Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 71: Hoa Bá Vương Trên Đời





Mới sáng sớm ngày hôm sau, Khương Chi Chi đã bị tiếng ồn ào dưới tầng đánh thức.
Có người giúp việc đến nói với cô rằng nhà họ Nguyên đặc biệt cử người tới dạy lễ nghi cho cô, bảo cô nhanh chóng xuống đón tiếp.
“Dạy lễ nghi ư?”
Khương Chi Chi vốn chẳng hề đặt chuyện này vào trong mắt, sau khi thong thả ung dung tập thể dục buổi sáng xong, cô mới chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
“Thứ cho tôi nói thẳng này cô Khương, cô không có chút khái niệm về thời gian nào sao, tôi đã ở đây đợi cô cũng phải nửa tiếng rồi đấy!”
Trong phòng khách ở tầng dưới, người phụ nữ mặc váy đen tóc tai chải gọn gàng.

Tuổi ước chừng bốn mươi, liếc mắt nhìn Khương Chi Chi, vẻ mặt cực kỳ kiêu căng.
“Biểu hiện giống như cô đây, không đủ tư cách ngồi vào bàn ăn nhà họ Nguyên.”
Ngay cả một ánh mắt Khương Chi Chi cũng không cho bà ta, tiếp tục đi đến trước bàn ăn, chuẩn bị tận hưởng bữa sáng.
Người phụ nữ váy đen thấy thế, mặt biến sắc, tiếp tục theo sau, nheo mắt khinh thường mà lải nhải dạy bảo người khác.
Bà ta đúng là mang theo nhiệm vụ của Nguyên Thường Tĩnh mà đến.

“Hy vọng cô có thể nhớ kỹ, sau này mọi hành động lời nói của cô đều sẽ đại diện cho mặt mũi nhà họ Nguyên.

Là phụ nữ, nên dịu dàng hiền thục, giữ mình trong sạch, coi chồng là trời…”
Khương Chi Chi: “…”
Cô đang vào lớp nữ đức của động Bàn Tơ đấy à?
“Lên tiếng quấy rầy người khác khi đang ăn, đây gọi là lễ nghi giáo dưỡng trong miệng bà sao?” Khương Chi Chi hơi híp mắt, trong ánh mắt mang theo gió lạnh.
“Cô…”
Người phụ nữ mặc váy đen nghẹn lại một hơi, nhìn Khương Chi Chi cầm dao nĩa ăn cơm, không hề suy nghĩ đã mở miệng xỉa xói.
“Cô Khương, tư thế ăn cơm Tây này của cô cũng thật là…” Khó coi.
Đột nhiên giọng nói im bặt.
Trước mặt là Khương Chi Chi đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không hề thay đổi, lưng eo thẳng tắp, trái dao phải nĩa, từ tốn ăn cơm.
Dao nĩa đặt lên trên bàn màu trắng sứ, nhưng ngay cả một chút tiếng động đột ngột, cũng đều không hề phát ra.
Tầm mắt cô hơi rủ xuống, gáy cùng với phía sau lưng hợp thành một đường thẳng tắp.
Từ xa nhìn lại, ưu nhã giống như một con thiên nga trắng, tư thế trang nhã đúng tiêu chuẩn, hoàn toàn khiến cho người ta không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Kể cả là người phụ nữ váy đen cũng không thể không thừa nhận, lễ nghi dùng cơm mà đối phương bày ra, còn tiêu chuẩn hơn người dạy lễ nghi chuyên nghiệp như bà ta gấp trăm lần!
Trên mặt bà ta lập tức trở nên nóng rát, giống như bị người ta tát cho mấy bạt tai vậy.
“Nói đủ rồi, vậy giờ đến lượt tôi.”
Ưu nhã thong dong đặt khăn ăn xuống, Khương Chi Chi ngước mắt lên, trong đáy mắt không hề có một ý cười.
“Từ lúc bắt đầu vào cửa, bà vừa mở miệng đã phàn nàn, ngôn ngữ quyết liệt, không hề có một lời chào hỏi thích hợp, đây chính là tu dưỡng của một người dạy lễ nghi như bà sao?”
“Từ trên người bà, tôi chẳng hề thấy một chút chuyên nghiệp và thái độ ôn hòa nào của một người dạy lễ nghi cả, ngược lại còn ồn ào giống mấy bà bán thức ăn ngoài chợ.

Tôi thấy bà cũng đừng làm tiếp công việc này nữa làm gì, lớn giọng như vậy, không bằng đi ra cửa siêu thị rao bán hàng giảm giá thì có phải càng thích hợp hơn không?”
“Cô… Tôi sẽ nói hết tất cả chuyện này cho cô Thường Tĩnh!” Ánh mắt người phụ nữ mặc váy đen mang theo xấu hổ và giận dữ, bỏ chạy trối chết.
Khương Chi Chi nở nụ cười lạnh, đứng dậy, thản nhiên trở về phòng.
Dạy lễ nghi cho cô ư?
Buồn cười, đời trước lúc cô huy hoàng được ra vào tiệc của các nhân vật nổi tiếng, có loại lễ nghi nào mà không biết chứ.

