Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 95: Tối Hôm Qua Nghiến Răng Ngáy Ngủ





Biệt thự trên núi của Nguyên thị.

Cách ngày mùng bảy tháng bảy càng lúc càng gần.

Dưới sự yêu cầu của Nguyễn Lam, Nguyên Cận Mặc và Khương Chi Chi dọn vào nhà cũ ở tạm.

Cho nên cơm chiều là cũng ăn ở nhà cũ, chỉ là không khí trên bàn cơm lại có vẻ cực kỳ nặng nề.

Tất cả mọi người chỉ cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.

Thật ra Khương Chi Chi đã quá quen rồi, trong lòng chẳng hề có bất kỳ gợn sóng gì cả, điều này khiến cho Nguyên Thường Tĩnh vô cùng khó chịu, muốn cho cô mấy nhát dao.

Lại là khâu tập thể dục mỗi ngày trước khi đi ngủ ở nhà cũ.

Khương Chi Chi có chút hơi không thích ứng tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, đợi đến lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì mới chú ý đến một chuyện lớn.

Bởi vì cô và Nguyên Cận Mặc là quan hệ “vợ chồng”, cho nên những người giúp việc trong nhà cũ chỉ bố trí một gian phòng ngủ chính cho bọn họ.

Ánh mắt đảo qua một vòng, quả nhiên trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn.

Ánh đèn màu cam ấm áp phủ xuống, đệm giường có vẻ cực kỳ ấm áp mềm mại, khiến cho người ta rất muốn nằm xuống một lát, nhưng mà…
Dưới đáy mắt trong trẻo của cô hiện lên sự xấu hổ.

Điều này cũng thật là tế nhị…
Đêm nay, làm sao cô ngủ và nghỉ ngơi được đây?
Miễn cưỡng nằm chung với Nguyên Cận Mặc một đêm… Dĩ nhiên là không được rồi.

Nguyên Cận Mặc theo sau vào nhà, liếc mắt một cái đã nhận thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của Khương Chi Chi.

Ánh mắt anh nhìn chiếc giường lớn đặt ở giữa gian phòng ngủ kia, lóe lên một tia sáng tỏ.

“Đêm nay tôi sẽ xử lý công việc ở phòng sách, cô cứ nghỉ ngơi trước đi.


Nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp ở sau lưng, Khương Chi Chi quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới không biết Nguyên Cận Mặc đã vào từ lúc nào.

Nghĩ đến lời đề nghị vừa rồi của người đàn ông, trong tim cô lại dâng lên một sự ấm áp.

Dừng lại hai giây, Khương Chi Chi lắc đầu: “Không sao, ở đây vẫn còn một cái ván mà, dáng người tôi nhỏ, ở tạm chỗ này một đêm cũng được, không sao đâu.


Cô biết ơn sự quan tâm của Nguyên Cận Mặc, nhưng lúc trước cô đã đi qua phòng sách rồi, bên trong vốn không có giường.

Ngày mai chính là ngày tụ họp của nhà họ Nguyên, thân là người thừa kế, Nguyên Cận Mặc nhất định phải còn bận rộn hơn cả cô, cho nên cũng càng cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Dù sao cũng chỉ một buổi tối thôi, chịu đựng rồi cũng sẽ qua.

Vừa nói cô vừa chủ động ôm một chiếc chăn từ trong tủ ra, phủ lên trên ván, sau đó lưu loát mang lên đồ bịt mắt.

Trước khi nhắm mắt đi vào giấc ngủ, cô cũng không quên lễ phép nói lời chúc ngủ ngon.

Rất kỳ lạ là, hoàn cảnh lạ lẫm như vậy và có Nguyên Cận Mặc ở kế bên.


Nhưng Khương Chi Chi lại ngủ cực kỳ yên tâm…
Nửa giờ sau.

