ánh, cô chuẩn bị bắt tay vào để quảng bá.

Sau khi bỏ qua một số phương án, bọn họ tập trung vào công ty truyền thông lớn nhất ở Thành Đô, công ty Truyền thông Mặc Tín.

Đối phương chiếm nhiều tài nguyên tốt nhất của Thành Đô, trình độ năng lực liên quan cũng đứng đầu trong giới, là đối tượng hợp tác lý tưởng nhất.

Chỉ có điều Khương Chi Chi lục tìm trong ký ức ở kiếp trước, cô lại không hề biết tới công ty này.

Có lẽ là do vấn đề thời gian, sự nghiệp của cô đã thăng tiến rất tốt.

Có điều lúc cô bước vào thang máy, đối diện với ánh mắt đen láy vừa quen thuộc mà xa lạ của người đàn ông ở phía đối diện đó.

Đáy lòng của Khương Chi Chi khẽ thốt lên một tiếng, mẹ ơi… Lại là tài sản của Nguyên Cận Mặc nữa!
“Cậu hai, trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây.

” Khương Chi Chi cười miễn cưỡng, không hề lên tiếng.

Nguyên Cận Mặc hừ một tiếng: “Chẳng trùng hợp gì cả, đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.



Khương Chi Chi mới chú ý tới chữ “vip” màu vàng kim ở trong thang máy, thế nhưng thang máy đã bắt đầu khởi động rồi.

Cô gật gật đầu: “Không sao, tôi cũng là tổng giám đốc của công ty công nghệ Phù Sinh, chúng ta ngang hàng nhau.


“…”
Nguyên Cận Mặc cứng họng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phúng phính của Khương Chi Chi, anh muốn nhìn xem da mặt của người phụ nữ này có mấy lớp.

Khương Chi Chi không thèm nói thêm, tự suy nghĩ tới chuyện của mình, bỗng chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Chính vào lúc thang máy đang từ từ đi lên, vô tình phát ra tiếng “cạch cạch”, đột nhiên thang máy rung lắc kịch liệt.

Bóng đèn trên đầu chớp chớp mấy cái, rồi tắt ngúm.

Trong thang máy tối om, giơ tay lên sẽ không thấy năm ngón.

Bỗng chốc, bóng tối bao trùm
Tầm nhìn trước mắt lập tức trở nên tối om, Nguyên Cận Mặc chau mày, ấn nút báo động trong thang máy.

“Tổng giám đốc, làm anh hoảng sợ rồi, một lát nữa nhân viên bảo trì sẽ tới!”
“Nhanh lên!”
Sau khi Nguyên Cận Mặc hừ lạnh một tiếng thì quay qua nhìn về phía Khương Chi Chi theo phản xạ.

Anh lại nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp.

“Hử?” Nguyên Cận Mặc nhíu chặt mày lại.

Một giây sau, cơ thể xa lạ mang theo hơi thở có chút lạnh lẽo kia, ngả người về phía anh.

“Khương… Chi Chi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.