Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 86: Vở Kịch Theo Đuổi Vợ





Nhân viên công tác nữ nghẹn họng, bị á khẩu đến không nói lên lời.
Khương Chi Chi hiểu nên cô chỉ khuyên một câu: “Chúng ta phối hợp một chút, chụp xong sớm về sớm."
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Vợ chồng mới cưới tới chụp ảnh kết hôn thường hơi lo lắng.

Đừng xấu hổ, cứ tự nhiên một chút, đầu hơi nghiêng tựa vào nhau là được.”
Nhân viên công tác thấy vậy thì tiện thể chụp ảnh nhưng trên tấm ảnh chụp ra chỉ có mỗi Khương Chi Chi nở nụ cười còn Nguyên Cận Mặc bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Cứ chụp đi chụp lại, chụp từ đầu đến cuối mà vẫn không được nổi một bức ảnh kết hôn hoàn hảo, làm lãng phí không ít thời gian.
Thấy sắc mặt người đàn ông dần dần trầm xuống, Khương Chi Chi phải chụp toàn bộ ảnh chung trước.
Nhìn từng bức ảnh mới phát hiện quả thật mặt mũi của Nguyên Cận Mặc trong ảnh rất đẹp, đáng tiếc lại thiếu biểu cảm, nhìn vẻ mặt anh có hơi cứng ngắc.
Nếu không giải quyết được cái vấn đề này thì chụp mấy trăm tấm ảnh cũng vô dụng.
“Nguyên Cận Mặc, tên ngu ngốc này, cười cũng không chịu cười!” Khương Chi Chi phát điên, véo eo Nguyên Cận Mặc một cái…
Nguyên Cận Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, anh giống như bị điểm huyệt, biểu cảm nhăn nhó một cách kỳ lạ…
Nhân viên nhìn mấy tấm ảnh thì thiếu chút nữa bật khóc, anh như thế này còn khó coi hơn khóc.
Mà Nguyên Cận Mặc vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Khương Chi Chi đang có vẻ mặt vô tội ở bên cạnh.
“Có thể trách tôi sao… Còn không phải là tại anh làm lãng phí thời gian của tôi, ai bảo anh không chịu cười.” Khương Chi Chi tỏ vẻ đầu hàng.
Cái điệu bộ kia nhìn đáng yêu không tả nổi khiến cho trái tim cậu hai Nguyên mềm nhũn, anh nhanh chóng xoay mặt đi.
Anh không so đo với phụ nữ.
“Anh cố gắng cười một cái đi, nhếch miệng lên một chút xíu thôi là chúng ta không cần lãng phí thời gian ở nơi này nữa.” Khương Chi Chi thấy Nguyên Cận Mặc không tức giận thì to gan tiếp tục khuyên bảo.
Nhân viên công tác ở bên cạnh điên cuồng gật đầu đồng ý như gà con mổ thóc.

Người đàn ông cười gằn, nói một câu đầy ẩn ý: “Ai nói chụp ảnh là nhất định phải cười."
Thái độ của người đàn ông này cực kỳ cố chấp.
Khương Chi Chi đỡ trán, cô nhớ tới những bức ảnh với gương mặt đẹp trai lạnh lùng đã từng xuất hiện ở các loại tạp chí của Nguyên Cận Mặc.
Cũng đúng, khách quen trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế là không cần cười.
Nhưng bây giờ bọn họ đang chụp ảnh kết hôn, cũng không phải là chụp ảnh lưu niệm về thương nghiệp.
Bọn họ cứ tiếp tục trì hoãn nữa thì trời tối mất.
Khương Chi Chi suy nghĩ, cô chỉ có thể tự ra tay.

Vì vậy, cô nghiêng người sang, đối diện với Nguyên Cận Mặc.
Sau đó cô sát lại gần, ngửi được mùi gỗ linh sam có một không hai trên người anh.
“Cậu hai, giống như này này, anh nở một nụ cười hờ hững là được rồi.”
Khương Chi Chi tiện thể nở một nụ cười nhẹ, cặp mắt đào hoa rực rỡ nhẹ nhàng cong lên, sáng đến nỗi dọa người, dường như nó có sức hấp dẫn lấy mất linh hồn người ta.
Yết hầu của Nguyên Cận Mặc không tự chủ bỗng di chuyển lên xuống, anh bị nụ cười trên mặt cô làm dao động.
Một giây kế tiếp, đột nhiên tay phải của anh bị người ta kéo, thân thể không tự chủ mà nghiêng về một bên.
Giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu nghe bùi tai còn kết hợp với hơi thở ấm áp lọt vào tai anh: “Cậu hai, đầu anh hơi dựa vào tôi một chút… Đúng rồi, chính là góc này, nhanh, cười một cái nào."
Người đàn ông vô thức chuyển động môi, sắc mặt chợt đờ ra.
Khương Chi Chi thấy vậy thì cũng hơi nghiêng đầu qua bên trái, nhân viên lập tức bắt được cơ hội khó có được này, lanh tay lẹ mắt chụp ảnh.
“Tách tách tách…”
Bức ảnh chụp chung mới đã ra lò.
Nhân viên công tác vội vàng nhìn bức ảnh được chụp thành công, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lần này chụp rất có cảm giác, quả nhiên người đẹp đều ăn ảnh.”
Sau đó nhân viên vội vàng gửi ảnh vào máy tính.