Nguyên Cận Mặc khoác áo choàng tắm đi ra từ phòng trong, đèn của phòng ngủ chính đều đã được tắt hết, chỉ giữ lại một chiếc đèn nhỏ ở bên cạnh đầu giường.

Anh lặng yên không một tiếng động đứng ở bên cạnh chiếc ván, nhìn cô gái đang vùi gương mặt nhỏ vào trong chăn, cả người cuộn tròn lại, hình như có chút lạnh.

Nhìn chiếc ván rộng chưa tới một mét, người đàn ông nhíu mày lại thật chặt.

Cúi người, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, Nguyên Cận Mặc không tiếng động ôm cô lên, hơi nhướng mày.

Cảm xúc ôm vào trong lòng làm cho tâm thần anh rung động, không nghĩ tới, đúng là cô đã gầy đi không ít.

Anh ôm người còn đang ngủ say, thật cẩn thận mà đặt lên trên giường lớn mềm mại.

Dường như trong lúc ngủ say Khương Chi Chi cảm nhận được gì đó, nghiêng người, chân mày đang nhíu chặt lặng yên buông ra, không ngừng chui vào trong ổ chăn, khóe miệng lại bất giác gợi lên ý cười nhàn nhạt.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say ngon lành kia, Nguyên Cận Mặc hơi cong môi, đầu ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ lên gò má mềm mại.

Thật là…
Đôi mắt sâu không thấy đáy không ngừng thay đổi, nhìn gương mặt dịu dàng đang ngủ say kia, người đàn ông bất đắc dĩ nở nụ cười, khó mà che giấu được hơi thở nuông chiều.

“Ngủ ngon.


Anh giơ tay, trực tiếp chuyển đèn trong phòng ngủ thành chế độ ban đêm.

Đột nhiên tối dần.

Trong mùi tùng nhàn nhạt dễ ngửi, Khương Chi Chi dần dần mở mắt.

Cô ngẩng đầu, nhìn đèn treo to lớn hoa lệ mà lại lạ lẫm trên đỉnh đầu, đại não rối loạn một giây, mới tỉnh táo lại.

Đây là ở biệt thự trên núi của Nguyên thị…
Khoan đã!
Cô ngồi dậy, bàn tay chống lên trên lớp đệm nhung lông vịt mềm mại, trên người được đắp một cái chăn mỏng, đáy mắt xẹt qua một chút nghi ngờ.

Không phải tối hôm qua cô ngủ ở trên ván ư, sao đột nhiên lại…
“Dậy rồi à?” Ngoài cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, Nguyên Cận Mặc bước vào trong, một thân tơ lụa tối màu làm nổi bật lên dáng người to lớn cao ngất của anh.

“Tối hôm qua là anh đặt tôi lên trên giường à?” Khương Chi Chi hỏi một câu.

Nguyên Cận Mặc liếc mắt nhìn qua cô gái vẫn còn đang ngái ngủ, lười biếng mà ôm gối đầu, áo ngủ lỏng lẻo tuột xuống đầu vai lộ ra một mảng da thịt, trắng nõn rất đáng chú ý, vô cùng mị hoặc hấp dẫn người khác.

“Tối hôm qua cô nghiến răng ngáy ngủ, ồn ào làm cho người khác không thể nào ngủ được.

” Nguyên Cận Mặc vận dụng hết khả năng làm vẻ mặt tê liệt mà trần thuật.

Nghiến răng? Ngáy ngủ?
Hello?
Đây đều là nói cô đấy à?
Vẻ mặt Khương Chi Chi đầy dấu chấm hỏi: “Anh nói đùa đấy à, tôi ngủ sẽ không bao giờ như vậy.


Cô ngủ rất ổn, sẽ không có thói quen lộn xộn như vậy đâu.

Đôi mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên một cái: “Tin hay không thì tùy.


Khương Chi Chi bĩu môi, vươn vai, cả đêm ngủ ngon làm cho tinh thần và thể xác của cô bây giờ cực kỳ thoải mái.