Chẳng qua là do cô lười đi sắm vai mà thôi.
Người dạy lễ nghi của nhà họ Nguyên tới cửa, Khương Bác và Phương Như Phượng đều đã tự động lảng tránh, nhưng ngược lại Khương Nhược Vi lén lút núp ở đầu cầu thang để xem trò hay.
Trên cánh tay của cô ta vẫn còn quấn băng, vốn tưởng rằng Khương Chi Chi nhất định sẽ thô tục gây ra đủ loại xấu mặt, nhưng kết quả lại khiến cho cả người cô ta đều phát điên.
Vì sao cô lại biết được cả những lễ nghi cao cấp như vậy!
Đột nhiên cô ta phát hiện bản thân càng lúc càng thêm sợ hãi Khương Chi Chi…
Lúc Khương Chi Chi ra cửa, đã nhìn thấy Khương Nhược Vi núp ở tầng hai.
Cô thầm nghĩ bản thân nhất định không nên dọa cô ta sợ, nếu như sau này cô ta dập tắt lòng tìm đường chết rồi, vậy thì sau này việc thu dọn sẽ lại phiền phức hơn.
Ném suy nghĩ ra sau đầu, Khương Chi Chi hẹn nhân viên ở văn phòng luật sư.
Cô giao bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần đã ký xong và chứng minh thư cho nhân viên công tác, để họ thay đổi giúp quyền sở hữu cổ phần.
Cô đã có thể nghĩ đến sau khi Du Ánh nhận được những thứ này, sẽ có vẻ mặt hoảng sợ ra sao.
Dĩ nhiên, những thứ này đều là thứ mà Du Ánh đáng được nhận, cô bé ngốc này, giúp Phù Sinh đi vào hoạt động lâu như vậy, ngay cả tiền lương của mình nhiều hay ít cũng chẳng hỏi qua.
Khóe miệng Khương Chi Chi cong lên, bé Ánh đơn thuần thật là giống y như kiếp trước…
Trên đường cô đi đến Phù Sinh thì nhận được điện thoại của Lữ Nguyệt.
“Chi Chi, dì đã có cách liên lạc với bà cụ Nguyên ở trong nước rồi, nhưng vẫn chưa liên hệ được người.

Hình như gần đây bà ấy đi nước ngoài, chỗ của dì sẽ tiếp tục nghĩ cách.” Lữ Nguyệt sợ Khương Chi Chi sốt ruột, nên nói cho cô biết tình hình mới nhất.
“Không sao đâu ạ, vẫn còn thời gian mà.” Khương Chi Chi an ủi.
“Nếu lúc đính hôn, ngộ nhỡ bên dì vẫn chưa có cách liên lạc được với bà cụ Nguyên, thì Chi Chi cháu cứ dứt khoát đào hôn đi.

Dì tin là sau đó liên lạc được với bà cụ, thì nhất định có thể giải quyết được.” Lữ Nguyệt khẽ cắn môi nói.
“Dì Nguyệt, dì yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Sau khi Khương Chi Chi kết thúc cuộc trò chuyện, trong lòng lại không được bình tĩnh giống như lúc nói chuyện với Lữ Nguyệt.
Bà cụ Nguyên hành tung bất định, như vậy ngày về hay thậm chí là đến cùng có chịu giúp cô hay không, đều khó mà đoán được chắc chắn.
Lúc Khương Chi Chi đến, Du Ánh đang huấn luyện phục vụ khách hàng cho nhân viên.
Khương Chi Chi cứ thế cười tủm tỉm nhìn cô ấy.
Nhìn vẻ gương mẫu và giọng nói kia, rất khó làm cho người khác phát hiện ra rằng chẳng qua cô ấy chỉ là người mới làm việc được một năm mà thôi.

Đây chính là Du Ánh, là bé Ánh điên cuồng tiến bộ mỗi ngày.
Đột nhiên Du Ánh cảm giác bầu không khí không bình thường, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra Khương Chi Chi.
“Ấy? Chi Chi, cậu tới rồi à!”
“Đừng nhìn tớ, cứ tiếp tục đi.” Khương Chi Chi cười nói.
Thấy có mấy ánh mắt của một vài người mới quét lại đây, Du Ánh bèn giới thiệu với mọi người: “Đây chính là người sáng lập của Phù Sinh chúng ta… Chủ tịch Khương.”
“Phụt… Khụ khụ!”
Khương Chi Chi ho khan dữ dội, thật sự không chịu nổi cách xưng hô nghe già dặn này, vội vàng xách Du Ánh qua một bên.
Hơn nữa quy mô của xưởng các cô nhỏ như vậy, gọi là Chủ tịch Khương cái gì chứ.
Haiz, Du Ánh này hoàn toàn tưởng lời cô nói đùa là thật rồi!
“Ôi trời ạ, bé Ánh à, tớ còn chưa đến hai mươi tuổi nữa đấy, cậu đã gọi tớ thành bà cô năm mươi rồi.” Khương Chi Chi trợn trắng mắt liếc Du Ánh một cái.
“Tớ cũng thấy nghe không lọt tai thế nào ấy.” Du Ánh cười xấu hổ xoa cái ót của mình.
“Bây giờ mọi người đều phổ biến cách gọi biệt hiệu, chúng ta cứ đặt cho mình một cái biệt hiệu là được rồi.”
“Biệt hiệu nghe cũng hay nha!” Ánh mắt Du Ánh sáng ngời: “Tớ đã nghĩ xong tên của tớ rồi, tớ tên là bàn tay xé xác đàn ông cặn bã!”
“Cậu có chắc đây không phải là khẩu hiệu báo thù của cậu đấy chứ.” Khương Chi Chi đỡ trán.
“Chẹp, vậy Chi Chi mở đầu một tên cho tớ đi.”
“Trước kia tớ cũng là một con bé yếu đuối, luôn bị người khác bắt nạt, do đó tớ đã học cách trở nên mạnh mẽ, cho nên tên của tớ là…”
“Cậu tên là?” Đôi mắt nhỏ của Du Ánh tràn đầy chờ mong.
“Tớ tên là…hoa bá vương trên đời.”
“!”
Du Ánh không khỏi khiếp sợ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.