Khi nhân viên trở lại thì trong tay đã có thêm hai tờ giấy màu đỏ.
Sau khi nhân viên công tác trịnh trọng đưa giấy chứng nhận kết hôn cho hai người thì không ngừng khen ngợi: “Tôi chụp ảnh nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vợ chồng mới cưới đẹp cả đôi như hai người.”
Khương Chi Chi và Nguyên Cận Mặc nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi tiện thể mở ra, thứ đầu tiên họ nhìn thấy chính là ảnh chụp chung trên nền đỏ bắt mắt ở bên phải.
Trong ảnh, trên mặt Khương Chi Chi nở nụ cười, cặp mắt đào hoa trông rất ngọt ngào.
Trên khuôn mặt lùng lạnh trước sau như một của Nguyên Cận Mặc có ý cười, dường như vẻ thâm trầm của anh cũng bị che kín lại bởi một lớp dịu dàng mỏng manh.
Giống như… Bọn họ thật sự là vợ chồng mới cưới trong thời kỳ trăng mật.
Trong đầu hai người không hẹn mà cùng xuất hiện suy nghĩ giống nhau.
Đột nhiên Khương Chi Chi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu xa và phức tạp của người đàn ông, sau đó cô vội vã tránh tầm mắt đi.
Cô nghĩ gì vậy, cún con không thơm sao, vị này lớn hơn cún con hẳn sáu tuổi, cô có thể gọi là chú được rồi.
Sau khi hai người chụp ảnh xong thì hai người một trước một sau đi ra khỏi ủy ban nhân dân.
Khương Chi Chi nhìn ảnh chụp chung trên nền đỏ của hai người ở giấy chứng nhận kết hôn mới có, mặc dù mới trải qua nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không thật, giống như mình đang nằm mơ vậy.
Chỉ như vậy… Cô đã trở thành một người đã kết hôn?
Trong lòng Khương Chi Chi có cảm giác khác thường, cô thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi gập giấy chứng nhận kết hôn lại.
Bây giờ cô với Nguyên Cận Mặc đã chính thức trở thành vợ chồng, nguyện vọng và sự sắp xếp của ông nội cũng coi như được hoàn thành.
Sau đó, chỉ cần chờ đến kỳ hạn một năm là ly hôn, vậy là cô có thể khôi phục sự tự do.
Khương Chi Chi nghĩ như vậy, trên mặt cô không nhịn được lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô tiện tay cất giấy chứng nhận kết hôn vào ba lô rồi không quá để ý nữa.
Nguyên Cận Mặc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi Chi thì cúi đầu, tròng mắt nhìn vào lòng bàn tay trống không.
Hai bàn tay còn nắm chặt nhau trước đó đã tự buông ra khi ở cửa từ lâu, hình như trong lòng bàn tay khô ráo của anh vẫn còn sót lại hơi ấm.