Cô sẽ không tin mấy lời nhảm nhí mà Nguyên Cận Mặc nói đâu.

Cô thu dọn giường đệm xong, đang muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ra người đàn ông ở trong phòng đột nhiên cử động.

Bỗng nhiên Nguyên Cận Mặc di chuyển đầu ngón tay xuống, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo ra, cơ bụng giấu kín bên dưới vạt áo như ẩn như hiện.

Không nói câu nào đã cởi đồ rồi sao?
Thay quần áo thì chí ít cũng phải nói trước một câu đã chứ…
Mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, Khương Chi Chi chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.

Sau khi xỏ dép lê xong, cô giả bộ vào nhà vệ sinh rửa mặt để né tránh giây phút xấu hổ này.

Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi kia, Nguyên Cận Mặc dừng lại động tác cởi cúc áo, híp mắt cong môi.

Đám Tô Thần nói đến chiêu dùng sắc đẹp để quyến rũ, có lẽ là thật sự dùng được…
Mùng bảy tháng bảy, là thời gian các thành viên của dòng họ Nguyên tụ họp.

Sau khi rửa mặt xong, Khương Chi Chi lại được người giúp việc đưa đến phòng trang điểm.

Thân là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyên, hôm nay cô nhất định phải hoàn mỹ không một khuyết điểm từ đầu đến chân, tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút sai lầm hay khuyết điểm nào.

Vật lộn suốt nửa ngày, tốn chừng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong.

“Mợ chủ, đã xong rồi, bà chủ đang thúc giục cô xuống lầu.


Bên tai vang lên tiếng thúc giục nhẹ nhàng của người giúp việc, Khương Chi Chi mở mắt ra, cô gái trong gương mắt ngọc mày ngài, chì kẻ mắt màu nâu nhạt được tô lên, một đôi mắt hoa đào trong trẻo mênh mông sóng nước.

“Mợ chủ thật sự là người xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.

” Thợ trang điểm ở bên cạnh khen ngợi không thôi.

Khương Chi Chi hơi cong môi, không đáp lời, xách theo làn váy bước nhanh xuống lầu.

“Thật là cũng kiêu ngạo quá ha, để chúng tôi phải chờ mỗi mình cô.


Nguyên Thường Tĩnh nhìn thấy bóng dáng cô vừa xuất hiện đã mỉa mai một câu, nhìn thấy bộ dáng ăn mặc lộng lẫy của Khương Chi Chi, đáy lòng càng thêm ghen ghét.

Trang điểm lòe loẹt diêm dúa, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn rồi.

Khương Chi Chi không hề để lời nói của Nguyên Thường Tĩnh vào trong lòng, ánh mắt quét một vòng, sau đó yên lặng đứng ở bên cạnh Nguyên Cận Mặc, thu lại tầm mắt.

Nhiệm vụ hôm nay của cô, chỉ là làm một cái bình hoa hoàn mỹ là được rồi.


Những chuyện phức tạp gì đó của nhà của họ Nguyên… Cô không muốn, cũng không muốn biết được quá nhiều.

Nguyễn Lam nhìn đôi vợ chồng nhỏ ở bên cạnh, đồ đen cao ngạo phong độ, váy đỏ trang nhã xinh đẹp.

Tuy rằng trong lòng không quá vừa ý Khương Chi Chi, nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Có một vài người, chỉ cần khi đứng chung một chỗ, cũng chỉ có thể dùng từ xứng đôi để hình dung.

Cách thời gian mở tiệc buổi tối vẫn còn sớm.

Khương Chi Chi lại cảm thấy hơi thở của cả tòa nhà cũ, nặng nề đình trệ có chút đáng sợ.

Đặc biệt là Nguyễn Lam bên cạnh, trên mặt bà ấy không hề tìm thấy vẻ ưu nhã ung dung của ngày xưa, cả người căng thẳng giống như một dây cung.

Lo lắng, hồi hộp.

Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô cũng rất biết điều không hề hỏi nhiều.

Chỉ là trong lúc giúp đỡ làm mấy việc lặt vặt, lại lơ đãng nghe được tiếng oán giận rất nhỏ của Nguyên Thường Tĩnh: “Cũng đã bảy năm qua rồi, sao lại còn muốn tổ chức tiệc một lần nữa chứ…”
Bảy năm?
Khương Chi Chi mím môi, đáy mắt xẹt qua sự nghi ngờ.

Cô hơi rũ xuống mắt, động tác trong tay chậm lại, ánh mắt lơ đãng liếc về phía người đàn ông ở cách đó không xa.

Cả người Nguyên Cận Mặc là âu phục màu đen, lộ ra lạnh lùng cứng rắn từ trong xương cốt, khiến cho người khác không nhịn được phải tránh xa ba thước.

Cùng với người đàn ông có tâm tư trêu chọc cô sáng nay, quả thật như hai người khác nhau.

Cô mím môi, xem ra chuyến đi đến nhà họ Nguyên lần này, còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của cô.

Ba giờ chiều, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động.

“Chị dâu cả, đã lâu không gặp.


Khương Chi Chi ngước mắt lên đã thấy một cặp vợ chồng trung niên đi vào sảnh lớn, phía sau là một cô gái trẻ tuổi đi theo.

Đôi mắt cô hơi lóe, lập tức nhận ra thân phận của đối phương: chú hai của Nguyên Cận Mặc.

Từ hôm qua, Khương Chi Chi đã ghi nhớ hết quan hệ của mọi người trong nhà họ Nguyên vào trong lòng.

Nguyên Hoành Nho của chi thứ hai thoạt nhìn người cũng như tên, bề ngoài nho nhã ôn hòa, vợ ông ta là Lữ Uyển Nhu cũng có bộ dáng dịu dàng.

“Đây là Chi Chi nhỉ, lúc trước đính hôn với Cận Mặc thật không khéo, lúc ấy chú thím đều đang ở nước ngoài, không thể trở về gấp được.


“Người một nhà không cần phải khách sáo như vậy.

” Nguyễn Lam cười nhạt nói sang chuyện khác, dẫn Khương Chi Chi tới trước mặt mọi người, giới thiệu làm quen.

Chào hỏi xong một vòng, trong tay cô đã có thêm không ít quà gặp mặt.

Nhìn vô số hộp quà nhỏ trong lòng, đáy lòng Khương Chi Chi nhẹ nhàng thở dài.

Mấy thứ này cô phải cất giữ cho thật tốt, để sau này rời khỏi nhà họ Nguyên, còn phải trả lại hết.

“Chị chính là chị dâu mới cưới của anh họ Cận Mặc à?”
Cuộc trò chuyện đang vui vẻ hòa thuận bỗng nhiên bị một giọng nói đột ngột xen ngang, Nguyên Tinh Nguyệt vốn đang im lặng không lên tiếng lại mở miệng: “Nghe nói lúc trước chị béo tận một trăm ký, có phải là thật không ạ?”
“Tinh Nguyệt.


Lữ Uyển Nhu trừng mắt nhìn con gái kiêu căng của mình, sao lại có thể nói như vậy chứ.

“Cũng gần như vậy.

” Khương Chi Chi thấy không sao cả thừa nhận.

Nguyên Tinh Nguyệt tiếp tục mở miệng dính lấy: “Chị dâu, tính em thẳng thắn bộc trực, chị cũng đừng để ở trong lòng.

Nếu như chị không thích nghe, vậy em sẽ không nói nữa.


Thoạt nghe thì giống như thật sự ân cần quan tâm, nhưng sâu bên trong lại tràn đầy ác ý.

“Chị không cảm thấy rằng chuyện trước kia là chuyện gì đó đáng xấu hổ không thể nhắc tới cả.