Nguyên Cận Mặc mấp máy môi, anh lưu giấy chứng nhận kết hôn vừa chụp xong trong điện thoại, đầu ngón tay run lên, bấm phím.
“Reng reng reng…”
Bỗng nhiên trong điện thoại di động ang lên âm thanh, Khương Chi Chi liếc nhìn màn hình theo bản năng, vòng bạn bè vừa được làm mới.
Anh không viết một chữ nào mà chỉ đăng một bức ảnh… chính là bức ảnh kết hôn bọn họ chụp chung vừa mới ra lò kia.
Con ngươi Khương Chi Chi trợn lên, cô hết sức bất ngờ: Sao đột nhiên Nguyên Cận Mặc lại gửi giấy chứng nhận kết hôn trong vòng bạn bè vậy?
“Cho người lớn trong nhà xem để bọn họ yên tâm.”
Hình như là Nguyên Cận Mặc cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Khương Chi Chi, anh trầm giọng nói, trong mắt ẩn giấu sự ưu tư dằng dặc.
“Vậy cậu hai, chúng ta cũng lấy xong giấy chứng nhận kết hôn rồi, tôi tiếp tục về công ty làm việc đây.”
Khương Chi Chi vẫy tay, chặn xe taxi trên đường lại rồi bước hai, ba bước nhẹ nhàng lên xe, rất nhanh sau đó cô đã khuất khỏi tầm mắt anh.
Cô muốn khôi phục lại tâm trạng…
Nguyên Cận Mặc cúi đầu, điện thoại di động trong lòng bàn tay anh đã sớm rung lên vô số lần, lúc trước anh gửi tin lên đã có rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Anh tiện tay mở một cái trong đó ra, là tin nhắn Tô Thần gửi tới.
“A a a a, anh và Khương Chi Chi nhận giấy chứng nhận kết hôn thật à?”
“Hành động nhanh quá đấy!”
“Không nói nữa, buổi tối ở Cửu Trùng Thiên, các anh đây chờ anh!”
Cách màn hình, chỉ qua mấy cái dấu chấm than kia là Nguyên Cận Mặc có thể thấy được sự háo hức phập phồng.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng bấm tin nhắn: “Được.”
Buổi tối, tại câu lạc bộ Cửu Trùng Thiên, trong một phòng bao sang trọng duy nhất, mấy người tao nhã lười biếng ngồi xuống, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lơ đãng lộ ra khí chất khiến người ta ngạc nhiên.
“Tôi nói này, Cận Mặc, trước đây tôi và Cảnh Ôn Văn đều không ở Thành Đô nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao anh có thể gạt mấy người chúng tôi chứ?”
Cho dù đã nhìn thấy ảnh kết hôn chụp chung của bọn họ từ lâu nhưng Tạ Hòa vẫn chưa tỉnh táo lại, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Nguyên Cận Mặc ở đối diện:
“Anh chắc chắn… ảnh đó không phải là photoshop để lừa gia đình chứ?”
Thân là con trai nhỏ nhất và được chiều chuộng nhất của nhà họ Tạ, Tạ Hòa luôn luôn nói mà không quan tâm điều gì.
Một giây kế tiếp, tầm mắt lạnh như băng của Nguyên Cận Mặc bắn thẳng tới chỗ anh ta khiến anh ta lạnh cóng đến mức run lập cập.
Cảnh Ôn Văn nhàn nhạt liếc mắt rồi nghiền ngẫm cười một tiếng: “Vẫn là cô cả nhà họ Khương có bản lĩnh có thể làm cho Cận Mặc rung động.”
“Cận Mặc, vậy thì anh cũng quá không biết suy nghĩ rồi, hôm nay anh nên đưa chị dâu tới.”
Tạ Hòa thở dài nặng nề, bắt đầu gật gù đắc ý: “Nhưng có sao nói vậy, dáng dấp chị dâu thật là đẹp giống như một cô tiên nhỏ vậy… Tô Thần, chị dâu ở ngoài đời giống trong ảnh không?”
Trong đám người bọn họ, trừ Nguyên Cận Mặc ra, cũng chỉ có Tô Thần đã nhìn thấy Khương Chi Chi ở ngoài đời.
Tô Thần cười không nói gì, ánh mắt ra hiệu với Nguyên Cận Mặc, tròng mắt u ám và lành lạnh của người đàn ông liếc Tạ Hòa một cái.
“Thế nào, anh cảm thấy rất hứng thú à?”
Câu nói mang mấy phần tà ác và lạnh lùng làm cho Tạ Hòa vội vàng thức thời lắc đầu: “À, chuyện này… Cũng không có hứng thú lắm."
Ngoài miệng Tạ Hòa nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta, sự nhiều chuyện từ trong cổ họng đã sắp trào ra ngoài rồi.
Tô Thần nhìn xung quanh, uống một hớp rượu, sau đó thờ ơ mở miệng: “Lúc trước người nào đó còn nói không có hứng thú, bây giờ không phải là tha thiết mong đợi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn à, chậc chậc.”
Đồ tốt, đúng là anh ta đều được cho đồ tốt.
Nếu Nguyên Cận Mặc mà không rung động với Khương Chi Chi thì anh ta vặn đầu xuống làm thức ăn.
“Chỉ là quan hệ thông gia thôi, mọi người suy nghĩ nhiều rồi.”
Nguyên Cận Mặc thờ ơ nói một câu.

Anh nhớ lại lúc Khương Chi Chi bình tĩnh trong cả quá trình nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm nay mà trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cảnh Ôn Văn đẩy kính mắt, đáy mắt thoáng qua vẻ xấu xa: “Cận Mặc, dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của tôi thì anh rung động thật rồi.”
Với quyền thế và địa vị của cậu hai Nguyên ở Thành Đô thì anh sẽ hạ mình đường đường chính chính nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng người phụ nữ mà mình không có hứng thú sao?

Dù sao Cảnh Ôn Văn cũng không tin.
Không ngờ trong đám người bọn họ thì người đầu tiên rung động lại là cái người lạnh nhạt cô độc nhất kia…
Cảnh Ôn Văn nhìn xung quanh một lượt, sau đó cười chế giễu: “Nhìn bộ dạng bây giờ của anh xem, chẳng lẽ anh không trị được người ta à?”
Nguyên Cận Mặc nghe đến đây là khuôn mặt tái nhợt đen lại, Tô Thần ở bên cạnh cũng cười đến nghiêng ngả.
“Cận Mặc, lẽ nào hồ ly Cảnh đoán trúng rồi?” Tạ Hòa ở một bên quái gở lên tiếng: “Thế mà vẫn có người phụ nữ coi thường anh, đúng là chọc tôi cười muốn chết rồi!”
Ánh mắt của người phụ nữ này cao như vậy sao? Không phải là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ!
Như vậy không thể được, lần đầu tiên trong đời anh em tốt động lòng với người khác, anh ta phải làm thế nào đây!
Tạ Hòa ý thức được sứ mệnh của mình, bắt đầu nói về ba mươi sáu kế yêu đương: “Dỗ dành con gái rất dễ, chỉ cần một bữa tối lãng mạn, trong nhà đầy hoa hồng rực rỡ, một ít rượu vang, bầu không khí tuyệt vời như thế chắc chắn đối phương sẽ động lòng với anh.”
Nguyên Cận Mặc cau mày nghe bọn họ nói nhảm, khuôn mặt hờ hững đầy vẻ không vui.
“Thời đại nào rồi mà còn chơi mấy trò giám đốc bá đạo vậy, anh không thấy quê mùa à?” Siêu sao Tô nhìn bọn họ bằng cặp mắt khinh bỉ.
Tạ Hòa bất mãn: “Vậy anh có ý gì hay không?”
Đây là tất cả những thủ thuật yêu đương mà anh ta thường sử dụng, rất hữu ích.
“Sao không nghĩ đến dùng sắc đẹp quyến rũ?”
Một tia sáng lóe lên sau tròng kính mỏng manh, Cảnh Ôn Văn lấy làm lạ nói: “Bây giờ là thời đại nhìn mặt mà sống, với vẻ ngoài của Cận Mặc thì hẳn là khó có người phụ nữ nào từ chối được.”
Dụ dỗ bằng sắc đẹp à? Nghe cũng khá thú vị.
Nhưng mà để cho cậu hai nhà họ Nguyên khiến người người sợ hãi đi quyến rũ người khác…
Tạ Hòa và Tô Thần không tự chủ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, sau đó không hẹn mà cùng gật đầu.
Công bằng mà nói, Cận Mặc là người đẹp trai nhất trong số họ, đôi lông mày tinh xảo, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, cả người từ trên xuống dưới không hề có chút khuyết điểm nào.
Chà, ý tưởng này khá hay đó.
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Cận Mặc hơi híp lại, tia sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào Cảnh Ôn Văn: “Chán sống rồi à?”
“Được rồi, tôi rút lại lời nói trước đó.”
Cảnh Ôn Văn hết sức thức thời đổi sang một giải pháp khác: “Phụ nữ bây giờ đều thích những người đàn ông dịu dàng, có thể cho họ sự quan tâm và yêu chiều.

Anh hãy bắt đầu từ những chi tiết này, không sai chút nào đâu.”
Dịu dàng, để ý từng chuyện nhỏ nhặt…
Đáy mắt Nguyên Cẩn Mặc hơi lóe lên nhưng lại im lặng không nói gì, anh cụng ly với ba người rồi đứng dậy rời khỏi Cửu Trùng Thiên.
Trong phòng ít đi một người, Tạ Hòa không nhịn được hỏi Cảnh Ôn Văn: “Hồ ly Cảnh, không phải anh nói chưa từng yêu đương hả, sao lại biết rõ như vậy?”
“Anh đoán xem.”
Cảnh Ôn Văn cười híp mắt, Tạ Hòa nhìn mà da đầu tê dại, Tô Thần bên cạnh lắc đầu, lắm mồm hỏi thêm một câu: “Tình hình ở nước Y thế nào rồi?”
Khoảng thời gian trước, Cảnh Ôn Văn quá bận rộn với công việc ở nước Y, ở nước ngoài suốt ba tháng, anh ta chỉ vừa trở lại Thành Đô vào hôm qua.
“Sắp tới là có thể hoàn thành.” Cảnh Ôn Văn uống xong ngụm rượu cuối cùng, cười nghiền ngẫm: “Tiếp theo đây, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng một phen rồi.”
Nhân tiện, thưởng thức cảnh người nào đó chuẩn bị một vở kịch theo đuổi vợ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.