” Khương Chi Chi lạnh lùng nheo mắt lại.

Cô chưa bao giờ cho rằng, thừa nhận việc bản thân từng vừa béo vừa xấu, là một chuyện sỉ nhục cần phải che giấu.

Cô lúc 85kg cũng là cô, không hoàn mỹ như vậy, nhưng rõ ràng lại cũng là từng là một con người sống sờ sờ.

Vì sao cô phải phủ nhận chứ?
Thái độ thừa nhận hào phóng tự nhiên này, khiến cho những ánh mắt dò xét ở trên người cô, trong phút chốc tán thành không ít.

Đáy mắt Nguyễn Lam xẹt qua một tia tán thưởng, không cao ngạo không nóng nảy, rất tốt.

“Lời chị dâu nói thật là dễ nghe, không phải em cố ý nhiều chuyện đâu.


Nguyên Tinh Nguyệt vô tội mà chớp chớp mắt, chỉ là thái độ này rơi vào trong mắt Khương Chi Chi, cô không nhịn được nhíu mày.

Bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, sao lại ôm sự thù địch mạnh mẽ với cô tới vậy?
Người của chi thứ hai tới sớm, sau khi gặp mặt Khương Chi Chi xong đã được đám người giúp việc tiếp đãi.

Cho đến khi mặt trời đã xuống núi, sắc trời bên ngoài cũng tối dần, nhưng người của chi thứ ba nhà họ Nguyên lại vẫn chưa thấy xuất hiện.

Hiện giờ sắc mặt của Nguyễn Lam đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.

Đám người Lữ Uyển Nhu cũng chờ có chút sốt ruột: “Nếu không thì để em gọi điện thoại đến giục đám Hồng Anh …”
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng phanh xe chói tai.

Không lâu sau, chỉ thấy một cặp vợ chồng trung niên xuất hiện ở cửa.

Khác hẳn với vợ chồng Nguyên Hoành Nho, Nguyên Vĩnh Phong và Phó Hồng Anh tiến vào, trên người bọn họ giống như chỉ hận không thể dán hẳn bốn chữ “khoe khoang ra ngoài” lên người.


Trên ngón tay út còn đeo nhẫn vàng, còn có cả nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu, hoa tai trong suốt lộ ra chân trâu…
Nhìn qua còn tưởng rằng hai người là quầy châu báu di động, cả người toàn là mùi tiền vàng rực rỡ.

Không giống như tới viếng thăm, mà giống như là tới đập phá thì hơn.

“Bị tắc đường một chút, nên mới đến muộn, Cận Mặc, cháu sẽ không trách chú ba đấy chứ.


Nguyên Vĩnh Phong vừa vào cửa, giọng nói lớn cũng đã vang vào đến tận trong phòng, trên mặt mang theo vẻ đắc ý.

“Cũng chẳng có cách, hai ngày trước vừa mới tóm được hạng mục của Thành Đông, bận việc nửa ngày, cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi.


Giọng điệu khoe khoang một hồi, Khương Chi Chi nghe thấy mà cũng phải nhíu mày, cô nhìn thấy rõ ràng sắc mặt Nguyễn Lam lại lạnh đi vài phần.

Vốn dĩ tập đoàn Nguyên thị cũng muốn có được hạng mục của Thành Đông kia, kết quả giữa đường lại nhảy ra chi thứ ba, dùng thủ đoạn đê tiện cướp mất hạng mục.

Mọi người đều là thân thích, nhưng lại dùng hành vi bỉ ổi như vậy, đã nói rõ là không đặt chi cả bọn họ vào trong mắt!
“Chú ba, thím ba.


Nguyên Cận Mặc đi từ trong thư phòng ra, sâu trong đôi mắt tối đen là vẻ bình tĩnh không gợn sóng, sắc mặt lạnh lẽo.

“Úi chà, Cận Mặc cháu đã lớn đến vậy rồi sao.


Phó Hồng Anh vỗ nhẹ tay: “Thời gian cũng qua thật mau, lần trước gặp cháu, đã là bảy năm trước rồi.


Nhắc tới chuyện của “bảy năm trước”, đám người Nguyễn Lam đều biến sắc.

Đặc biệt là Nguyên Cận Mặc, sắc mặt âm trầm đến nỗi gần như có thể ép ra nước.

“Hồng Anh này, đã lâu rồi không gặp, đúng lúc chị có việc tìm em bàn bạc đây…”
Cuối cùng vẫn là Lữ Uyển Nhu thấy tình hình không ổn, đành phải lên tiếng giảng hòa, khiến cho bầu không khí vốn ngưng đọng thoáng nhẹ nhàng đi một chút.

“Chi Chi, cô lại đây, tôi có lời muốn nói với cô.


Nghe thấy Nguyễn Lam gọi mình, bước chân Khương Chi Chi ngừng lại một chút, đi theo phía sau bà ấy vào phòng.

Đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.

Cách đó không xa, Nguyễn Lam đang quỳ gối trên một cái đệm mềm, bày ở trước mặt, là một Phật đường nho nhỏ, ở giữa lặng lẽ để một tấm ảnh.

Khuôn mặt của người trên ảnh, ước chừng có bảy phần giống với Nguyên Cận Mặc.

Không, phải nói là bộ dạng Nguyên Cận Mặc giống người đó mới đúng.

Trong đầu cô lập tức chọn ra được một người phù hợp.

Nguyên Thiên Hạn, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Nguyên thị, hình như đã qua đời từ nhiều năm trước.

Khương Chi Chi im lặng không lên tiếng đứng ở phía sau Nguyễn Lam, chờ bà ấy cắm hương vào lư hương xong mới cẩn thận đỡ người dậy.

“Bảy năm trước… Thiên Hạn cũng đã qua đời vào chính ngày này.


Đột nhiên Nguyễn Lam khàn giọng mở miệng, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Khương Chi Chi, hơi lắc đầu.

“Tôi biết cô với Cận Mặc đã đăng ký kết hôn, vậy thì cũng nên gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.


Khương Chi Chi hơi nhíu mày, nhưng cũng không ngốc đến mức nói ra tình hình thực tế.

Cô nhìn ra được, tình trạng tinh thần bây giờ của Nguyễn Lam không thể nói là tốt, nếu nói là bà ấy muốn dặn dò… Không bằng nói là muốn thổ lộ hết mới chính xác hơn.

“Sau này nhà họ Nguyên sẽ là của vợ chồng nhỏ các cô, cô phải nhớ kỹ, giúp đỡ Cận Mặc cho tốt, tập đoàn Nguyên thị chỉ có thể là của chúng ta, bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể cướp đi, biết không?”
Bỗng nhiên lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Nguyễn Lam dùng sức nắm lấy cánh tay Khương Chi Chi, ánh sáng nơi đáy mắt làm cho người ta phải hoảng sợ.

Cổ họng khô khốc một hồi, Khương Chi Chi khẽ gật đầu một cái.

“Lấy năng lực và thủ đoạn của cậu hai, nhất định có thể bảo vệ được Nguyên thị.


Người có thể làm cho Nguyên Cận Mặc thật sự thích, chắn hẳn là cô có chỗ hơn người.

Thấy biểu cảm của Nguyễn Lam thả lỏng, Khương Chi Chi không tiếng động mà nhẹ lắc đầu.

Đáy lòng cô chỉ có thể yên lặng mà nói một câu xin lỗi.

Một năm sau, hợp đồng của cô với Nguyên Cận Mặc cũng sẽ đến hạn, có lẽ sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này.

Cho nên đến lúc đó người có thể đứng ở bên cạnh Nguyên Cận Mặc, thực sự giúp đỡ được anh, chắc chắn không thể nào là cô.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.